Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 84

Ngày hôm sau, Lâm Duyệt vào cung tìm Tề Nhiễm từ rất sớm. Nhưng hắn đến lại không đúng lúc, Tề Nhiễm đã rời Đông cung đi gặp Hoàng đế rồi. Có điều Tề Nhiễm để Cát Tường ở lại, còn đặc biệt căn dặn Cát Tường chờ Lâm Duyệt vào cung thì hầu hạ cẩn thận.

Cát Tường có ý thức sâu sắc hơn về địa vị của Lâm Duyệt trong lòng Thái tử, cho nên khi đối đãi với Lâm Duyệt, hắn không dám kiêu ngạo, nhưng vậy không khỏi lo lắng nói: “Đêm qua không biết Thái tử điện hạ làm sao mà gần như cả đêm không ngủ. Hôm nay dậy sớm, sắc mặt rất là xấu. Tạp gia nghĩ hay là mời thái y đến xem thử, nhưng Thái tử điện hạ vẫn không chịu, chỉ nói mình không sao cả, có lẽ do tâm trạng không tốt, nên sắc mặt mới xấu thôi. Tạp gia rất hiếm khi thấy tâm trạng Thái tử điện hạ xấu đến mức này, thật sự rất lo lắng.”

Lâm Duyệt thấy Cát Tường mặt đầy vẻ lo âu, từ giọng điệu của hắn cũng có thể nghe ra được Tề Nhiễm chẳng qua là lại xấu hổ rồi. Hẳn là ngại không muốn mở lời nên để lại Cát Tường nói thay. Lâm Duyệt cũng không mấy vui vẻ, không phải tại Tề Nhiễm, mà là vì bản thân hắn. Hắn và Tề Nhiễm vừa xác định quan hệ không bao lâu, ngày hôm qua lại tiến triển đến giai đoạn dùng tay rồi. Hắn đã nói tối sẽ lại đến tìm Tề Nhiễm, kết quả lại không làm được chỉ vì huyện không ra làm sao ở chỗ Tề Tĩnh.

Nếu hắn là Tề Nhiễm thì chắc chắn không thể vui được. Tề Nhiễm sẽ giận dỗi, sẽ ngượng ngùng, sẽ không vui, tất nhiên là vì trong lòng có hắn. Nghĩ vậy, Lâm Duyệt thấy rất phức tạp, vừa vui mừng lại vừa chua xót.

Còn Cát Tường thì hoàn toàn không phát hiện ra tâm trạng hắn biến động, vẫn còn tiếp tục nói không ngừng: “Lâm đại nhân vẫn luôn có tiếng nói trước mặt Thái tử điện hạ, ngài phải khuyên nhủ Thái tử điện hạ một chút mới được.”

Mãi đến lúc này Lâm Duyệt mới trả lời Cát Tường một câu, hắn nhẹ giọng nói: “Công công yên tâm, ta tất nhiên sẽ an ủi Thái tử điện hạ.”

Cát Tường gật đầu, lòng thầm nhủ sao lời Lâm Duyệt nói cứ kỳ quặc thế nào, mà giọng điệu đó càng khiến người nghe khó chịu. Nhưng Cát Tường cũng không nghĩ nhiều, mà tất nhiên là không ai ngờ đến việc Lâm Duyệt và Tề Nhiễm lúc này đang yêu đương. Dù sao thì chiếu theo tình hình trước kia, hai người cũng không tiếp xúc quá nhiều.

Cát Tường không biết khi nào thì Tề Nhiễm quay lại, đã là đến gặp Hoàng đế lúc về sớm lúc về trễ là chuyện thường tình. Tuy trước khi đi, Tề Nhiễm đã căn dặn là khi Lâm Duyệt thấy chán thì cứ để hắn đi loanh quanh trong Đông cung, nhưng Cát Tường vẫn hạn chế tuyến đường đi của Lâm Duyệt. Đông cung có vài nơi không tiện để người ngoài đi vào, dù chính miệng Tề Nhiễm cho phép cũng không thể.

