Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 67

Sờ lên rất mềm, cô hồ nghi suy đoán, “Đồ chơi bằng nhung sao?”

Phó Tư Dịch chỉ cười một tiếng.

Không phải món đồ chơi, là gì đây?

Cô cắt mở một tầng, xé mở tầng túi cuối cùng, mở ra, thấy rõ đồ trong hộp, nhịn không được lẩm bẩm, “....Phó Tư Dịch.”

“Thích không?” Thanh âm Phó Tư Dịch cách điện thoại hết sức rõ ràng.

Trầm Hoan vui mừng mà đem lễ phục mở ra, trước mắt chính là chiếc váy màu xanh xám dài đến đầu gối, kiểu dáng rất đơn giản, trên làn váy điểm xuyết ngôi sao, tuy không hoa lệ, nhưng cảm giác rất trang trọng.

Rất đơn giản nhưng cũng trang trọng.

“Thật xinh đẹp.” Kiếp trước, thảm đỏ lớn bé cô đều đã đi qua, lễ phục vừa ý cũng có không ít. Nhưng đay là lễ phục đầu tiên Phó Tư Dịch tặng cô, Trầm Hoan thực sự vui vẻ.

Nguyên liệu mềm mại lại thanh tân thoải mái, thời tiết này cũng rất thích hợp.

“Thích là tốt.” Phó Tư Dịch nhàn nhạt cười.

Trầm Hoan ôm váy không buông tay, nghe vậy, ngực liền nóng lên. Sau đó, nghĩ đến cái gì, cô không khỏi xìu xuống, “Hôm nay anh cùng ai bước trên thảm đỏ thế?”

Cô khẳng định là đi cùng với Hồ Tĩnh.

Phó Tư Dịch sao...

Kia cùng Phó Tư Dịch là không có khả năng.

Thân phận giống Phó Tư Dịch, muốn cùng hắn bước trên thảm đỏ khẳng định sẽ có rất nhiều người.

“Đi cùng Thời Thận.”

“Chỉ hai người các anh?”

“Bằng không còn có ai?” Phó Tư Dịch nhịn không được cười, “Anh cũng nghĩ đưa giai nhân đi cùng, chính là giai nhân đã có hẹn. Cho nên cũng chỉ có thể để hai người đàn ông đi cùng nhau. Em nhìn qua Thời Thận bước trên thảm đỏ chưa?”

“Không có.”

“Đêm nay nếu có cơ hội, em nhất định phải nhìn thật kỹ. Mỗi làn đều giống như một con bướm, hoa hòe lộng lẫy, anh đều thay hắn mất mặt.”

“Ngô.” Trầm Hoan cắn môi cười.

“Đêm nay gặp.”

“Dạ, buổi tối gặp.” Trầm Hoan vuốt ve lễ phục, vui vẻ đáp lại hắn.

Lễ trao giải âm nhạc này đã sáng lập được mười năm, cũng coi như là một lễ trao giải lớn thường niên.

Kiếp trước Trầm Hoan chính là khách quen của lễ trao giải âm nhạc, nhưng mỗi lần đến đều có thể nghiệm mới mẻ.

Vào ban đêm, Trầm Hoan đi cùng Hồ Tĩnh, các cô bước trên vị trí thảm đỏ được an bài trước, chính là tới quá sớm, Hồ Tĩnh không kiên nhẫn chờ, dắt Trầm Hoan chen ngang đi vào.

Người dẫn chương trình đang khen ngợi, vừa nhấc đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn nơi sân Hồ Tĩnh đi vào, thiếu chút nữa liền đọc sai tên.

Tuy Hồ Tĩnh là người phía sau màn ảnh, nhưng trong vòng danh khí vẫn rất lớn. Huống chi, đây là khoảng thời gian từ khi có tai tiếng tới nay, Hồ Tĩnh lần đầu công khai đối mặt truyền thông, người xem đối với các cô tuy không quá chú ý, nhưng là đèn flash của truyền thông nhưng vẫn bắt giữ thân ảnh hai người.

