Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 70: Cùng một mẹ sinh ra vì sao phải đối với nhau như vậy

Tâm Liễu Nha nhất thời trầm xuống, giúp hắn? Giúp hắn giết Kim Nhật? Giống như bị giội một thùng nước lạnh xuống đầu, Liễu Nha đứng dậy, hung hăng đẩy Kim Minh ra.

Nam tử lạnh lùng ngước mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hiện ra một chút không vui, “Thế nào? Ngươi không bỏ được hắn?”

Liễu Nha hít một hơi thật sâu, cắn môi thật chặt: “Đúng, ta không bỏ được hắn!” Liễu Nha có chút tức giận, nàng không hiểu, vì sao cùng một mẹ sinh ra lại đối với nhau như vậy, nếu Kim Nhật không muốn làm Kim Lang, như vậy chuyện của Vân nhi chính là vô ý, người Kim Minh hận phải là người hạ huyết chú, mà không nên hận Kim Nhật số khổ.

“Không bỏ được! Được, được, giỏi cho câu không bỏ được!” Nam tử nhìn lên, hai tròng mắt xanh thoáng qua chút lạnh lùng hận ý, lửa giận phút chốc nổi lên giống như muốn đem người nuốt vào, lãnh ý nơi khóe môi càng thêm phần tàn khốc.

Hắn xoay người bước ra ngoài, đến ở cửa liền đứng lại: “Mặc Thanh Thanh, từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép bước ra ngoài một bước, ngươi không bỏ được thì Trẫm tự mình làm!” Cơn gió lạnh thổi qua khiến cho những sợi tóc của hắn bay lên, lộ ra sự tức giận.

Liễu Nha ngơ ngác đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn nam tử đã đi xa, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tà váy, những khớp xương lộ ra sự yếu ớt.

Tại sao? Kim Minh, tại sao ngươi phải giết chết Kim Nhật?

Cửa phòng bị thị vệ đóng phịch một tiếng, ánh mặt trời, hương hoa cùng với Ngưng Hương cư toàn bộ bị cách ly.

Bên trong Ngọc hoa cung, nụ cười ưu nhã hiện lên trên khuôn mặt cô gái, cẩn thận nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành trong chiếc gương đồng, chiếc lược gỗ từ trong tay cô gái từ từ dừng lại trên mái tóc.

Cửa phòng bị mở ra, nàng lạnh nhạt ngước mắt nhìn nam tử mặc y phục màu đen, đôi mắt nhanh chóng xẹt qua một chút sáng tỏ, nhẹ nhàng nháy một cái, hàng lông mi khe khẽ rung lên.

“Hoàng muội, ngươi làm vậy có phải quá phận hay không?” Tiên Vu bước những bước chân mạnh mẽ, đôi mắt màu lam giống như biển rộng kích thích hàng ngàn con sóng, giọng nói có chút nóng nảy.

“Cái gì?” Cô gái nhẹ nhàng mở miệng, tiếp tục chải đầu.

“Về chuyện của Thanh Thanh, Long tiên hương rõ ràng là nhang hương bình thường, đôi với nam tử không có tác dụng phụ, ngươi vì sao…”Tiên Vu vẫn chưa nói xong, cô cầm lấy chiếc lược nhẹ nhàng gõ gõ lên lồng ngực của hắn, mà ngực, bởi vì vội vàng mà trái tim đập thình thịch.

Cô gái ngước mắt cười khẽ: “Hoàng huynh, ngươi nói như vậy là đang trách ta sao? Ngươi lo lắng cho Mặc Thanh Thanh sao?”

Ngay lúc chiếc lược ở trước ngực Tiên Vu, thân thể hắn cứng đờ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cô giá đang nở nụ cười hết sức ưu nhã.

“Nếu ta nói phải thì sao?” Hắn thở ra một hơi.

“Nàng như thế nào rồi?”

“Bị Kim Lang vương nhốt lại!” Tiên Vu mở miệng có chút tức giận.

“Sao? Chỉ như vậy thôi?” Cô gái thở dài một tiếng, trên mặt hiện lên chút thất vọng.

“Như vậy còn chưa đủ hay sao?” Tiên Vu tức đến giơ chân.

“Hoàng huynh, ta là muôi muội của ngươi, khi ta bị nhốt ở Ngọc Hoa cung, cũng không thấy ngươi kích động như vậy, người ta là phi tử, muốn giam muốn đánh, Hoàng huynh gấp thì làm được gì?” Ngọc Triệt mở miệng cười nói, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng làm cho khuôn mặt Tiên Vu lúc trắng lúc đỏ, nói vòng vo nửa ngày, cũng không phản bác được gì.