Lâm Duyệt hiển nhiên cũng biết chút tâm tư này của Cát Tường, nhưng hắn không để bụng. Cát Tường làm vậy là vì tốt cho Tề Nhiễm, hắn sẽ không vì thế mà oán trách hay bất mãn.

Nhưng lần này Lâm Duyệt cũng không có tâm trạng đi dạo quanh, hắn tìm đại một cái ghế rồi ngồi ngay trước cửa điện chờ Tề Nhiễm trở lại. Cứ nghĩ đến Tề Nhiễm một mình không vui, chờ hắn cả đêm, Lâm Duyệt lại càng nóng lòng muốn gặp Tề Nhiễm hơn.

Trước kia khi Lâm Duyệt chưa từng mong đợi về tình cảm, nhìn tình cảnh người khác hẹn hò yêu đương rồi rối rắm, thậm chí cầm điện thoại lên bấm số xong lập tức cúp máy, hoặc là đau buồn vì một câu nói, một hành động nhỏ của người yêu, hắn cứ không nhịn được cười lạnh. Lúc đó hắn thầm nghĩ, muốn gọi điện thì gọi, muốn nói lời ngọt ngào thì nói, chẳng lẽ chuyện đó rất khó làm hay sao? Chỉ vì một câu nói mà buồn rầu thì đúng là đầu óc có bệnh.

Bây giờ, Lâm Duyệt lại cảm thấy đầu óc mình có bệnh thật, hắn nghĩ đến Tề Nhiễm buồn lòng vì mình thì chính hắn sẽ càng không vui. Đã trở thành người yêu, thân phận đã thay đổi, thì sẽ có rất nhiều việc phải suy nghĩ. Đây đúng là một trải nghiệm mang đến niềm vui.

Thật ra đêm hôm qua Lâm Duyệt cũng ngủ không ngon, xảy ra những việc đó thì quả thật khó mà ngủ được. Cũng may khi linh hồn hắn quay lại cơ thể thì không xảy ra vấn đề nào khác.

Thế nhưng, Lâm Duyệt vẫn cho rằng sau này mình phải tránh thật xa khỏi Tề Tĩnh, đặc biệt là khi đang ở trong trạng thái linh hồn.

Khi Tề Nhiễm về Đông cung thì nhìn thấy ngay Lâm Duyệt đang nhăn mặt trầm tư, bước chân thoăn thoắt của Tề Nhiễm khựng lại, sau đó mới tiến đến gần hắn, hỏi: “Sao lại ngồi ở đây?”

Lâm Duyệt ngẩng lên thấy được Tề Nhiễm đang nhíu mày thì vội vàng đứng dậy, Tề Nhiễm đẩy cửa đại điện bước vào, Lâm Duyệt đi theo y.

Vào trong rồi, Tề Nhiễm sai Cát Tường dâng trà, Cát Tường rót trà cho hai người rồi lặng lẽ lùi ra, khép cánh cửa nặng nề lại. Lâm Duyệt đến trước mặt Tề Nhiễm, dùng tay xoa nhẹ giữa hai hàng chân mày y: “Đừng nhíu mày thế, không đẹp đâu.”

Tề Nhiễm không đáp, nhưng cũng không cau mày nữa.

Lâm Duyệt nhìn y, nói: “Không phải ta cố tình lỡ hẹn đêm qua, chỉ là có chút việc.”

Tề Nhiễm sững người, nói gượng gạo: “Ta biết.”

Quả thực là y có hơi không vui, nhưng không đến nỗi giận dỗi. Y tin tưởng Lâm Duyệt, nếu Lâm Duyệt đã ở trong trạng thái linh hồn mà không đến được thì chắc chắn có nguyên nhân.

Y không ngủ được, ngoại trừ chờ Lâm Duyệt thì còn vì đột nhiên nghĩ đến, hình như lần nào cũng là mình chờ đợi. Ban đầu, Lâm Duyệt đã muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Khi hắn đến đều là lặng lẽ, khi đi thì không buồn quay đầu, lần nào y cũng phải nhìn theo bóng lưng hắn, đến tận khi biến mất hẳn. Nửa đêm lại nghĩ những việc này, khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên thê lương hơn, vì vậy mà Tề Nhiễm cũng vô cùng khó chịu.

