Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 51: Thân mật

Vào đêm, gió nhẹ nhàng thổi, cây quế trĩu xuống, kêu sột soạt, tàn hoa rơi rụng đầy đất.

Mạc Thương chờ đợi bên ngoài cửa sổ đã không ôm bất kỳ hi vọng nào, bảy ngày rồi, đã một tuần lễ liên tiếp, Nhật Vương gia cũng không có xuất hiện, lúc canh ba, Hoàng thượng chỉ trở mình trên giường, giấc ngủ không sâu mà thôi, rốt cuộc cũng không có hành động khác thường.

Hắn ta ngửa mặt nhìn phía chân trời đèn ngòm không có ánh trăng, khẽ thở dài một hơi, vừa muốn cất bước hồi cung nghỉ ngơi, nhưng không có nghĩ đến Hoàng thượng trong phòng lặng lẽ cười khẽ một tiếng, ngay sau đó là tiếng sột sột soạt soạt mặc áo truyền đến.

Trong lòng Mạc Thương khẽ động, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại, tóc dài mỏng màu tím giống như Violet nở rộ ở đầu vai, áo mãng bào màu xanh cao nhã lại cao quý, sống lưng đứng thẳng hiện ra đường cong kiên cường, bên giường rồng có nam tử cười hả hê, chuyển con mắt, mặc dù trên mặt vẫn có mặt nạ hoàng kim, nhưng bên trong đôi mắt màu đen sáng ngời thuần khiết là nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng, nụ cười đơn thuần non nớt khiến trong lòng Mạc Thương đột nhiên buông lỏng.

Nam tử nhìn về phía Mạc Thương, giảo hoạt nháy nháy mắt, từ từ bỏ mặt nạ hoàng kim xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.

Mạc Thương ngẩn ra, giống như âm mưu bị vạch trần, nhanh chóng hạ mắt cúi đầu, quay ngược lại hai bước, cung kính chờ đợi ở trước cửa.

Nam tử hưng phấn nhướng nhướng mày, xoay người mở lớn cửa sau đó bay ra ngoài, gió nhẹ trêu đùa y phục màu xanh, nam tử giống như con rồng tự do bay lượn trên bầu trời.

Hai chân luân phiên đạp nhẹ trên nóc nhà, bộ dáng mạnh mẽ lên xuống mấy cái liền đến một viện lớn, hạ con mắt ngắm nhìn ba chữ Ngưng Hương cư trong chốc lát, tất cả ánh sao trên trời như đều bay vào cặp mắt đen kia, ánh sao sáng lấp lánh.

"Nha Nha, ta tới thăm ngươi!" Giọng nói trong trẻo trầm tĩnh vang lên, tung bay ở trong đêm yên tĩnh ẩm ướt, từ từ nỉ non, giống như mang theo chờ đợi chẳng có kỳ hạn.

Quần áo uốn lượn, trong chớp mắt nam tử đã nhảy đến trước Ngưng Hương cư, lật người nhảy một cái, tiến vào bên trong viện. Giống như quen cửa quen nẻo, nam tử nhanh chóng chuyển qua trước một sương phòng, cũng không cần gõ cửa, đôi tay chạm nhẹ, cửa phòng cọt kẹt một tiếng rồi nhẹ nhàng mở ra.

Một nụ cười khẽ trong nháy mắt đánh úp khuôn mặt tuyệt mỹ của nam tử, giống như hoa đào bay, mùa anh đào rụng, xinh đẹp khác thường.

"Nha Nha!" Hắn nhìn nữ tử ngủ say trên giường, mím môi cười một tiếng, khẽ gọi, âm thanh dịu dàng vô cùng giống như tiếng kêu đến từ trong mộng xa xôi, đầy đủ nhớ nhung, buồn, còn có thương cảm và bất đắc dĩ.

Nữ tử trên giường nhỏ giống như cảm ứng được tiếng kêu của nam tử, lông mi dài khẽ chớp, môi anh đào hé mở, khẽ nhíu mày, hồi lâu sau, đôi mắt buồn ngủ tỉnh táo chống lại khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nam tử.