“Không cần phải gấp, chẳng qua là nhốt mấy ngày mà thôi!” Nàng mím môi, thu hồi chiếc lược, liếc nhìn Tiên Vu một cái, “Cũng không phải muốn mạng của nàng!”

Tiên Vu vừa nghe, hắn tiến lên bắt lấy tay cô gái, vội vàng mở miệng: “Mạng? Ý ngươi là… Tiên Hoa, ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm tổn hại tới tính mạng của Thanh Thanh!”

Ánh mắt cô gái tối lại, lạnh lùng hất cánh tay nam tử, sắc mặt có chút tức giận: “Không được gọi ta là Tiên Hoa, ta tên là Ngọc Triệt”.

Tiên Hoa là tên gọi ở nhà, làm sao có thể xứng với một người thanh nhã thoát tục như nàng.

Tiên Vu thở dài một hơi: “Ngọc Triệt!” Hắn mở miệng coi như thỏa hiệp.

“Yên tâm, ta không cần mạng của nàng!” Cô gái dứt lời, một lần nữa trang điểm sửa sang quần áo.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiên Vu có chút nóng nảy, lo lắng ở trong phòng đi tới đi lui.

“Theo kế hoạch lúc trước mà thực hiện là được rồi!” Cô gái lạnh lùng nhíu mày.

Tiên Vu đứng lại, khẽ gật đầu.

Lưu ly cung, ánh mắt Thái hậu ngưng trọng, Kim Huy đứng trước mặt đi tới đi lui.

“Không lẽ ta đoán sai? Hắn không phải là…” Hắn lẩm bẩm, đôi mày rạm nhướng lên, đôi mắt đầy vẻ suy tư.

Thái hậu không nói gì, chỉ rũ mắt, mặc kệ ai giết ai, ai nàng cũng không muốn gặp lại, nếu cả hai cùng tồn tại, chỉ khi trừ bỏ được lang tính, như vậy… Nhưng là nàng ảo tưởng sao, Mặc Thanh Thanh xuất hiện, không phải Kim Minh sẽ biến mất hay sao?

“Bẩm Thái hậu, Vương gia, Nhung tướng quân muốn gặp!” Công công đi vào, bẩm báo.

Kim Huy ngẩn ra, vội vàng chạy ra ngoài, ở bên ngoài Lưu ly cung, Nhung Thiên vội vàng bước tới.

“Có chuyện quan trọng hay sao?” Kim Huy bước từ ba bước thành hai bước, tiến lên, nhỏ giọng hỏi.

“Vương gia không xong rồi, Hoàng thương giống như nổi điên, mang theo Mạc Thương cùng thị vệ trong cung, lật tung cả Thanh Huy viên, Lục Ánh bị mang đi rồi!”

“Cái gì?” Kim Huy ngẩn ra, đôi mày chau lại, “Bệnh tình của Lục Ánh như thế nào rồi?”

“Vẫn vậy, lúc tốt lúc xấu, nhưng thuộc hạ sợ vạn nhất nàng nhớ lại cái gì…” Ánh mắt Nhung Thiên hiện lên vẻ lo lắng.

“Cũng đúng, nếu như gặp cảnh sinh tình, nói không chừng… Mặc Thanh Thanh đâu?” Hắn ngoài đầu nhìn lại, bên trong ánh mắt có chút kiên quyết.

“Bị Hoàng thượng nhốt lại, không cho phép ra khỏi Ngưng Hương cư, bây giờ chỉ có cầu trời phù hộ cho cô gái thanh lâu tiếp tục điên, nếu không…” Nhung Thiên vừa nói, sau lưng liền cảm thấy lạnh toát, nếu như Hoàng thượng biết được chân tướng… Hắn nhìn trời, gió bắt đầu nổi lên, vừa rồi còn trời trong nắng ấm, bây giờ lại âm u, xem ra, bão táp này không thể tránh được.

“Đi Duẫn Thiên cung!” Kim Huy lạnh lùng mở miệng, áo bào màu tím ở trong gió quẹt qua một chút bén nhọn.

“Vâng!” Nhung Thiên theo sát, hai người chạy như bay, vội vàng tới Duẫn Thiên cung, chỉ thấy thủ vệ sâm nghiêm, Mina với Kana hai tỷ muội ở trước cửa cung đi tới đi lui, bước chân còn tập tễnh.