Lâm Duyệt vốn không định kể lại chuyện đêm qua, nhưng nghĩ lại thì có rất nhiều trường hợp giấu giếm mà hiểu lầm, sau cùng khiến cho hai bên xa cách. Hơn nữa, Tề Nhiễm đã hàm súc để Cát Tường ở lại, mượn miệng hắn để nói với Lâm Duyệt là y cả đêm không ngủ, bây giờ mà còn giấu nữa thì không thích hợp.

Hắn không muốn có khúc mắc với Tề Nhiễm chỉ vì những điều này, vì vậy hắn quyết định nói thẳng tất cả.

Tề Nhiễm càng nghe Lâm Duyệt nói thì chân mày càng nhíu chặt, y không ngờ Lâm Duyệt đến hoàng cung thật, nhưng lại rẽ ngang đến chỗ Tề Tĩnh, sau đó không thể gắng gượng được đến thăm y. Hơn nữa, nơi bị Tề Tĩnh chạm vào lại trở nên lúc ẩn lúc hiện là vì sao đây?

Lâm Duyệt nói xong thì thấy ánh mắt Tề Nhiễm đã trở nên sắc bén như dao, hắn vội nói: “Ta không sao cả, chắc hẳn là xung khắc với Tề Tĩnh đó thôi.”

Tề Nhiễm không vì lời nói của hắn mà bình tĩnh lại, y bỗng nhiên thoáng thấy sợ hãi. Chẳng lẽ Tề Tĩnh thật sự có mệnh đế vương, cho nên Lâm Duyệt không thể che giấu trước mặt gã, thời gian của y lúc này chỉ là trộm có được, sớm muộn gì cũng có ngày phải trở về? Vậy thì liệu Lâm Duyệt có biến mất vì Tề Tĩnh hay không?

Dù sao thì trong ký tức của y, đứa cháu đích tôn của nhà họ Lâm trong kiếp trước đã qua đời vào năm nay. Nhà họ Lâm cũng không bị lộ vấn đề của Lâm Lương, thế nên Lâm Duyệt vẫn sẽ biến mất sao?

Lâm Duyệt không biết suy nghĩ của Tề Nhiễm, hắn chỉ thấy sắc mặt của Tề Nhiễm càng lúc càng xấu đi, ánh mắt thấp thoáng sự hoảng sợ. Hắn bước lên nắm tay Tề Nhiễm, nói: “Đã không sao rồi, em đừng nghĩ nhiều.”

Tề Nhiễm mím môi, cũng nắm lại tay hắn: “Sau này tránh xa Tề Tĩnh ra.”

Lâm Duyệt lập tức gật đầu đáp: “Yên tâm, sau này ta thấy Cửu hoàng tử thì sẽ đi đường vòng.”

Tề Nhiễm nheo mắt, thầm nghĩ, dù cho Tề Tĩnh có mệnh đế vương thì đã sao, y tuyệt đối không để cho Tề Tĩnh chắn giữa y và Lâm Duyệt.

Nghĩ vậy, Tề Nhiễm nói: “Tề Tĩnh có lòng dạ quá sâu, Duyệt nếu gặp phải gã thì tuyệt đối không được sơ ý, tốt nhất là cứ như bình thường, đừng để gã bắt được nhược điểm.”

Lâm Duyệt đáp: “Ta không có ý kiến gì với Cửu hoàng tử cả, nhưng ta lại lo cho em hơn, em không sao chứ?”

Tề Nhiễm lắc đầu, nói: “Không sao.”

Y cần phải nghĩ cho thật kỹ xem nên xử lý việc này ra sao đây. Có những việcm có những người mà nếu cứ bỏ mặc không quan tâm thì sẽ gây ra thêm nhiều hậu quả khó lường. Chẳng qua, bây giờ đúng là không có thời cơ tốt để giải quyết Tề Tĩnh.

Nhưng không có thời cơ, thì có thể tạo ra thời cơ. Tất nhiên, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể làm, vì chỉ một sơ hở nho nhỏ cũng đủ đẩy bản thân vào đường cùng.

Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm lại bắt đầu chìm vào trong dòng suy nghĩ của chính mình, làm sao cũng không thoát ra được, có vẻ như muốn chấp nhất đến cùng, thì bèn kéo y vào lòng, thở dài nói: “Đừng nghĩ nữa……” sau đó lại chặn những lời Tề Nhiễm muốn nói.

Suy nghĩ trong đầu Tề Nhiễm bị nụ hôn xua tan, y nửa lúng túng nửa chủ động đáp lại Lâm Duyệt.

Sau khi kết thúc, Tề Nhiễm và Lâm Duyệt đều thở dốc. Cơ thể hai người dán sát nhau, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.

Sau khi xác định tình cảm, Lâm Duyệt vẫn luôn chủ động rất nhiều. Hắn hôn nhẹ lên vành tai trắng nõn của Tề Nhiễm, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu bây giờ chúng ta không ở trong cung thì tốt rồi.”

Giọng điệu tràn đầy sự bất mãn.

Nếu vậy thì hắn muốn làm gì cũng sẽ không cần phải quá kiêng kỵ rồi, nơi này là Đông cung, có rất nhiều việc không tiện làm. Tề Nhiễm hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhịp tim đập càng nhanh hơn.

Sau khi cơn xúc động dịu lại, Tề Nhiễm và Lâm Duyệt mới tách ra. Nhận thấy nguồn hơi ấm trong lòng mình không còn nữa, Lâm Duyệt nhún vai, cảm thấy cái ngày mà mình có thể ôm Tề Nhiễm ngủ vẫn còn rất xa xôi.

Lúc này Tề Nhiễm đã tỉnh táo lại, y không nghĩ đến việc của Tề Tĩnh nữa, mà nhìn Lâm Duyệt nói: “Hôm nay Hiền phi đã thỉnh cầu được nhận Lâm Như Ý làm con nuôi, phụ hoàng đã hạ chỉ phong Lâm Như Ý làm Tĩnh Hòa công chúa, vài ngày nữa sẽ ban hôn cho Việt Tú.”

Lâm Duyệt gật đầu đáp: “Vậy chắc chắn nhà họ Lâm vui mừng lắm đây.”

Tề Nhiễm bình thản nói: “Cùng lúc đó, phụ hoàng ban cho Lâm Như An được vào Quốc Tử Giám học tập. Ắt hẳn là có người hoan hỉ có người sầu.” Về phần ông cụ Lâm, Lâm Trung và Lâm Hiền vừa trở về từ Giang Nam thì đều không được Hoàng đế ban thưởng.

Khi Hoàng đế nhắc đến việc này, Tề Nhiễm và Tề Tĩnh đều có mặt. Tề Tĩnh tất nhiên là muốn giúp nhà họ Lâm tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn, nhưng Tề Nhiễm đã nói không tốt về nhà họ Lâm trước mặt Hoàng đế từ sớm rồi. Trong lòng Hoàng đế chẳng muốn gặp nhà họ Lâm, vì vậy cũng không buồn thưởng thêm. Việc Lâm Như An đến Quốc Tử Giám học tập về cơ bản chẳng phải là ơn huệ gì.

Có lẽ nhà họ Lâm cũng không muốn, nhưng rất tiếc là bây giờ bọn họ không còn đường lựa chọn nữa rồi.

Sau khi Hoàng đế tuyên bố quyết định của mình, Tề Tĩnh khá là kinh ngạc. Chờ khi rời đi, Tề Tĩnh lại nhìn Tề Nhiễm bằng vẻ mặt nửa cười nửa không.

Trong lòng Tề Nhiễm khi đó chỉ nghĩ Lâm Duyệt chắc đã đến Đông cung, nên chẳng thèm để ý đến gã, trực tiếp bỏ đi.

Lâm Duyệt không quan tâm đến hiện trạng của nhà họ Lâm, bọn họ vốn đã là người xa lạ, nếu có thể tiếp tục duy trì trạng thái người lạ như vậy thì đã tốt. Nhưng chính nhà họ Lâm không để hắn yên, hễ có cơ hội là muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Lòng người là thứ phức tạp nhất trên đời, dù là người ruột thịt cũng không ngoại lệ.

