Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 10

Trong lòng Tề Nhiễm dù có trăm ngàn suy nghĩ, thì ngoài mặt cũng không thể hiện ra. Y nghe ra được bóng đen này…… Không, vị cháu đích tôn nhà họ Lâm này thật sự không quan tâm đến nhà bọn họ, thậm chí cũng không mấy để bụng về chuyện bản thân hắn sẽ sống hay chết. Y cơ bản là không tin chuyện hồn người sống thoát xác mà hắn nói, nếu là người khỏe mạnh cường tráng thì làm sao có thể xuất hồn như thế? Thêm vào đó, y biết rõ kiếp trước cháu đích tôn của nhà họ Lâm chết yểu, Tề Nhiễm dù đã sống lại một lần thì vẫn không tin tưởng vào những chuyện yêu ma quỷ quái này, ngược lại chỉ tin lòng người hiểm ác khó lường mà thôi.

Trong mắt Tề Nhiễm, lòng người đáng sợ hơn quỷ quái rất nhiều. Trong hoàng cung là như thế, mà trong chốn nhà cao cửa rộng cũng không khác biệt.

Những năm này, trong mắt người ngoài ông cụ Lâm vẫn luôn là một thuần thần, một lòng trung thành với Hoàng đế. Dù Tề Nhiễm có là trữ quân, là thiên tử tương lai, thì thái độ thường ngày của ông cụ cũng chỉ là bình thản, lễ độ nhưng xa cách, chưa bao giờ nói chuyện quá nhiều, lại càng chưa từng làm ra việc gì vượt giới hạn.

Khi dạy dỗ Tề Nhiễm, Hoàng đế luôn nói với y rằng thuần thần là khó gặp nhất, vì thế cần phải trọng dụng. Trước kia Tề Nhiễm vẫn cho rằng muốn làm người như ông cụ Lâm là rất khó, trên phải thấu hiểu suy nghĩ của phụ hoàng để không bị hoài nghi, dưới phải dối xử công bằng với các vị hoàng tử, hơn nữa lại không thể để bọn họ nảy sinh oán hận, làm được đến như vậy đúng là không dễ.

Bây giờ, Tề Nhiễm lại không có suy nghĩ này nữa, vì con người đều ích kỷ. Y không tin ông cụ Lâm chỉ một lòng một dạ trung thành với phụ hoàng, cũng không tin ông ta chưa từng âm thầm so sánh xem trong các hoàng tử thì ai xứng đáng lên ngôi chí tôn. Y cũng không tin ông cụ Lâm không muốn kéo dài vinh quang cho gia tộc. Nhất là khi bản thân ông ta khởi đầu gian khổ, từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, không phải ông cụ không có lòng, mà là vì biết thành quả hôm nay khó có được, cho nên mới càng cẩn trọng hơn mà thôi.

Ông cụ Lâm chắc chắn đã âm thầm cân nhắc giữa các vị hoàng tử, kiếp trước khi y chưa bị bắt giam, ông ta cũng không tỏ ra nghiêng về phía y, cũng có nghĩa là cái danh Thái tử của y chưa đủ để dao động người này. Hoặc chính xác hơn, trong lòng ông ta đã đưa ra lựa chọn rồi.

Mà nay đứa cháu đích tôn Lâm Duyệt của nhà họ bỗng nhiên biến thành dáng vẻ thế này đến tìm y bàn chuyện hợp tác, sự việc liền trở nên vô cùng thú vị.

Tề Nhiễm đột nhiên cảm thấy hứng thú với việc hợp tác mà Lâm Duyệt nói rồi, một người và một thứ trông như linh hồn có thể hợp tác làm gì? Tuy rằng y nghĩ thầm như thế, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, uống một ngụm trà đã lạnh, y không cho Lâm Duyệt biết tên của mình, mà hỏi ngược lại: “Ngươi nói hợp tác là thế nào?”

Trong quá trình đàm phán, Lâm Duyệt nổi tiếng là thẳng thắn, giá cả đưa ra luôn dừng lại ở đúng điểm giới hạn thấp nhất của đối phương. Nếu thấy chấp nhận được thì có thể tiếp tục bàn, nếu thấy không ổn thì chẳng còn gì để nói nữa rồi. Cũng chính vì thế, người đã từng ký hợp đồng với Lâm Duyệt đều vừa sảng khoái vừa rối rắm, dù sao thì kỹ năng đàm phán mà bọn họ rèn luyện cứ luôn không dùng được.

