Chàng Bad Boy Của Tôi

Chương 19

Khi bị chính bạn thân mình sỉ nhục như vậy nhưng Băng Băng lại chẳng có gì gọi là phản kháng, Băng Băng nhẹ nhàng nói "Xin lỗi, tại tôi không chú ý"

"Không biết bằng cách nào nhưng cậu phải ngăn chặn hai người đó lại cho tôi" Tiểu Vy khoanh tay, vẻ mặt kênh kiệu, ánh mắt sắc bén liếc ngay về phía Thư Di ngồi.

Lúc đấy tôi cứ có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm vào, tôi lập tức ngước lên thì nhìn thấy Băng Băng nhưng lại vừa có 1 người quay lưng bước đi xong. Khi nhìn thấy tôi, Băng Băng có vẻ hơi hoảng hốt liền mỉm cười nhẹ với tôi sau đó bước đi ngay, tôi hơi thấy lạ nhưng cũng cho qua.

"Nhìn thằng nào vậy?" Đông Quân hỏi tôi đồng thời quay ra nhìn theo hướng tôi nhìn, cậu ta ngay lập tức bị tôi mắng té tát ngay vào mặt cậu ta "Tôi nhìn gì kệ tôi, đâu phải chuyện của cậu"

"Cứ là chuyện của tôi ấy thì sao?"

"Cậu lớn hơn tôi hai tuổi, tôi không thèm chấp cái loại già đời như cậu" Tôi nói với cậu ta kèm theo cái vẻ mặt khinh bị cậu ta "tuổi cao sức yếu" như cậu ta.

"Cậu nói ai già đời hả" Cậu ta trợn mắt nhìn tôi. Tôi lúc đó tưởng thế là ngầu vẫn tiết tục khiêu khích cậu ta "Cậu nhột à?"

Cậu ta tức đến đỏ cả mặt nhưng lại chẳng thế làm gì tôi, tôi vẫn rất gợi đòn, rất chim lợn, hống hách, thế rồi cậu ta bóp mồm tôi. Bình thường cậu ta vẫn bóp lên tôi nghĩ cậu ta làm vậy cho hạ hỏa, chung quy lại vẫn chẳng làm gì được tôi, nhung tôi đã sai...

Cậu ta bóp miệng cho mồm tôi chu lên sau đó hôn thoáng chốc vào môi tôi "chụt" một cái. Khi tôi vẫn chưa phản ứng thì xung quanh lớp đã có những tiếng reo hò "Họ vừa hôn nhau kìa"

"Thật á?"

"Họ chạm môi thật đấy, tôi nhìn thấy mà"

Sau đó tôi hất cậu ta ra, ngay lập tức cho cậu ta một bạt tai, tôi hét thật to "Đồ điên" Ngay sau đó tôi chạy đến nhà vệ sinh nữ. Mặt tôi đỏ bừng bừng, không ngờ cậu ta có thể làm vậy với tôi. Lúc này tôi chỉ muốn về nhà để khỏi phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của cậu ta nhưng trời phụ lòng tôi rồi. Tôi còn phải gặp mặt cậu ta tận 5 tiết tiếp theo, dù sao học vẫn quan trọng hơn không thể bỏ học vì tên khốn như cậu ta được.

Tôi chở lại lớp học với gương mặt, lạnh lùng khó gần còn cậu ta thì nép nép vào một góc, xem ra cũng biết lỗi rồi đấy nhưng cái bản mặt đó tôi vẫn ghét cay ghét đắng, cứ ở đấy mà nép vào đi.