"Hắc, Nha Nha, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh!" Tiểu Nhật nhi chu mỏ, giống như vô cùng khó khăn, làm bộ xoa mồ hôi trên trán, mắt đen lúng liếng hồn nhiên vô tội làm cho lòng người đau.

"Tiểu Nhật nhi?" Liễu Nha xoa xoa mắt, giống như không tin con mắt của mình, nhìn lần nữa, Tiểu Nhật nhi đúng là sống sờ sờ ngồi ở trước mặt của mình.

"Nha Nha, nhớ ta chứ?" Nam tử đột nhiên toét miệng cười một tiếng, khóe môi đẹp đẽ nhẹ nhàng kéo ra đường vòng cung, toét ra nụ cười rực rỡ nhất, chói mắt nhất trên đời, lại có chút bướng bỉnh, có chút ngây thơ.

Hắn thân mật đón lấy Liễu Nha, sợi tóc tím xinh đẹp kia để cho người ta nhìn qua con mắt không quên, mỏng manh, mềm mại, không ngừng phẩy nhẹ lên mũi Liễu Nha, làm nàng không nhịn được hắt xì.

"Phú Quý trường mệnh!" Tiếng kêu nhẹ vang lên, lại tiếp tục làm nũng trước ngực Liễu Nha.

Liễu Nha đột nhiên cảm động, nàng ngã bệnh tới nay, trước giường ngay cả một người nói chuyện cũng không có, chỉ có mình Nguyệt phi thăm nàng, còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Kim Minh, Kim Huy, U Dạ La, đều chưa từng xuất hiện.

Nhưng Tiểu Nhật nhi, chỉ bởi vì nàng hắt xì một cái, hắn sẽ hô to Phú Quý trường mệnh, mặc dù có chút mê tín, nhưng. . . . . . Trong lòng nàng vẫn không nhịn được ấm áp!

"Tiểu Nhật nhi!" Liễu Nha nhẹ nhàng gọi hắn, không chú ý tới mặt Tiểu Nhật nhi dương dương hả hê.

Nha Nha rốt cuộc chịu để cho hắn ôm rồi!

Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, giống như mèo con nũng nịu, hạnh phúc từ từ nheo lại tầm mắt.

Liễu Nha bị hành động thân mật của hắn làm cho tinh thần hoảng hốt, cũng chỉ là ngồi, mặc cho nam tử lẳng lặng ôm, nến đỏ nhỏ giọt, màn che lay động, cho đến canh tư vang lên tiếng kẻng.

Âm thanh tiếng gõ keng keng keng giống như giục hồn, Liễu Nha rõ ràng cảm thấy thân thể Kim Nhật cứng đờ, hồi lâu sau, hắn lưu luyến chép cái miệng nhỏ, từ từ rời khỏi lồng ngực Liễu Nha.

"Thế nào?" Liễu Nha ngẩn ra, nghĩ thầm, lại muốn đi rồi sao?

"Hắn muốn tỉnh!" Tiểu Nhật khẽ mở miệng, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hắn ngước mắt toét miệng cười to: "Chỉ là không sao, Tiểu Nhật nhi sẽ thường đến thăm Nha Nha, chỉ cần thân thể Nha Nha mau chóng khỏe lại!"

Trong lòng Nha Nha ấm áp, không kiềm hãm được túm lấy quần hắn: "Tiểu Nhật nhi, ngươi chớ đi, ta có một số việc muốn hỏi ngươi!"

"Nha Nha, ta biết rõ ngươi muốn biết cái gì, nhưng ta không thể nói, biết những thứ này cũng không có gì tốt với ngươi cả, ngược lại còn có thể đưa tới họa sát thân. Nha Nha, ngươi chỉ cần biết, chỉ cần có ngươi ở đây, ta có thể sống trên thế giới này! Yên tâm, hắn sẽ không làm thương tổn ngươi, chỉ cần có ta ở đây!" Kim Nhật nhẹ nhàng cầm tay Liễu Nha, lẩm bẩm mở miệng.