Lâm Duyệt đã quen với cách sống đơn giản mà thô bạo này, dù người trước mắt là một vị Thái tử lòng dạ thâm sâu, hắn cũng không định sửa tật xấu này, nên hắn nói toạc ra: “Ta thấy hiện giờ chỉ có ngươi là thấy được trạng thái này của ta, ngươi không có suy nghĩ gì sao? Ví dụ như ngươi muốn biết thuộc hạ của mình có trung thành không, kẻ thù của ngươi có mưu kế gì? Ngươi bảo thuộc hạ đi làm những việc này thì luôn có thể để lại dấu vết, còn ta đi làm thì khác hẳn rồi.”

Tề Nhiễm nghe Lâm Duyệt nói vậy, bàn tay cầm chén trà bất giác siết chặt, y tất nhiên có thể tưởng tượng ra những lợi thế mà việc này mang lại cho mình, gần như có thể giám thị toàn bộ những người mà y nghi ngờ, để bọn họ vĩnh viễn không thể gây sóng gió nữa.

Đề nghị này ẩn chứa mê hoặc quá lớn, ngay cả Tề Nhiễm đã chết đi sống lại cũng không tránh khỏi động lòng. Tề Nhiễm im lặng một hồi, đặt chén trà xuống bàn, y nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt, hỏi: “Ta làm sao biết được ngươi chỉ hợp tác với một mình ta?” Dù người khác không nhìn thấy trạng thái này của hắn, nhưng chỉ cần hắn để lộ ra điểm đặc biệt của mình, ví dụ như nói cho cửu đệ Tề Tĩnh, vậy thì Tề Tĩnh chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ hắn.

Người như vậy quá đặc biệt, nếu không thể làm việc cho mình, cũng có nghĩa là để cho tất cả mọi thứ của y lộ ra trước mắt kẻ địch, thật sự là một việc vô cùng nguy hiểm, không bằng trực tiếp giết đi cho xong.

Đối với việc Tề Nhiễm có ý muốn giết người, Lâm Duyệt làm như không thấy, hắn còn gật đầu, thản nhiên nói: “Đối với ngươi, đây quả thật là một việc không công bằng lắm, nhưng ta cũng không còn cách khác. Ngươi có thể suy nghĩ một chút. Ta chỉ có thể nói, ta slà người rất trọng chữ tín, chỉ cần hai bên hợp tác chân thành, vậy thì chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Đương nhiên nếu ngươi không muốn, ta có thể đi tìm người khác.”

Tề Nhiễm nheo mắt, nói: “Vậy ngươi muốn gì từ ta?”

Lâm Duyệt đáp: “Ta hiện giờ đang bị Lâm lão thái gia nhốt trong nhà như ôn thần, mà cả ngày ở trong phòng bị người khác canh chừng thật sự là rất vô vị. Ta muốn nhờ Thái tử điện hạ giúp đỡ, đưa ta ra ngoài. Để báo đáp, ta có thể đồng ý giúp Thái tử điện hạ làm hoặc là nghe ngóng một việc.”

Tề Nhiễm rũ mắt: “Ngươi muốn mượn thế lực của ta? Nếu hiệp nghị giữa chúng ta đã ký kết, quan hệ quá thân thiết, vậy thì nhà họ Lâm sẽ được đánh ký hiệu là người phe Thái tử, ngươi chấp nhận sao? Nếu như Thái tử ta đây bị người ta kéo xuống, vậy thì nhà họ Lâm cũng sẽ bị liên lụy. Ngươi có phụ mẫu thân sinh, có đệ đệ muội muội, ngươi không sợ liên lụy đến bọn họ sao?”

Lâm Duyệt thích thú nhìn Tề Nhiễm: “Ta cảm thấy ngươi nghĩ quá nhiều, ta và ngươi có quan hệ tốt thì cũng chỉ có ta là bị đánh dấu theo phe Thái tử mà thôi. Còn nhà họ Lâm, ta nghĩ Lâm lão thái gia có thể làm đến chứ vị hôm nay thì hẳn là không ảnh hưởng đâu. Hơn nữa, bản thân ta còn đang đội cái mũ xung khắc người nhà, cả nhà họ Lâm không ai yêu thương, tình cảm với phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội đều rất lạnh nhạt, ta mà không tự tìm đường ra cho mình thì nghe thật vô lý.”

Hắn muốn cho bản thân được sống thoải mái tự do, nhưng cũng sẽ không cố ý đi phá hoại tương lai của người khác. Kiếp này ai dám chọc hắn, thì hắn sẽ phản kích. Người không chọc giận hắn thì hắn cũng không cố ý liên lụy đến.