Khóe miệng Trầm Hoan vẫn luôn ngậm ý cười nhàn nhạt, nện bước không nhanh không chậm, cô đều tự mình hiểu lấy, tuy rằng lần trước cô cùng Tần Thành song ca qua một ca khúc, nhưng mức độ nổi tiếng cũng không có mở ra, hiện trường này cũng không có người sẽ chú ý đến cô.

Hồ Tĩnh từ trước đến nay không thích bước trên thảm đỏ, lần này vì nghĩ đến Trầm Hoan, nện bước chậm rất nhiều, Trầm Hoan cùng đi cùng cô cũng là có chút cố hết sức.

Hồ Tĩnh không khỏi quay đầu liếc nhìn Trầm Hoan một cái, “Đây là váy hắn chọn?”

“Vâng.”

“Rất đẹp.” Hồ Tĩnh thiệt tình khen ngợi.

Trầm Hoan có vài phần vui sướng mà cười.

“Trầm Hoan.”

Trầm Hoan đi tới cuối thảm đỏ, liền lập tức phải tiến vào hội trường, liền nghe phía sau có người gọi cô. Cô quay đầu, thấy rõ người tới, không khỏi lộ ra mỉm cười.

“Như thế nào anh cũng tới?”

Phía sau Tần Thành vài bước là một cô gái mặc váy đuôi cá, nhìn bộ dáng Tần Thành hận không thể ném cô gái kia đi, Trầm Hoan cười đến càng sâu.

“Cô đã quên, tôi cũng đã từng là người đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc nhiều tuần liền.” Tần Thành ổn định hô hấ, giữa mày không che dấu được đắc ý.

“Tôi nhớ rõ, là liên tục hai tuần. MV quay không tồi, tôi nhìn, dáng người anh rất được.” Trầm Hoan nhịn không được chế nhạo, MV kia đúng là thỏa mãn được tâm của không ít thiếu nữ.

“Khụ khụ, kia chính là...” Tần Thành nhớ tới tình huống quay chụp, sắc mặt thế nhưng xấu hổ, Trầm Hoan nhìn đến ngạc nhiên không thôi.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Hồ Tĩnh cũng không để ý tới người phía sau, chính mình đi tới, bạn gái đi cùng Tần Thành cùng nhau bước trên thảm đỏ liền không vui, một đường đều cương mặt.

Vị trí của Hồ Tĩnh được an bài ở phía trái hàng ghế thứ tư, Trầm Hoan ở bên cạnh. Tần Thành ở hàng ghế thứ ba, thấy Trầm Hoan ngồi ở hàng ghế tứ tư, liền có lễ muốn người bên cạnh cô thay đổi vị trí.

Tần Thành cung kính cùng Hồ Tĩnh chào hỏi xong, liền ngồi ở bên cạnh Trầm Hoan.

“Anh như vậy được sao?”

“Có cái gì không tốt, ánh đèn bên này tối chút, che dấu tốt, tôi không muốn camera tìm thấy tôi. Mấy ngày nay, đều đóng phim mệt chết tôi, một lúc nữa sẽ nghỉ ngơi cho tốt.” Tần Thành lại lần nữa đánh giá vị trí này, không tồi, góc độ rất tốt, hắn rất vừa lòng.

Trầm Hoan, “............”

“MV lần trước quay chụp khi nào phát hành, là người thầy trước tự mình hướng dẫn, tôi rất mong chờ.”

Khách quý lục tục tiến vào, vị trí dần dần được lấp đầy, Trầm Hoan nhìn thấy Phó Tư Dịch cùng Giang Thời Thận đi tới, hai người đang nói với nhau cái gì đó.

Trầm Hoan nhịn xuống ý muốn vẫy tay với Phó Tư Dịch, tầm mắt đi theo Phó Tư Dịch, miệng lại trả lời vấn đề của Tần Thành, “Nửa tháng sau.”

Có lẽ ánh mắt của cô quá mức mãnh liệt, Phó Tư Dịch rốt cuộc cũng nhìn thấy cô, trên mặt liền hiện lên ý cười vui vẻ. Tầm mắt lại lệch về một bên, Phó Tư Dịch liền nhìn thấy Tần Thành ngồi cạnh Trầm Hoan, hắn không dấu vết mà nhíu mi, lại thực nhanh khôi phục lại thái độ bình thường.