Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 89

Có lẽ chỉ là anh đi toilet, Trầm Hoan suy đoán, không nghĩ tới chính mình thế nhưng lại kinh hoảng như vậy, nghĩ đến thật là buồn cười.

Buổi tối sau khi về khách sạn, Phó Tư Dịch không có nháo cô, hai người rửa mặt liền lên giường.

Trầm Hoan rất mệt mỏi, nghịch điện thoại một lúc, liền không nhịn được mệt rã rời.

Phó Tư Dịch đang xem một quyển sách, lại như đang thất thần, đột nhiên anh hỏi Trầm Hoan, “Ngày mai chúng ta không quay về, ở Hàng Châu thêm một ngày thế nào?”

Theo lý mà nói, đây là một đêm cuối cùng ở Hàng Châu, ngày mai bọn họ nên trở về.

“Ở nơi này làm gì?” Trầm Hoan không tiếng động mà ngáp một cái.

Phó Tư Dịch khép lại quyển sách, “Ngày mai đi chùa Hành Dần* nhìn một chút.”

(*tên chùa tui không biết dịch sao, ai biết địa danh này mong chỉ giáo)

“Rất đẹp sao?” Trầm hoan mê mang hai mắt, lại ngáp một cái, cô đã rất mệt rồi.

Phó Tư Dịch tắt đèn, giống như bình thường đem người đang không muốn mở mắt ra kéo vào trong lồng ngực, “Đi tạ thần.”

Đúng, là đi tạ thần, những lời này ở trong não Trầm Hoan còn không chạy qua một lần, cô đã ngủ.

Phó Tư Dịch nhẹ nhàng cười một cái, rốt cuộc cũng nhắm mắt.

Chùa Hành Dần ở khu Từ Sơn của Tây Hồ Hàng Châu, hiện tại đã không còn tăng nhân trụ trì, cho nên trở thành một công viên.

Nghe nói tế công ở chỗ này viên tịch, sau khi Hoằng Nhất pháp sư ở chỗ này tuyệt thực mười bảy ngày, quy y, thụ giới xuất gia.

Trong đó có một đoạn duyên trần làm cho hậu nhân thổn thức, Trầm Hoan đã đọc được trong sách.

Hoằng Nhất pháp sư từ Nhật Bản mang về một vị thê tử. Sau đó ông lại trầm mê Phật học, xuất gia ở chùa này, vị thê tử này từng tìm đến cầu ông hoàn tục, nhưng cách cánh cửa chùa Hoằng Nhất pháp sư trước sau đều không đồng ý. Sau đó, vị thê tử này thương tâm rời đi.

Không biết bao nhiêu năm sau, Hoằng Nhất pháp sư cùng bạn bè leo núi, sau khi bước lên đỉnh núi, vắng lặng vô ngữ.

Người bạn hỏi, “Hình như có tâm sự?”

Đáp, “Có.”

Ngườ bạn hỏi lại, “Chuyện gì?”

“Việc nhân gian, chuyện trong nhà.”

“Kỳ thật suy nghĩ một chút, xưa nay văn nhân lên núi, khả năng đều sẽ có cảm giác như Đỗ Phủ nhìn hàng ngàn ngọn núi nhỏ thẳng tới trời cao. Nhưng Hoằng Nhát pháp sư lại nghĩ đến việc nhân gian, chuyện trong nhà. Nghĩ đến chưa bao giờ ông làm được chuyện thoát ly hồng trần, đang ở Phật môn, lòng lại đang ở nhân gian. Khi ông viên tịch lưu lại bốn chữ bi hân giao thoa*, có thể thấy được là không thể siêu thoát. Nếu không thể siêu thoát, cần gì phải cưỡng cầu? Đến cuối cùng còn cô phụ tấm chân tình của người khác.”

*vui buồn lẫn lộn

Trầm hoan là thật sự thở dài thay vị nương tử kia, cách song vượt biển, rời bỏ quê nhà, đi theo người yêu, đến cuối cùng thế nhưng người yêu lại xuất gia, thật là châm chọc.

“Có lẽ đại sư cũng không cần siêu thoát, không có ai có thể vô tình vô dục, Phật gia dạy tứ đại giai không là gạt người. Nói nhiều như vậy, điều em cảm khái lại là Hoằng Nhất pháp sư phụ thê tử của ông, thật đúng là……” Phó Tư Dịch lắc đầu bật cười, cũng không biết nói sao mới tốt.

Bị Phó Tư Dịch vạch trần, mặt Trầm Hoan đỏ lên. Không có biện pháp a, nữ sinh thích chính là chuyện tình tài tử giai nhân. Nếu không phải biết Hoằng Nhất pháp sư trải qua một đoạn tình cảm, chỉ sợ cô cũng sẽ không mất công đi tìm hiểu một vị nhân sĩ Phật môn.

Đến chùa Hành Dần, Trầm Hoan đang muốn cẩn thận xem bản đồ, Phó Tư Dịch ngăn lại, nắm tay cô hướng vào phía bên trong đi, “Không cần nhìn, anh biết đi như thế nào.”

“Anh biết? Trước kia anh đã tới?” Trầm Hoan khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua lúc sắp ngủ Phó Tư Dịch nói, “Ngày hôm qua anh nói muốn làm lễ tạ thần, xem ra là đã tới. Nguyện vọng của anh đã được thực hiện?”

Phó Tư Dịch nắm tay cô chặt chẽ, nhìn lại gương mặt tò mò của cô, ánh mắt chợt vui chợt buồn, “Thực hiện được.”

Tiện đà, ánh mắt anh nhìn hướng về phía nơi xa.

Đêm qua có một trận mưa, không khí trong núi tươi mát, cây cối xanh um tươi tốt, chim bay về sơn cốc, có khách đến.

Cảnh tượng tương tự như thế, Phó Tư Dịch giống như trở về với kiếp trước