Tề Nhiễm cũng hiểu rõ ý của Lâm Duyệt, danh tiếng của Lâm Duyệt ở kinh thành vốn đã không tốt, hắn có làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nhà họ Lâm chỉ cần vứt bỏ hắn, vận dụng tin đồn bên ngoài một chút, người khác sẽ cho rằng tất cả là tại Lâm Duyệt.

Về phần nhà họ Lâm có từ bỏ Lâm Duyệt vào thời khắc quan trọng hay không thì Tề Nhiễm không cần phải nghĩ đến, danh hiệu xung khắc người thân của Lâm Duyệt vẫn luôn rất vang dội ở kinh thành, đây chũng chính là thái độ của nhà bọn họ đối với Lâm Duyệt.

Thời khắc này, Tề Nhiễm đột nhiên nghĩ, Lâm Duyệt vội vàng đến tìm y, lời nói ám chỉ rằng mình chỉ cần sống tự do tự tại, phải chăng là bị nhà họ Lâm đẩy đến bước đường cùng rồi.

Lâm Duyệt nói hết những gì mình cần nói và muốn nói, hắn thấy Tề Nhiễm vẫn ngồi thất thần ở đó, cũng hiểu chuyện này rất có tính đả kích đối với người cổ đại, cần có thời gian suy nghĩ kỹ càng, thế là hắn đứng dậy nói: “Ngươi suy nghĩ xong thì trong vòng bảy ngày tìm cách đưa ta ra ngoài, ta sẽ xem như ngươi đồng ý việc hợp tác.”

Nói xong hắn liền bay đi mất. Có điều chưa đến cửa sổ hắn lại đột ngột bay thẳng đến trước mặtg Tề Nhiễm, nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi nữa.”

Tề Nhiễm ngồi trên ghế nhìn lên bóng đen trước mặt, sau cùng vẫn hơi cúi xuống, nhẹ giọng đáp: “Cô tên là Nhiễm.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng, sau đó đi thật, để lại một mình Tề Nhiễm ngây người ở đó, gương mặt thanh tuấn lạnh nhạt hờ hững.

Rất lâu sau đó, Tề Nhiễm mới đứng dậy, đến nằm vào trong tấm chăn bông mềm mại hơi lạnh, đêm nay y ngủ không yên, lúc thì nghe có người nói cháu đích tôn của nhà họ Lâm đã chết vì bệnh, lúc lại thấy mình đã uống cạn rượu độc, một mình nằm trên mặt đất.

Khi trời vừa sáng, Tề Nhiễm người đẫm mồ hôi mở bừng mắt, y nằm trên giường mà thần sắc hoảng hốt.

Không phải Lâm Duyệt chưa từng nghĩ đến điểm đặc biệt của mình bị phát hiện sẽ dẫn đến họa sát thân, nhưng hắn cũng biết chuyện này nói miệng là không thể làm rõ. Thái tử không thể đi nói với Hoàng đế rằng y nhìn thấy hồn ma, mà hồn ma này lại chính là cháu đích tôn Thượng thư Lại bộ, cần phải giết hắn. Trước tiên không đề cập đến suy nghĩ của Hoàng đế, nhưng chẳng lẽ những người khác sẽ không nghĩ rằng Thái tử đang định dùng một lý do hoang đường để diệt trừ kẻ đối nghịch với mình hay sao?

Thêm vào đó, vị Thái tử này là người duy nhất nhìn thấy hắn trong trạng thái linh hồn thoát xác, Lâm Duyệt luôn cảm thấy mình có duyên với y, nên đương nhiên muốn chọn y làm người hợp tác.

Ánh mắt Thái tử trống rỗng bi thương, cũng có kinh hoảng, Lâm Duyệt nghĩ, dù kết quả thế nào, vị Thái tử này chắc hẳn sẽ chọn hợp tác với hắn.

Sau khi Lâm Duyệt trở lại nhà họ Lâm thì không vào hoàng cung nữa, hắn và Thái tử đã hẹn trong bảy ngày. Sau bảy ngày, lời hẹn này sẽ hết hiệu lực. Còn những chuyện không ra gì của nhà họ Lâm, vì dụ như Lâm Lương đã được ông cụ Lâm thả ra khỏi từ đường, bà cụ Lâm đau lòng nên mắng chửi hắn, Lâm Lương còn ôm chân bà cụ khóc lóc thảm thiết, mách lẻo chuyện Lâm Duyệt và Lâm Trung, Uyển Nhi được đưa đến chỗ Lâm Lương, ngoài mặt thì Vương thị chăm sóc cẩn thận, nhưng lại âm thầm mắng ông cụ là tuổi già mắt mờ……

Lâm Duyệt yên tâm ở trong Ngô Đồng Trai, hắn không ra ngoài được thì không có cách nào xử lý bọn bọ, về sau chờ khi hắn ra ngoài rồi, vậy ai tự nhảy đến trước mặt hắn thì xem như xui xẻo.