“Vương gia, ngài đã tới, Lục cô nương nàng…” Mina vội vàng mở miệng, Kim Huy khoát tay, ý bảo mình đã biết tất cả, bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt Trương Anh: “Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Giọng nói không cho phép người khác phản bác.

Trương Anh ngẩn ra, nhìn vào Duẫn Thiên cung, trên mặt lộ vẻ khó xử, “ Vương gia đừng làm khó nô tài…” “Bốp” Trương Anh vẫn chưa nói xong đã phải hứng một cái tát từ Kim Huy, hắn sững sờ, nhìn Kim Huy cùng Nhung Thiên xông vào.

Trong Duẫn Thiên cung, trên chiếc giường nhỏ, thân thể Lục Ánh run rẩy, núp bên trong góc tường, tà váy ở trước ngực đã bị xé, từng vết thương nhỏ đã kết vảy, nhưng làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.

Đôi mắt xanh vô hồn nhìn trong không khí, hai tròng mắt trắng đen trống rỗng, từ một hoa khôi thanh lâu trở thành một cô hái không có linh hồn.

Nam tử lạnh lùng nhìn vết thương trước ngực cô gái đã kết vảy, bên trong đôi mắt hiện lên một chút sắc bén, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo làm người ta cảm thấy hít thở không thông, làm cho Mạc Thương không nhịn được mà nắm chặt chuôi kiếm.

Làn gió nhẹ thổi qua, chiếc màn nhỏ trên giường khẽ lay động, cô gái giống như nhận thấy được sự kinh động, đôi mắt vô hồn mở to, nhìn thấy Kim Minh hé ra khuôn mặt lạnh lùng, bên trong đôi mắt tiêu cự từ từ ngưng tụ.

“Hoàng thượng…” Mạc Thương cắn răng tiến lên, bị ánh mắt bén nhọn của nam tử nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu.

Nam nhân ngoái đầu lại, nhìn vào vết thương của cô gái, ánh mắt hiện lên cảm xúc làm cho ngươi ta không hiểu được, hắn thử vươn tay, lại bị chấn động bởi tiếng thét chói ta của cô gái.

Lúc nãy cô gái còn im lặng, đột nhiên thét lên đầy sợ hãi, bên trong ánh mắt giống như nhìn thấy thứ ma quỷ đáng sợ nhất trên đời, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, lại đụng phải Kim Huy.

Kim Huy điểm huyệt cô gái, tiếng thét chói tai đột nhiên biến mất, bên trong tẩm cung lập tức yên tĩnh, cánh tay vừa đưa lên là lúc cô gái ngã ở trong lòng Kim Huy.

Kim Huy bế cô gái đưa cho Nhung Thiên, một lần nữa ngước mắt, thần thái hiện lên một nụ cười giả dối: “ Hoàng huynh, cô gái này điên rồi, không muốn làm kinh sợ đến Hoàng huynh, sức khỏe của huynh vừa mới hồi phục!”

Kim Minh chăm chú nhìn nụ cười giả dối của nam tử, bên trong đôi mắt xanh đen biến hóa không ngừng, giống như ánh nến trong đêm gió, lúc sáng lúc chập chờn.

“Đa tạ sự quan tâm của Hoàng đệ, thân thể của Trẫm rất tốt!” Kim Minh lạnh lùng nhìn Kim Huy, sau đó đưa ánh mắt nhìn về Lục Ánh trong tay Nhung Thiên, ánh mắt trong trẻo hiện lên sát ý.

Nhung Thiên sợ hãi, cúi đầu, núp ở sau lưng Kim Huy.

“Hoàng huynh, mỗi việc ta làm đều vì muốn huynh… huynh tin cũng đựơc, không tin cũng chẳng sao!” Hắn phất tay một cái, ý bảo Nhung Thiên mang Lục Ánh rời đi.

Nhung Thiên xoay người, lại cảm thấy hoa mắt, bóng dáng áo bào màu vàng sáng vọt tới trước mặt hắn, hắn theo bản năng tránh ra, trước mắt hắn là hai người, một áo vàng sáng, một màu đỏ tím.

“Ngươi dám động thủ với Trẫm?” Sát khí nhanh chóng ngưng tụ trong ánh mắt, Kim Minh lạnh lùng nhìn Kim Huy.

Kim Huy khẽ mỉm cười, mở miệng: “ Ngươi biết được chân tướng sẽ hối hận, Ta cam đoan như vậy!”

“Bùm” Có gì đó nổ tung trong lòng Kim Min, sát khí toàn bộ biến mất, đáy mắt hiện lên vể sợ hãi, hắn ngước mắt nhìn Kim Huy, lầm bầm mở miệng: “Ngươi có ý gì?”