Có lẽ ban đầu nhà họ Lâm cũng kỳ vọng ở Lâm Duyệt, nhưng tiếc rằng khi đó tình hình của bọn họ không tốt. Vì vậy, bọn họ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Duyệt vừa mới ra đời.

Sau này bọn họ đã quen với tư duy đó, quen với việc bắt Lâm Duyệt gánh tội. Cộng thêm với việc con cháu trong nhà ngày càng đông, Lâm Duyệt liền bị bỏ mặc triệt để, cậu ta vốn không có chút địa vị nào trong lòng người nhà họ Lâm.

Nếu ngày đó Lâm Duyệt cứ thế chết đi, sau này dù nguyên nhân cái chết bị bại lộ, thì vì cái gọi là danh tiếng gia tộc, sẽ chẳng có ai giải oan cho cậu ta, bọn họ sẽ chỉ lo phân chia lợi ích của bản thân, tên hung thủ Lâm Lương kia cũng sẽ không bị trừng trị. Lâm Duyệt may ra thì nhận được một cỗ quan tài tốt, có vài người khóc than, nhận được một chút tình thân bề ngoài mà thôi. Nhưng vì hắn đã đến, lại quậy phá một phen, nhà họ Lâm càng lúc càng không vừa mắt về hắn, càng cảm thấy hắn là một cản trở.

Khi Lâm Duyệt trở thành Lâm Duyệt, hắn đã không nghĩ đến việc tha cho Lâm Lương. Có điều khi đó hắn không có khả năng, sau này thì thuận thế dùng một mạng đổi một mạng, xem như là báo thù cho Lâm Duyệt trước kia.

Tề Nhiễm thấy sắc mặt Lâm Duyệt tối đi, bèn nói: “Không cần phải đau lòng vì những người này, không đáng.”

Lâm Duyệt cười híp mắt, hắn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Em nghĩ nhiều rồi, ta chưa bao giờ đau lòng hay tức giận vì bọn họ cả. Không đáng thì đúng là vậy, cũng may bây giờ mọi việc còn chưa muộn. Dù ta không có nhà họ Lâm thì vẫn còn em cơ mà?”

Tề Nhiễm không ngờ Lâm Duyệt nói rồi nói lại chuyển hướng sang mình, y hơi ngẩn người, sau đó nhướn mày, lạnh lùng nói: “Ngươi đang so sánh Cô với đám người không tim không phổi đó sao?”

Lâm Duyệt lập tức sửa miệng: “Đương nhiên là không, bọn họ ngay cả một sơi tóc của em cũng không bằng.”

Tề Nhiễm biết Lâm Duyệt muốn lấy chuyện này để an ủi mình, dù vẫn còn cảm thấy áp lực, nhưng sắc mặt y cũng đã tốt hơn nhiều.

Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm đã khôi phục sự trấn tĩnh thường ngày, bèn nói: “Tề Nhiễm, Cửu hoàng tử vì hoài nghi mà cứ nhìn chằm chằm ta, vậy thì ta sẽ rất là khó chịu. Kiếp này chỉ cần em nhìn ta là đủ rồi, em thấy sao? Chúng ta cứ mặc kệ gã là không được rồi, vậy thì cần phải tìm kế giải quyết gã thôi.”

Tề Nhiễm hỏi: “Duyệt có cách sao?”

Vì Tề Tĩnh cứ gây chuyện với Lâm Duyệt, y lại sợ ném chuột thì vỡ đồ. Muốn giải quyết Tề Tĩnh, tất nhiên là y rất vui lòng.

Lâm Duyệt đáp: “Cách thì chưa nghĩ ra, nhưng đã có chút ý tưởng rồi. Ba anh thợ giày bằng một Gia Cát Lượng kia mà, chúng ta thương lượng một chút thì sẽ có cách thôi. Không thể cứ bị động chịu đánh mãi được, nói sao thì chúng ta cũng phải chủ động phản kích chứ.”

Tề Nhiễm cười đáp: “Nói thế cũng thú vị, cũng rất có lý.”