Ngày thứ tư sau khi Lâm Duyệt hẹn với Thái tử, một vị khách đến Lâm phủ, là Phỉ Thanh – con trai trưởng của cậu ruột Phỉ Hạ của Thái tử. Phỉ Thanh lớn hơn Tề Nhiễm một tuổi, từ nhỏ đã thường vào cung thăm Tề Nhiễm, cũng rất yêu quý Tề Nhiễm không có mẹ, hậu cung còn có Tề Anh, quan hệ giữa ba người rất thân thiết.

Khi Phỉ Thanh đến Lâm phủ, đúng vào ngày nghỉ của ông cụ Lâm. Phỉ Thanh nổi danh vì không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại to gan bằng trời. Khi còn nhỏ, hắn đã từng lôi kéo Thái tử và Thất hoàng tử chui lỗ chó, từng mắng công chúa đến khóc, sau cùng mang tặng Thái tử một con chó trắng như tuyết, thì suýt nữa đã cắn vào mông Hoàng đế, cả kinh thành đều nghe danh.

Phỉ Thanh tuy phá phách, nhưng lại có một người cha tốt.

Cha của Phỉ Thanh – Phỉ Hạ hiện nay kế thừa tước vị Định An Hầu, năm ngoái ngoài biên cảnh xảy ra chiến tranh với Nam Chiếu, Phỉ Hạ và Thất hoàng tử Tề Anh dẫn quân đến Nam Chiếu, hiện giờ toàn thắng sắp trở về, Hoàng đế vui mừng vô cùng. Phỉ Hạ cũng nhân lúc Hoàng thượng đang vui mới dám dâng tấu xin phong cho Phỉ Thanh làm Thế tử phủ Định An Hầu.

Hoàng đế vì đại thắng ở biên quan nên miễn cưỡng bỏ qua trải nghiệm suýt nữa bị chó cắn, hạ chỉ phong Phỉ Thanh làm Thế tử, cũng gọi Phỉ Hạ và Thất hoàng tử Tề Anh về triều. Phỉ Thanh lần này đến Lâm phủ, khiến cho ông cụ Lâm không đoán được ý đồ, bọn họ rất ít qua lại với nhà họ Phỉ. Có điều ông vẫn tự mình ra gặp mặt Phỉ Thanh, nói thế nào thì nhà họ Phỉ cũng đang được Hoàng thượng coi trọng, Phỉ Thanh là Thế tử, ông cũng phải nể mặt.

Chuyện Phỉ Thanh gây ra tuy rằng truyền khắp kinh thành, nhưng bản thân hắn là người hào sảng, gặp mặt ông cụ Lâm vẫn biết chào hỏi lễ độ, nói rằng: “Lâm đại nhân, thật là không phải, hôm nay làm phiền rồi.”

“Tiểu hầu gia khách sáo, không biết hôm nay Tiểu hầu gia đến thăm là vì sao?” Ông cụ Lâm vội vàng đỡ hắn dậy, ôn hòa hỏi.

Phỉ Thanh ngượng ngùng đáp: “Lâm đại nhân, là thế này, mấy hôm nay Thái tử điện hạ không khỏe trong người, ta bèn cho người đi tìm một con chim tước, dạy nó nói chuyện, chuẩn bị mang vào cung cho Thái tử đỡ buồn chán. Hôm nay ta đang định vào cung, kết quả vừa đến phố Chu Tước, mà lồng chim lại đóng không chặt, không cẩn thận một cái là nó bay ra ngoài rồi, vừa đúng bay vào góc tây nam của nhà họ Lâm…… Nói ra thì cũng xấu hổ, ta đã cho Thái tử điện hạ xem qua hình vẽ của nó rồi, cũng hứa là hôm nay sẽ mang vào cung. Bây giờ nó lại bay vào nhà họ Lâm, ta chỉ có thể nhờ Lâm đại nhân giúp đỡ, đến góc tây nam tìm thử xem…… Thật là không phải, mong Lâm đại nhân giúp đỡ.”