"Cái gì của ngươi của ta, ngươi nói rõ ràng một chút!" Liễu Nha có chút nóng nảy, Kim Nhật nói giống như khẩu lệnh.

"Thời gian không còn kịp nữa rồi, ta phải đi!" Kim Nhật không để ý nàng ngăn trở, ngồi dậy, trên mặt hiện ra vẻ mặt kiên quyết trước nay chưa từng có.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi!" Liễu Nha vội vàng mở miệng.

Không biết có phải là nàng hoa mắt hay không, nàng đột nhiên phát hiện, trên mặt Kim Nhật trước mặt đột nhiên hiện ra khổ sở, tròng mắt của hắn ảm đạm, từ từ xoay người đi.

"Nha Nha, không nên tìm ta, cũng không cần nhắc tới ta với bất kì ai, ngươi chỉ cần biết, Tiểu Nhật nhi thuộc về một mình Nha Nha là được rồi!" Âm thanh nhẹ nhàng như thì thầm, trong đó có cô độc và cô đơn.

"Nhưng tại sao?" Liễu Nha vẫn khó hiểu, Kim Nhật là Vương gia, tại sao thân phận không thể lộ ra ngoài, chẳng lẽ. . . . . . Nàng đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ Kim Nhật là con riêng, là điều hoàng tộc gièm pha? Nhưng không đúng, hắn và Kim Minh là huynh đệ sinh đôi, Kim Minh là Hoàng thượng, cũng không thể là con riêng?

Rốt cuộc tại sao?

Ngước mắt lần nữa, cửa phòng mở rộng ra, không khí trong trẻo lạnh lùng bởi vì đối lưu, gió thổi vào trong phòng, kích thích hàng loạt ý lạnh.

Hắn đi, đi im hơi lặng tiếng, hào quang bao phủ ở trên người Kim Nhật giống như càng thêm thần bí!

Trong tay vẫn ấm áp như cũ, một màn vừa nãy tựa như nằm mộng, rất không thật.

Ngươi chỉ cần biết, Tiểu Nhật nhi thuộc về một mìnhNha Nha là được rồi —— nghe lời này vừa cảm động lại uất ức.

Tiểu Nhật đáng thương!

Ngày hôm sau, Liễu Nha ngủ thẳng tới buổi trưa mới từ từ mở mắt, trong phòng yên tĩnh, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu lên trên đất, tạo thành bóng râm sâu nông.

Liễu Nha mới vừa nhổm dậy, cửa phòng liền ken két mở ra, trong tay Tố Mỹ Na nâng khay bằng gỗ vào phòng: "Thanh cô nương tỉnh rồi? Trang điểm đi! Hôm nay chính là một ngày đại hỉ, là đại thọ 50 của Thái hậu nương nương, cô nương trang điểm tỉ mỉ mới tốt!"

Nàng ta vô cùng phấn chấn lấy cẩm y trong khay, không ngừng khoa tay múa chân trên người Liễu Nha.

"Sinh thần của Thái hậu?" Liễu Nha không khỏi tỉnh táo tinh thần, tình cảnh nhất định rất long trọng, nàng chưa từng biết sinh nhật của người cổ đại là như thế nào!

"Đúng vậy, sáng sớm Thái hậu đã phái người tới, muốn các nương nương ăn mặc thật đẹp, buổi tối tham gia lễ sinh thần, Thanh cô nương thật đúng là tốt số, trong hoàng cung này chỉ có Tần phi trên tam phẩm mới có thể tham kiến!" Tố Mỹ Na vừa lải nhải nói vừa lưu loát trang điểm cho Liễu Nha.

Liễu Nha ngẩn ra, trong lòng từ từ trầm xuống, nhớ lại nụ cười tàng đao của Thái hậu, thân thể không khỏi run nhẹ.

Đúng vậy, nàng không danh không phận, tại sao muốn nàng tham gia?