Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 11

Phó Gia Trạch ngoan ngoãn từ trên sô pha tụt xuống, cầm lấy cặp sách phía sau, ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan.

“Trầm Hoan, cùng đi đi, đều trưa rồi, nấu cơm cũng không kịp. Huống hồ, cô giúp tôi chiếu cố Gia Trạch, tôi hẳn là phải cảm ơn cô.”

Thầy Phó, tôi liền không đi. Tôi còn không đói bụng.” Trầm Hoan liên tục xua tay.

Phó Tư Dịch nhìn nàng ý vị thâm trường, một lát sau, nghiêm mặt nói, “Đồ ăn vặt không thể thay cơm, hiện tại không đói, một lát sau liền đói. Gia Trạch cũng muốn cô đi, đúng không? Gia Trạch”

Mới đầu, thanh âm hơi nghiêm, tới cuối cùng, dùng Gia Trạch tới dụ cô. Trầm Hoan đối với ánh mắt chờ mong của Phó Gia Trạch, lờ nói cự tuyệt liền không nói ra được, bất đắc dĩ mà đồng ý.

Cô cũng không dám không đồng ý, đặc biệt là khi Phó Tư Dịch nói----- đồ ăn vặt không thể thay cơm. Này không phải cho thấy, hắn biết việc chính mình trộm cho Gia Trạch ăn khoai tây chiên.

Trầm Hoan cắn môi, bất an đi theo phía sau Phó Tư Dịch.

Trầm Hoan nửa cưỡng éo đi theo, dọc theo đường đi, cô bất an dị thường, Phó Tư Dịch một tay nắm tay Phó Gia Trạch, dư quang liếc về phía người khẩn trương đầy mặt.

Ở gara, Phó Gia Trạch dẫn đầu đến chỗ xe đỗ. Trầm Hoan yên lặng đi đến chỗ Phó Tư Dịch đang mở cửa ghế lái, chủ động nhận sai, “Thực xin lỗi, thầy Phó, tôi không nên để Gia Trach ăn khoai tây chiên”

“Kỳ thật, Gia Trạch ăn một chút cũng không sao. Chỉ là, dạ dày hắn không tốt, ăn nhiều, sẽ khó chịu, bình thường yêu cầu chú ý nhiều chút” Phó Tư Dịch hơi hơi mỉm cười, đối với Trầm Hoan giải thích thật sự cẩn thận.

“A, thầy Phó ta không biết con ngài thân thể không tốt. Nếu là biết, liền sẽ không để hắn ă.” Bởi vì Phó Tư Dịch giải thích câu kia---- dạ dày Gia Trạch không tốt, mắt Trầm Hoan trợn trừng.

“Con ta?” Phó Tư Dịch nhìn cô, thần sắc quái dị.

“A, đúng vậy!”

“Cô là nói, Gia Trạch là con ta?” Hắn lặp lại thêm một lần, nghĩ khí phá lệ nghiêm trọng.

Trầm Hoan trì độn mà gật đầu.

Con hắn không phải là kêu Phó Gia Trạch sao?

Phó Tư Dịch thật sâu liếc nhìn nàng một cái, thanh âm hơi nghiêm, “ Ai nói cho cô, Gia Trạch là con tôi?”

Trầm Hoan mờ mịt mà trừng lớn mắt, “Hắn không phải là con ngài?”

“Không phải, trước nay đều không phải.” Thanh âm hắn không thể nghi ngờ.

“Kia hắn là......”

“Cháu ngoại tôi.” Phó Tư Dịch ánh mắt gắt gao áp bách cô, “ Tôi là cậu hắn”

Trầm Hoan càng mờ mịt, gian nan phun ra hai chữ, “ Cậu*.... như thế nào sẽ là cậu?”

(*) Trong tiếng trung “cậu” là “cữu cữu” nên tác giả mới nói là hai chữ.

Phó Tư Dịch nghe rõ, tiến một bước về phía trước, khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt hắn thâm thúy, hỏi cô, “Không phải là cậu, là cái gì?”

“Là...........”

Lời nói ở trong lòng chợt thốt ra, Trầm Hoan đột nhiên ý thức được nguy hiểm giờ phút này, bỗng nhiên bưng kín miệng, lui về phía sau một bước, kinh hoảng mà nhìn hắn.

“Cô nghe ái nói Gia Trạch là con ta?” Hắn càng tiến thêm bước nữa.

“Tôi.......” Trầm Hoan đột nhiên nghiêng mặt, thần sắc kinh hoảng, “Hắn rất giống ngài, cho nên, tôi cho rằng hắn là con ngài.”

Nghe tới, là lời giải thích hợp lý.

Phó Tư Dịch nhìn cô thật kỹ, sau một lúc lâu không nói.

“Thật sự giống, tục ngữ nói như thế nào nhỉ, cháu ngoại giống cậu, lời này quả nhiên không sai, tôi còn tưởng rằng hắn là con anh.....”

Cô ở đó nói gần nói xa, Phó Tư Dịch nhíu mày, một lát sau, kéo ra khoảng cách cùng cô, tay phải mở ra cửa xe, “Đi vào rồi nói sau”

Trầm Hoan ước gì tránh đi giờ khắc này làm cho người ta thần sắc sợ hãi, vội vàng khom lưng, chui đi vào.