Dứt lời, Phỉ Thanh lại ôm quyền cung kính hành lễ.

Hắn nói rất dứt khoát gọn gàng, Lâm lão thái gia nghe xong thì chau mày, tặng chim tước cho Thái tử chơi, đúng là chuyện mà chỉ có Phỉ Thanh mới làm ra được. Nói ra thì ông cụ Lâm vốn luôn khinh thường đám con cháu thế gia chỉ biết ăn chơi ở kinh thành, nhưng đây là thứ để tặng cho Thái tử, ông cũng không dễ nói.

May mắn thay, Phỉ Thanh xem như lễ độ, cũng biết thứ này vốn chỉ là đồ chơi, nét mặt cũng có vẻ xấu hổ. Ông cụ Lâm nhìn Phỉ Thanh một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Thứ cho lão thần nói nhiều, Thái tử điện hạ là trữ quân, mỗi một hành động đều được Hoàng thượng chú ý. Chơi đùa nhiều dễ phân tâm, Tiểu hầu gia nên khuyên can Thái tử thì hơn.”

Phỉ Thanh vội đáp: “Đúng, Lâm đại nhân nói phải.”

Ông cụ Lâm gật đầu nói: “Nhưng nếu thứ này đã bay vào nhà ta, Tiểu hầu gia lại đích thân đến hỏi, ta sẽ cho người đi tìm cho Tiểu hầu gia.”

Sau đó, ông cụ gọi Lưu An, bảo lão đi tìm.

Phỉ Thanh vội vàng tiến lên căn dặn: “Con chim kia toàn thân trắng như tuyết, chỉ có mỏ và chân là màu đỏ, đỉnh đầu có một nhúm lông màu, trông rất hăng hái, thật sự là hiếm gặp, Thái tử điện hạ rất yêu thích, các ngươi phải cẩn thận một chút.”

Ông cụ Lâm thấy Phỉ Thanh vừa ngoan ngoãn được một lúc đã lộ ra bản chất ăn chơi của mình, trong lòng không vui. Biểu hiện của ông cụ lạnh nhạt, bảo Lưu An nhanh chóng đi tìm để còn đuổi Phỉ Thanh đi cho sớm.

Phỉ Thanh đứng ngồi không yên trước mặt ông cụ Lâm chỉ được một khắc, sau đó Lưu An trở lại, chỉ có điều tay lão trống không. Phỉ Thanh đứng dậy, sốt ruột hỏi: “Sao rồi, con chim đó đâu?”

Lưu An nhìn ông cụ Lâm một cái, Phỉ Thanh lại nóng lòng, bảo: “Lưu quản gia, có gì ngươi cứ nói đi chứ, con chim kia làm sao rồi? Ngươi thấy nó hay là không thấy nó?”

Trong lòng ông cụ Lâm có dự cảm chẳng lành, ông cau mày nói: “Lưu An, có chuyện gì?”

Lưu An quỳ sụp xuống run rẩy báo: “Lão gia, con chim kia bị tôn thiếu gia bắt được rồi. Tôn thiếu gia nói rất thích con chim này, bảo chủ nhân của nó đích thân đến gặp, bằng không sẽ nướng lên ăn.”

“Cái gì? Vậy sao được? Đó là quà tặng Thái tử điện hạ, sao có thể mang nướng?” Phỉ Thanh không vui cằn nhằn.

Ông cụ Lâm vừa nghe là Lâm Duyệt bắt được con chim đó, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ dự cảm không tốt thành sự thật rồi, ông nhìn sang Lưu An, thấp giọng không vui nói: “Thứ đồ khốn nạn.” Lời này cũng không biết là nói Lưu An hay ám chỉ Lâm Duyệt, sau đó ông cụ nhìn sang Phỉ Thanh đang sốt ruột, nói: “Tiểu hầu gia đừng nóng lòng, ta…… ta đích thân đi lấy về cho Tiểu hầu gia.”

Ông cụ vốn định nói là gọi Lâm Duyệt đến trả đồ, nhưng nghĩ đến Lâm Duyệt bây giờ rất cứng đầu, e rằng không chịu nghe lời, nên mới sửa lời.

Phỉ Thanh nghe vậy vội tiến lên nói: “Ta đi cùng Lâm đại nhân, không thể để cho hắn tổn thương bảo bối của ta. Ta đã phải tìm khắp các ngọn núi xung quanh kinh thành, tìm rất lâu mới bắt được nó, nếu bị mang đi nướng ăn thì không hay lắm đâu.”