Chân Tiên

Chương 37: Ly biệt

Cổ Thương Nhạc thấy thế, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường, tiếp tục nói:

- Tục ngữ có nói, cách ba đời, không đồng tông cũng đồng tộc, cha ngươi không dạy qua ngươi, giữa huynh đệ đồng tộc cần phải đoàn kết hòa thuận, không được tranh đấu lẫn nhau đánh mất hòa khí, ngươi cậy mình tu vi thâm hậu, không thèm để huynh đệ đồng tộc vào trong mắt phải không? Đả thương huynh đệ, nhục báng gia tộc, ngươi đáng bị tội gì?

Trong lòng Cổ Thần hừ lạnh nói:

- Hiện tại nhi tử ngươi bị đánh, ngươi chỉ biết nói tộc quy, trước đây lão tử bị đánh còn ít? Sao không thấy ngươi đứng ra nói nửa câu? Mỗi lần đều nói tiểu hài tử trong lúc đùa giỡn, không hiểu chuyện… Lúc này ngươi lại muốn nói tộc quy?

Ngữ khí Cổ Thương Nhạc gay gắt, quát:

- Hôm nay nguyên muốn nói phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi nghiêm khắc một chút, hiện tại hắn không ở đây, ta liền thay hắn giáo dưỡng tiện chủng nhà ngươi.

Hai mắt Cổ Thần ngưng lại, không nghĩ tới Cổ Thương Nhạc dĩ nhiên bất chấp thân phận, muốn động thủ với mình.

- Làm càn… Ngươi nói ai là tiện chủng? Cổ… Thương… Nhạc.

Đột nhiên một thanh âm nổi giận từ ngoài cửa truyền tới, ba tiếng Cổ Thương Nhạc cuối cùng như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Mấy người nhìn lại phía ngoài cửa, Cổ Hiền, tam trưởng lão dẫn theo đoàn người đi đến, râu tóc Cổ Hiền dựng ngược, tức giận ngập trời, thanh âm kia chính là từ trong miệng hắn phát ra.

Cổ Thương Nhạc nhướng mày, không nghĩ tới Cổ Hiền lại tới đúng lúc như vậy, tiếng "tiện chủng" kia cũng vừa vặn bị Cổ Hiền nghe thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cổ Thần là cháu ngoại thân sinh của Cổ Hiền, trên danh nghĩa cũng là tôn tử, Cổ Thương Nhạc thuận miệng mắng ra, bị Cổ Hiền nghe vào trong tai, chẳng phải đang cố ý chửi khéo Cổ Hiền hay sao?

Cổ Thương Nhạc có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cao nhất trong Cổ gia, nhưng Cổ Hiền lại là tộc trưởng Cổ gia, nắm giữ đại quyền trong Cổ gia, chỉ cần Cổ Hiền còn là tộc trưởng một ngày, cũng không cho phép Cổ Thương Nhạc được làm càn.

Tại tu chân giới, lực lượng cá nhân luôn luôn phải phụ thuộc vào một trong các thế lực như vương triều, tông phái, thế gia, gia tộc… Đây đều là những thế lực chân chính của tu chân giới, dù là thế lực tán tu cũng không thể so sánh với bốn thế lực này.

Trừ phi cá nhân có được thực lực thông huyền, pháp lực vô biên, có thể dùng lực một người chống lại toàn bộ tông phái hay vương triều.

Thế nhưng, trong thiên hạ lại có mấy người được như vậy? Nếu có cũng là những nhân vật đầu lĩnh của các đại tông phái, đại thế gia, không có thế lực lớn chi trì, một tán tu muốn có được thực lực chống lại toàn bộ tông phái, vương triều là chuyện còn khó hơn so với lên trời.

Bởi vậy, lực ảnh hưởng của một gia tộc là tương đối lớn, nếu các phe phái trong tộc bị phân liệt, tộc trưởng cũng có quyền lực mệnh lệnh cho toàn tộc.

- Cổ Hiền thúc, vừa rồi… Chỉ là tình thế cấp bách, ta nhất thời lỡ miệng, ta nói sai rồi.

Cổ Hiền xuất hiện khiến trong lòng Cổ Thương Nhạc cả kinh, vội vàng giải thích nói.

Cổ hiền nói:

- Ngươi thân là trưởng bối lại đi nhục mạ vãn bối, còn ra thể thống gì nữa? Cổ Tung đứng bên cạnh ngươi, nhìn bộ dạng nhi tử ngươi xem? Đây là do ngươi giáo dưỡng? Ngươi còn muốn mắng ai, bắt ai bồi tội?