Giọng nói dịu đi.

Nhung Thiên nhìn thấy thời cơ khó có được, lập tức mang Lục Ánh ra khỏi Duẫn Thiên cung, giữa đường gặp phải U Dạ La, khẽ gật đầu.

Một thân ngân giáp, U Dạ La đứng trong gió rét, nhìn Nhung Thiên ôm cô gái biến mất.

Duẫn Thiên cung, Kim Huy thấy Nhung Thiên đã đi, lập tức cúi đầu, bộ dạng phục tùng, hơi cúi người: “ Hoàng huynh, xin lỗi, Thần đệ vừa rồi…”

Nam tử không trả lời, tinh thần có chút hoảng hốt, nhìn quanh, hàng lông mày cho thấy sự mệt mỏi.

Kim Huy đứng vậy, cúi đầu, không khí có chút căng thẳng.

“Vi thần U Dạ La khấu kiến Hoàng thượng!” Ngoài điện vang lên giọng nói của U Dạ La, hắn tới đúng lúc, trùng hợp phá vỡ cục diện bế tắc.

“Ngươi lui xuống trước đi!” Kim Minh mệt mỏi phất tay, nhẹ nhàng ấn ấn cái trán.

“Vâng, Hoàng huynh giữ gìn sức khỏe!” Kim Huy thở phào nhẹ nhõm, từ từ xoay người, đúng lúc đối mặt với U Dạ La, hắn nở một nụ cười cảm kích.

U Dạ La kinh ngạc, nhưng rất nhanh hành lễ, sau đó tiến vào bên trong.

“Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây Đại Hách ở bên ngoài biên giới dự trữ lương thảo, rèn luyện binh mã, rục rịch ngóc đầu dậy, theo thần, Kim Lang Vương nên có chuẩn bị từ sớm!”

“Đại Hách?” Kim Minh ngẩn ra, giống như nhớ tới chuyện gì, ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hai ngày trước, chính là ngày Hoàng thượng ngủ mê man!” U Dạ La nhỏ giọng bẩm báo.

Kim Minh ồ một tiếng, “Ngươi định làm gì?”

U Dạ La cung kính mở miệng: “Theo thần, chúng ta nên cho một đại quân ở biên giới luyện tập, tích trữ lương thảo, chuẩn bị ứng chiến, tin rằng Đại Hách biết chúng ta có chuẩn bị mà đến, trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì, sau đó chúng ta cùng Tiên nô liên minh, như vậy, cho dù Đại Hách có binh cường mã tráng cũng không dám có ý gì với chúng ta, hơn nữa thái tử Tiên nô đang làm khách ở đây, nếu Hoàng thượng là con rể Tiên nô, chuyện kết mình coi như thuận nước đẩy thuyền!”

“Vậy thì theo lời ngươi nói đi!” Kim Minh nhỏ giọng đồng ý.

“Thân thể Hoàng thượng tốt hơn chút nào chưa? Nhìn người vô cùng mệt mỏi!” U Dạ La ngước mắt nhìn thần thái Kim Minh có chút mệt mỏi, do dự mở miệng.

“Không có gì, chỉ hơi mệt, không có việc gì nữa thì lui ra đi!” Kim Minh miễn cưỡng dựa vào giường, phất tay một cái.

U Dạ La chần chừ, muốn nói gì đó lại thôi, vì vậy liền hành lễ cáo lui.

U Dạ La đi rồi, Kim Minh bỗng nhiên mở mắt.

“Hối hận? Kim Huy, ngươi cho rằng Trẫm vẫn là Kim Minh dễ bị lừa gạt như vậy sao? Kim Nhật là Kim Lang, Trẫm sẽ không…sợ nữa!” Hắn nhỏ giọng, nụ cười có chút dữ tợn, hắn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mạc Thương: “Trông coi Lục Ánh, thừa dịp Kim Huy không chú ý, đưa nàng đến chỗ an toàn, phái ngự y tốt nhất, Trẫm không tin bệnh điên không thể chữa khỏi!”

Mạc Thương ngẩn ra, sắc mặt có chút tái nhợt, khó khăn gật đầu một tiếng.

Về đêm, gió từng đợt thổi qua nhánh cây, ánh trăng ảm đạm, mây đen đầy trời, màn đêm u tối.

Két, cửa gỗ đỏ thẫm ở Thanh Huy viên đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen nhanh chóng ôm cô gái vọt ra khỏi viện.

