Chàng Bad Boy Của Tôi

Chương 62

"Tôi đi thư viện để học. Đâu có lêu lổng đi chơi như cậu đâu mà phải lo" Vế sau nói ánh mắt Thư Di nhìn về phía Giai Kỳ và giật mình một cái. Cô gái tên Giai Kỳ kia chính là vừa liếc cô, ánh mắt chẳng có vẻ ngoan hiền gì cả.

"Ý gì?"

"Chẳng có ý gì!"

"Đi về nhà ngay"

Thư Di bỗng bật cười thành tiếng "Cậu là cái gì mà tôi phải nghe theo cậu?" Ánh mắt Đông Quân bỗng chốc đông cứng lại, chỉ một câu nói của cô mà đau ở ngực trái này. Hóa ra trước giờ cô vốn chẳng coi cậu là gì trong khi Đông Quân đã luôn đinh ninh cô đã đồng ý là người yêu cậu, cậu nghĩ quan hệ mập mờ này vẫn tốt nhưng thật ra chắc cậu ảo tưởng hơi nhiều rồi.

"Cậu có đi về không?" Ánh mắt Đông Quân hằn lên tơ máu, nhưng giờ phút này lá gan của Thư Di lại to đến mức kì lạ "Không!" Cô vừa trả lời Đông Quân liền cầm cứng nhắc tay cô "Vậy tôi đi với cậu" Thư Di có chút vui mừng nhưng ngay sau đó thì...

"Anh~ rõ ràng hôm nay anh bảo sẽ cho người ta đi chơi mà? Sao ở đây cãi nhau với mấy người này làm gì?" Thật hết hi vọng, Thư Di dần dần buông tay Đông Quân "Mau lên không cô ấy giận bây giờ" Thư Di nhếch môi khinh bỉ tên đàn ông kia, không có chứng kiến rõ ràng, Đông Quân cứ thế bị con trăn nước kia lôi đi.

Bên kia Băng Băng và Minh Triết cũng chẳng khá khẩm gì, chưa gì đã cãi nhau um tĩ mẹt lên.

"Hóa ra đây là cái tên viết thư tình, nhìn chẳng biết đẹp ở đâu?" Minh Triết đầy khinh bỉ nhìn tên Cao Trạch. Băng Băng nghe vậy lập tức tức giận, Minh Triết trước giờ vẫn không coi ai ra gì như vậy nhưng do băng Băng quá u mê cậu lên chẳng bao giờ cãi lại nhưng lần này lại khác....

"Đẹp ở nhân cách đấy, người ta hơn cậu ở chỗ đấy"

"Còn dám bênh à?" Minh Triết tức giận quát lên. Băng Băng cứ vậy lại càng xù lông "Thì sao?"

Giai Kỳ chạy đến ôm lấy tay Minh Triết giọng nhẹ nhàng nũng nịu "Thôi mà anh, hôm nay đi chơi với em mà, mặc kệ mấy người đấy đi" Băng Băng thấy vậy mắt lập tức muốn đỏ lên nhưng không thể khóc ở đây được cô lập tức xoay người bước lại chỗ của Cao Trạch rất tự nhiên khoác tay cậu ta "Chúng ta đi"

Vậy là bốn người kia bỏ đi chỉ còn lại hai tên đàn ông "ngu dốt" nào đó đang đứng tiếc nuối và một ả cực kì hả lòng hả dạ, ả ta nghĩ "Sớm muộn gì thì hai anh ấy cũng đều thuộc về tao"

- --------------------------

Like đi chờ chi~~