Cổ Hiền nói tới đây, trong lòng Cổ Tung lập tức cả kinh, đã sớm quên làm bộ, đứng yên cúi đầu, không dám nói nửa lời.

- Dạ, Cổ Hiền thúc.

Cổ Thương Nhạc thầm mắng mình tiện miệng lỗ mãng, chuyển hướng nhìn Cổ Thần, ôm quyền nói:

- Cổ Thần hiền chất, ta vừa rồi vì lo lắng cho Tung nhi, nhất thời bị lửa giận che mất lý trí, đã nặng lời, mong hiền chất rộng lượng, vừa rồi ta nói cũng không phải lời thực, hiền chất chớ trách.

Cổ Thương Nhạc đã hạ mình xin lỗi, tuy rằng biết đối phương chỉ nói ngoài miệng, nhưng Cổ Thần biết hiện tại không phải lúc thích hợp, muốn đánh hắn cũng đánh không lại, chỉ có thể ghi lại trong lòng, nói:

- Ta và Cổ Tung chỉ là tiểu hài tử vui đùa, Thương Nhạc thúc cũng không nên tưởng thật.

Cổ Hiền đi tới bên người Cổ Thần, nói:

- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, chơi đùa một chút rất bình thường mà!

- Cổ Hiền thúc đã nói vậy, Tung nhi, chúng ta đi.

Cổ Thương Nhạc xám xịt mặt rời khỏi nhà Cổ Thần.

- Gia gia, tam trưởng lão…

Sau khi Cổ Thương Nhạc rời đi, Cổ Thần liền hướng hai vị lão nhân thi lễ.

Cổ Hiền và Cổ Nghĩa đều mở to mắt, cẩn thận nhìn lên người Cổ Thần, nếu là thiếu niên bình thường, khi bị hai lão nhân nhìn như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực mà sợ hãi.

Bất quá, Cổ Thần lại như không, sắc mặt bình tĩnh đứng yên nơi đó, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không sợ hãi né tránh, cũng không có dương đầu kiêu căng.

- Tốt, tốt, tốt…

Cổ Hiền nhìn Cổ Thần, liên tiếp nói ra ba tiếng tốt.

Tam trưởng lão Cổ Nghĩa cười nói:

- Lão ca, huynh đã có người kế nghiệp rồi, ha ha… Cổ Thần đại nạn không chết, tất có hạnh phúc về sau, chắc chắn a.

Nghe tam trưởng lão nói vậy, Cổ Hiền cũng lộ ra dáng tươi cười, nói:

- Hậu Thiên cảnh tầng chín, tôn tử của ta chỉ mới mười một tuổi đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, ha ha ha…

Cười to hồi lâu, Cổ Hiền hỏi:

- Cổ Thần, cháu mất tích tại quáng động Bắc Thai Sơn hơn bốn tháng là có chuyện gì? Thế nào lại có biến hóa lớn như vậy, nhanh kể cho gia gia nghe một chút.

Cổ Thần từ lâu đã đoán được Cổ Hiền sẽ hỏi như vậy, rất nhanh đưa ra sự tình ăn được nguyên thai quả kể lại một lượt, phản ứng của Cổ Hiền và tam trưởng lão cũng không khác với Cổ Thương Khung, vừa nghe tới nguyên thai quả, sắc mặt cũng đại biến, cảm khái không ngớt.

- Vận khí lớn, Cổ Thần có vận khí lớn a, ha ha.

Tam trưởng lão cười nói.

Cổ Hiền cũng cười một trận, đột nhiên hỏi:

- Ngươi ở quáng động Bắc Thai Sơn, có từng thấy qua Cổ Hà?

Theo Cổ Hiền vừa hỏi, tam trưởng lão cũng ngưng cười, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cổ Thần.

Sắc mặt không chút biến hóa, Cổ Thần nói:

- Trước khi tiến nhập quáng động Bắc Thai Sơn, từng gặp qua hắn tại thôn nhỏ một lần, lúc đó tôn nhi và hắn thử một quyền, tôn nhi không địch lại, ngựa còn bị hắn đánh chết, sau đó tôn nhi tiến vào quáng động trước hắn, về sau không còn gặp qua nữa.