“Ai?” Mạc Thương đang tuần tra thấy vậy quát một tiếng, mang theo cây đuốc đuổi tới, bóng đen trước mắt vọt tới cửa nách, ánh đèn lồng chập chờn trước cửa nách làm lộ ra khuôn mặt tái nhợt của cô gái – Lục Ánh.

“Không cần đuổi theo, người đã chạy, không cần đuổi nữa!” Mạc Thương dẫn đầu lạnh lùng ra lệnh, ngăn cản thị vệ đang đuổi ở phía trước.

“Nhưng nàng là phạm nhân quan trọng, nếu như…” Thị vệ sau lưng lo lắng mở miệng.

“Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm!” Mạc Thương xoay người, mở miệng trả lời.

Tin tức nhanh chóng truyền đến Duẫn Thiên cung, Kim Minh chợt đứng lên: “Ngươi nói cái gì? Nữ nhân kia được người ta cứu đi?”

“Vâng, là một tên áo đen bịt mặt, thân thủ rất tốt, chúng thần mười mấy người chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, giống như…” Mạc Thương dừng lại, nhìn sắc mặt Hoàng thượng “Giống như Mặc Trạc!”

“Là hắn?” Đột nhiên Kim Minh vỗ bàn, âm thanh vỗ bàn giống như đánh vào trái tim Mạc Thương mãi vẫn không tiêu tan.

“Vâng!” Hắn có chút chột dạ, rũ mắt xuống, nhỏ giọng trả lời.

“Lục soát cho Trẫm, cho dù có lật cả Hoàng cung, cũng phải tìm cho bằng được nữ nhân đó! Trẫm không tin, ở bên trong Hoàng cung, Mặc Trạc có thể tự do như vậy? Lục soát cho Trẫm!” Nam tử quát lớn.

“Vâng!” Mạc Thương nhận lệnh.

“Khoan đã!” Kim Minh chợt gọi Mạc Thương dừng lại.

“Mạc Thương, Trẫm muốn cái gì, chắc ngươi cũng đã hiểu?” Hắn ngước mắt nhìn Mạc Thương, tròng mắt sâu thẳm, sâu như đáy hồ, trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng lưu chuyển xem lẫn một chút thần sắc phức tạp.

Mạc Thương nhẹ nhàng đáp lại: “Chủ thượng…”

“Thừa dịp lần này, lật hết toàn bộ Hoàng cung cho Trẫm, chú ý chỗ ở của Thái hậu và Kim Huy, nói là lục soát thích khách, hiểu chưa?”

Mạc Thương kinh ngạc, gật đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng nam tử biến mất, Kim Minh quay đầu cười lạnh.

“Hối hận? Trẫm sẽ phải hối hận sao? Kim Nhật, cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, Trẫm cũng sẽ bắt được ngươi!”

Bóng đen ôm cô gái bay đi cách xa ba nghìn mét, thấy sau lưng không có ai đuổi theo, lập tức đặt cô gái xuống, cảnh giác nhìn bốn phía, bóng đen nhẹ nhàng giải huyệt đạo cho cô gái, nhỏ giọng gọi: “Lục Ánh? Ngươi mau tỉnh !”

Cô gái từ từ tỉnh lại, đôi mắt vô hồn nhìn bóng đen, không khóc cũng không cười mà chỉ ngơ ngác nhìn.

“Lục Ánh?” Giọng nói của bóng đen có chút nóng nảy, hắn nhỏ giọng xin lỗi, do dự cởi cổ áo cô gái ra, quẹt hộp diêm lại nhìn vết thương trước ngực cô gái, ánh mắt nam tử mở ra. Hắn nhanh chóng thổi tắt hộp diêm, kéo váy cô gái lên, lại điểm huyệt cô gái, bay qua tường cao 20m.

Bên trong Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt nhận được tin tức lục soát cung, chỉ cười nhẹ, Tiên Vu đứng bên cạnh cũng chau mày, mặt mày ủ rũ.

“Hoàng huynh, đã đến giờ, mau thay trang phục nữ nhân đi!” Ngọc Triệt nhàn nhạt quay đầu nhìn lại.

Tiên Vu ngẩn ra, ngước mắt nhìn trời, đã gần canh ba bên ngoài còn có động tĩnh như vậy, Mạc Thương còn đưa người đi lục soát.

“Tình hình hôm nay loạn như vậy, chẳng nhẽ ngươi còn muốn ra ngoài?” Tiên Vu mở miệng không đồng ý.

“Bởi vì loạn mới có kịch hay để nhìn!” Cô gái đứng dậy, cười nhạt nói.