Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 57

Triệu Tỉnh Nhiên mắt nhíu lại, đi vào, gắt gao nắm lấy cằm cô ta, “Nói tình hình thực tế?”

“Đúng vậy, nói tình hình thực tế. Tôi và anh tình một đêm, liền đơn giản như vậy. Anh uống rượu say, tôi cũng say.” Lâm Ngải không tránh khỏi tay hắn được, chỉ phải tức giận giương mắt nhìn hắn.

“Đây là bộ dạng thực tế của cô? Xem ra bộ dáng ôn nhu trước kia đều là giả vờ.” Triệu Tỉnh Nhiên mắt lạnh đánh giá cô ta.

“Triệu tổng chẳn lẽ không đề mình bị quay vòng vòng? Tôi và vợ anh chính là phong cách bất đồng. Chính anh cũng nói qua, ở bên tôi rất thoải mái sao?”

“Xem ra lời tôi nói cô đều nghe được.” Nhớ tới bị cô ta lừa lâu như vậy, Triệu Tỉnh Nhiên nổi giận đùng đùng.

“Đúng vậy, khó được Triệu tổng đánh giá tôi cao như vậy. Cho nên, tối hôm qua chúng ta rất vui sướng.” Lâm Ngải khiêu khích mà nhìn hắn, khóe miệng là nụ cười châm chọc, “Kỳ thật, cũng không phải vui sướng như vậy. Đáng tiếc, Triệu tổng nhận sai người, đem tôi coi như Hồ Tĩnh, trong quá trình vẫn luôn gọi A Tĩnh.”

Triệu Tỉnh Nhiên trong lòng nhấp lên sóng to gió lớn, có thứ gì, phanh một tiếng, tan nát trong lòng hắn.

Trong đầu hắn trống rỗng, thế nhưng không nói lên lời.

Lâm Ngải là thật sự lợi hại, cư nhiên liền đánh trúng tử huyệt của hắn.

Nếu chỉ là khi say rượu, mơ màng hồ đồ cùng Lâm Ngải đã xảy ra việc không nên kia, Triệu Tỉnh Nhiên sẽ hối hận chính mình không nên say rượu.

Nhưng nếu là đem Lâm Ngải nhận sai thành A Tĩnh, như vậy........

Hắn kêu chính là A Tĩnh, Triệu Tỉnh Nhiên chỉ cảm thấy cảnh tỉnh.

Vận mệnh không nên như thế!

Phó Tư Dịch nhìn bộ dáng Triệu Tỉnh Nhiên, thật sâu nhăn mày lại. Tương phản, Lâm Ngải ngược lại thích ý nhẹ nhàng mà lui qua một bên.

Phó Tư Dịch đôi mắt đen tối không rõ.

Vẫn là có chỗ nào đó không đúng.

Bỗng nhiên Phó Tư Dịch đi đến bên cạnh Lâm Ngải, làm như không chút để ý hỏi, “Lâm tiểu thư còn có một người em trai?”

Lâm Ngải phản ứng cực lớn mà ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn, “Anh điều tra tôi?”

Xem phản ứng của cô ta, Phó Tư Dịch trong lòng có dự định, hắn đạm đạm cười, “Chỉ biết một chút tình huống như vậy, nghe nói em trai cô sinh bệnh?”

Lâm Ngải cắn chặt môi, trừng mắt Phó Tư Dịch.

“Là muốn đổi thận, đã tìm được chưa?”

Triệu Tỉnh Nhiên cau mày, chỉ chốc lát liền ý thức được cái gì.

Hắn đi nhanh đến trước mặt Lâm Ngải, xụ mặt, “Lâm Ngải, cô hại tôi như vậy, nếu tôi muốn mạng của em trai cô, cô cảm thấy thế nào?”

Nháy mắt Lâm Ngải liền khẩn trương, cô ta cuống quýt bắt lấy ống tay áo Triệu Tỉnh Nhiên, “Anh đừng động vào em trai tôi.”

Triệu Tỉnh Nhiên bỏ tay cô ta khỏi tay áo mình, hừ lạnh một tiếng, cười đến hung ác.

“Là Thẩm Khiêm, là Thẩm Khiêm yêu cầu tôi làm như vậy. Tôi và anh cũng không phát sinh việc gì, là tôi nói dối.”

“Thẩm Khiêm? Hắn nói gì?” Phó Tư Dịch thoáng có chút ngoài ý muốn, suy tư một chút, liền minh bạch.

“Hắn chỉ nói muốn tôi nháo ra tai tiếng, cũng chưa nói việc khác. Triệu Tỉnh Nhiên, tôi và anh chuyện gì cũng chưa có chuyện gì phát sinh, anh đừng động vào em trai tôi.”

.................

“Tư Dịch, cậu như thế nào biết việc của em trai Lâm Ngải?” Khi hai người đi ra ghế lô, Triệu Tỉnh Nhiên đã là một thân nhẹ nhàng.

“Tôi tra qua một chút tư liệu.” Phó Tư Dịch giải thích tuy rằng rất đơn giản, nhưng trên thực tế, trong tay hắn có tư liệu của không ít người.

Rất sớm trước kia hắn liền phòng bị những nguy cơ có khả năng xảy ra. Phó Tư Dịch so với người khác biết nhiều hơn một chút tiên cơ, đây là ưu thế của hắn, trùng hợp ở thời khắc mấu chốt đánh bậy đánh bạ dùng tới.

Ít nhất, kiếp trước hắn biết Lâm Ngải là một người cực kỳ nhẫn nại, ở bên người Triệu Tỉnh Nhiên không có tiếng tăm gì nhiều năm, cuối cùng mới được sự tán thành của Triệu Tỉnh Nhiên.

Theo lý thuyết, cô ta sẽ không khẩn cấp khó dằn nổi như vậy, làm ra việc ngu xuẩn như vậy, trừ phi là có việc không tưởng được xảy ra.

Không nghĩ tới thật là Thẩm Khiêm ở sau lưng giở trò quỷ.

“Thẩm Khiêm làm như vậy là vì cái gì?” Triệu Tỉnh Nhiên cảm thấy không thể hiểu được, chính mình cùng hắn cũng không có cái gì gút mắc.

“Hắn là nhằm vào tôi, lúc trước tôi chơi hắn một vố, hắn tự nhiên là muốn tìm trở về mặt mũi.”

Hồ Tĩnh cùng Triệu Tỉnh Nhiên bất quá là bởi vì hắn mà bị liên lụy.

Triệu Tỉnh Nhiên nhướng mi, “Gõ sơn chấn hổ sao?”

Ánh mắt Phó Tư Dịch đen tối, không nói gì.