Cổ Thần nói cũng giống như lời kể lại của thợ mỏ trong thôn và hạ nhân Cổ gia, cao tầng Cổ gia ngược lại cũng đã biết trước, những chuyện phát sinh trong quáng động ngoại trừ Cổ Thần thì không ai biết được, tự nhiên Cổ Thần cũng không nói gặp qua Cổ Hà ở bên trong.

Tam trưởng lão nói:

- Cổ Thần, nhị trưởng lão và Cổ Thương Hải cho cháu ngươi ở trong quáng động có gây bất lợi cho Cổ Hà, tộc trưởng tạm ngăn bọn họ lại, sau đó mới qua bên này hỏi thử, cháu cũng không nên hiểu lầm ý tứ của gia gia.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Tôn nhi biết, gia gia và tam trưởng lão đều muốn tốt cho tôn nhi.

Cổ Hiền vỗ vỗ vai Cổ Thần, nói:

- Cháu đã không gặp qua Cổ Hà, vậy ta an tâm, ta quyết không cho phụ tử Cổ Nhân hãm hại cháu, cháu đừng lo lắng.

Nói vài câu, Cổ Hiền và tam trưởng lão liền dẫn người rời đi.

Không lâu sau, Cổ Thương Khung đi thành nam mua tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm đã trở về, vừa về đến nhà liền được hạ nhân kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa phát sinh cho hắn biết.

Cổ Thương Khung thực không ngờ, hắn rời đi có một chút, lại có nhiều người đến, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nghe được Cổ Thương Nhạc chút nữa là động thủ với Cổ Thần, Cổ Thương Khung lo lắng vô cùng, còn tưởng rằng nhi tử làm sao, nhưng nghe được tộc trưởng Cổ Hiền kịp lúc chạy tới, mới thở phào một hơi.

Hạ nhân kể lại, tự nhiên không thể lập lại lời Cổ Thương Nhạc mắng Cổ Thần, bằng không lại khiến Cổ Thương Khung phải tức giận đùng đùng.

Tử nguyên hoa và hoàng tinh chi ngoài 300 năm đã mua về, Cổ Thần lại bắt đầu luyện dược, đến ngày hôm sau, nguyên linh đan trung phẩm đã được luyện thành, vừa vặn ba viên.

Trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có hai bộ lô đỉnh luyện đan, đồ đựng dụng cụ, bởi vậy một ít nguyên linh đan hạ phẩm cũng được luyện ra, hoàng tinh chi, tử nguyên hoa, linh tâm thảo ngoài 200 năm mỗi loại có hai gốc, đủ để luyện chế ra sáu viên nguyên linh đan hạ phẩm.

Linh đan có hàm lượng linh khí hơn xa so với linh dịch, một viên nguyên linh đan hạ phẩm cũng đủ cho Cổ Thần luyện hóa trong thời gian hơn một tháng.

Lại dùng hoàng huyết thảo, băng mộng thảo, tuyết liên hoa ngoài 150 năm luyện thành tụ nguyên linh dịch thượng phẩm, sau khi hoàn thành luyện chế linh dịch, Cổ Thần mới thu đan lô và những dụng cụ pháp khí khác.

Nguyên linh đan hạ phẩm cho chính mình dùng, tụ nguyên linh dịch thượng phẩm cho Tiểu Bạch dùng, nguyên linh đan trung phẩm dành cho phụ thân sử dụng.

Luyện xong đan dược, Cổ Thần liền đi tới gian phòng của Cổ Thương Khung, giao cho phụ thân hắn ba viên nguyên linh đan trung phẩm.

Cổ Thần nói:

- Phụ thân, ba viên nguyên linh đan trung phẩm này cũng đủ giúp người bước vào Tiên Thiên cảnh tầng năm, người giữ lấy để dùng, trong khoảng thời gian này hài nhi phải rời đi có chút việc.

Cổ Thương Khung thu lấy ba viên nguyên linh đan trung phẩm vào túi trữ vật, lại nghe Cổ Thần muốn ra ngoài, liền ngưng động tác, hỏi:

- Rời đi? Thần nhi, con mới trở về, thế nào lại muốn rời đi ngay?

Muốn luyện chế tẩy trần đan cho phụ thân nên muốn ra ngoài tìm kiếm tài liệu, Cổ Thần cũng không phải người không hiểu chuyện, tự nhiên sẽ không nói ra như vậy.

Cổ Thần nói:

- Hài nhi sắp bước vào Tiên Thiên cảnh, công pháp hài nhi tu luyện cần phải ra ngoài lịch lãm tâm cảnh, như vậy mới có thể đột phá tu vi nhanh hơn.

Cổ Thương Khung nói:

- Con định đi đâu?

- Đông Hoang.

Cổ Thần bình tĩnh nói.

Sắc mặt Cổ Thương Khung cả kinh, nói:

- Thần nhi, Đông Hoang chính là địa phận của yêu tộc, hung hiểm dị thường…

- Phụ thân, không trải qua đau khổ, sao có thể trưởng thành? Hài nhi ở trong Hạo Thiên động phủ lấy được một ít phù chú, đồng thời còn có một kiện áo choàng, khi mặc trên người, tốc độ còn nhanh hơn đại đa số tu sĩ Tiên Thiên cảnh, nếu có nguy hiểm hài nhi vẫn nắm chắc chạy thoát, người không phải lo.

Cổ Thần nói xong, Tật Vũ Phi Phong đột nhiên xuất hiện trên lưng, thân thể nhoáng lên, ngay trong phòng Cổ Thương Khung, di động thành mấy đạo huyễn ảnh.

Cổ Thương Khung nhìn thấy rất kinh ngạc, nói:

- Tốt, con có bảo bối này, tính an toàn sẽ bảo đảm hơn, trên người con cũng có phù chú, phụ thân cũng không có gì hay cho con được, chỉ dặn con ra ngoài cần phải duy trì cẩn thận.

- Phụ thân yên tâm, người cũng cần cố gắng tu luyện, chờ hài nhi trở lại, hi vọng người đã thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh tầng năm rồi.

Cổ Thần gật đầu nói.

- Được!

Cổ Thương Khung gật đầu, nói:

- Lần này đi ra ngoài bao lâu? Lúc nào trở về?

Cổ Thần suy nghĩ một chút, nói:

- Hiện tại còn khó nói chính xác, bất quá trước lúc tông tộc tỷ thí, con nhất định sẽ trở về.

Trở về trước khi tông tộc tỷ thí, nguyên nhân không phải Cổ Thần muốn nhân cơ hội này trả đũa đám thiếu niên từng xúc phạm hắn, mà là trong trí nhớ của hắn, trong cuộc tỉ thí của thiếu niên mười một tuổi, phần thưởng cho người giành giải nhất chính là một phần huyết hống, Cổ Thuần thế nào cũng muốn đoạt tới tay.

Lần này đi Đông Hoang chủ yếu là tìm kiếm hai loại tài liệu là dẫn hồn hoa và nội đan chích hổ.

- Phụ thân, thần nhi đến đây cũng xin tạm biệt người.

Cổ Thần ôm quyền, khom người nói.

Cổ Thương Khung gật đầu, nói:

- Hết thảy phải cẩn trọng.

Cổ Thần ra khỏi phòng, chờ Tiểu Bạch trực tiếp nhảy lên đầu vai hắn rồi trực tiếp đi ra ngoài sân, vừa mới đi tới cửa, lại nghe tiếng Cổ Thương Khung gọi với theo:

- Thần nhi, tại Đông Hoang nguy hiểm nhất không phải là yêu thú, mà là tu sĩ nhân loại, con phải nhớ cho kỹ.

- Dạ…

Cổ Thần vãy vẫy tay chào, đi ra ngoài sân, Cổ Thần không phải là một thiếu niên mười một tuổi bình thường, sao không biết tu sĩ nhân loại mới là mối nguy lớn nhất.

Ra khỏi Cổ gia, Cổ Thần trực tiếp đi về phía Linh Phù Sơn, đi qua Linh Phù Sơn chính là phạm vi Đông Hoang.

Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai Cổ Thần, thấy hắn đi về phía Đông Hoang, nhất thời hưng phấn kêu lên, tuy rằng Tiểu Bạch theo Cổ Thần tới Cổ gia đã được mấy tháng, nhưng chung quy vẫn được lớn lên tại Đông Hoang, đối với rừng rậm chốn Đông Hoang mà nói, so với Nhạc Thủy Thành còn thân thiết hơn nhiều lắm.

Cổ Thần trước kia từng theo mấy người Cổ Hằng và Cổ Lam đi về phía Linh Phù Sơn, nhưng lần này chỉ có một mình hắn và huyết quan hồ Tiểu Bạch này.

Cổ Thần đi trên sơn đạo, mới đi được một lúc liền có hai gã thanh niên tuổi chừng đôi mươi đột nhiên xuất hiện, men theo dấu chân Cổ Thần đi qua, âm thầm đi về phía Đông Hoang.

Cổ Thần một đường đi thẳng về phía trước, khóe môi hiện lên nụ cười đầy ý vị, Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai hắn, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, ánh mắt rất hưng phấn, nơi này chính là địa phương Tiểu Bạch từng sinh hoạt, lần trước mấy người Cổ Thần tới truy đuổi Tiểu Bạch, cũng bắt đầu từ chỗ này.

- Chi chi chi…Chi chi..

Tiểu bạch chỉ chỉ bên này lại chỉ chỉ bên kia, tựa hồ giảng thuật lại tình cảnh ngày trước bị nhóm người Cổ Thần vây bắt.

- Chi chi chi…

Tiểu bạch chỉ vào một lỗ nhỏ bên trong bụi cỏ tùng trước mắt, vui vẻ kêu lên, nơi này chính là nhà của Tiểu Bạch trước đây.

Cổ Thần cười nói:

- Nếu như ngươi muốn trở lại, ngươi có thể trở về, sau này sẽ không có người đến bắt ngươi nữa đâu.

- Chi chi chi…

Tiểu Bạch ôm đầu suy nghĩ một chút, xong lại lắc đầu kêu lên.

Cổ Thần sờ sờ đầu Tiểu Bạch, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông Tiểu Bạch trong tay, Cổ Thần lại tiếp tục đi về phía Đông Hoang.

Cổ Thần liên tục đi về phía sâu trong Đông Hoang, từ khi đi qua huyệt động Tiểu Bạch từng sống, hắn cũng không lần theo lộ tuyến đi tới ngày trước, Hạo Thiên động phủ ở ngay phía trước, tuy rằng còn có cách xa hơn ba trăm dặm, lại có Âm Dương Mê Thiên đại trận che chắn, nhưng Cổ Thần không muốn cho bất luận kẻ nào biết được nơi này.

Đi về hướng đông nam, Cổ Thần duy trì tốc độ của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hai người bám theo phía sau vẫn chưa lộ diện, xem ra là muốn rời thật xa khỏi thành Nhạc Thủy mới bắt đầu hành động, Cổ Thần đoán vậy liền đẩy nhanh tốc độ, cho đúng ý bọn họ.

Đương nhiên như vậy cũng là đúng ý mình.

Sớm giải quyết những cái đuôi bám theo, Cổ Thần mới có thể buông ra tốc độ, đi tìm dẫn hồn hoa đại diện cho tử vong và nội đan chích hổ đại diện cho hủy diệt.

Ngươi dám bí mật theo dõi, Cổ Thần sẽ không bao giờ nương tay.

Cổ Thần vẫn duy trì tốc độ bình thường của Hậu Thiên cảnh tầng chín, hắn biết người phía sau rất dễ dàng đuổi theo mình, bởi vậy cũng không cần mấy bận tâm, xem ra bọn họ cho rằng nơi đây vẫn còn quá gần Nhạc Thủy Thành, cơ hội cho bọn họ hành động vẫn còn chưa thành thục.

- Liễu Kiệt, tộc trưởng có nói điều kiện cho phép chúng ta bắt tiểu tử kia lại, hiện tại điều kiện hẳn đã đủ rồi chứ?

- Liễu khánh, hiện tại cách thành Nhạc Thủy bất quá mới hơn trăm dặm, Cổ gia ngày nào cũng có tu sĩ tiến nhập Đông Hoang? Hãy cẩn thận là trên hết, nếu để người Cổ gia phát hiện, chúng ta sẽ gặp phải phiền phức lớn.

- Lúc nào chúng ta động thủ?

- Chờ một chút xem đi, hắc hắc, tiểu tử này vẫn thẳng đường đi Đông Hoang, tại sao phải sợ hắn thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta? Nếu như đêm nay hắn không trở về Cổ gia mà qua đêm tại Đông Hoàng thì tốt quá.

- Đúng vậy, buổi tối Cổ gia không có tu sĩ lưu lại Đông Hoang, chúng ta nếu như xuất thủ, nắm chắc thành công.

- Đó là tự nhiên, một tên tiểu tử Hậu Thiên cảnh tầng chín mà thôi, chúng ta tùy tiện xuất mã một người, còn không bắt hắn phải ngoan ngoãn sao?