Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 94

Nhà họ Lâm tất nhiên là vô cùng vui mừng khi thấy Tề Tĩnh đến, ông cụ Lâm lập tức khôi phục sự khỏe mạnh như ngày xưa, cùng Lâm Trung và Lâm Hiền đưa Tề Tĩnh vào trong thư phòng.

Vì thân phận của Tề Tĩnh đặc biệt, thư phòng không giữ lại tỳ nữ để hầu hạ, Lâm Trung đích thân dâng trà cho Tề Tĩnh. Tề Tĩnh nâng chén trà nhấp một ngụm, hơi nhướn mày.

Ông cụ Lâm đã bắt đầu quan sát thần sắc của Tề Tĩnh từ khi gã vừa đến, cảnh này khiến cho ông cụ thoáng vẻ ngượng ngùng. Thứ trà mà Tề Tĩnh uống hiện tại đã là loại tốt nhất mà nhà họ Lâm có thể dùng rồi, nhưng nếu so sánh với trước kia thì nó chẳng khác nào là cỏ dại. Ngày trước ông cụ Lâm được tin tưởng, thứ được uống cũng là trà cống mà Hoàng đế ban thưởng, mỗi lần nhà họ Lâm đãi khách, dù chỉ là khách thông thường, cũng đã sử dụng loại trà tốt nhất, chưa từng có chuyện xấu hổ như hôm nay.

Tề Tĩnh nửa cười nửa không, gã cầm vững chén trà trên tay, nhìn ông cụ Lâm, nhướn mày nói: “Lâm lão gia liệu có từng nghĩ đến nhà họ Lâm sẽ rơi vào tình cảnh hiện giờ?”

Một câu Lâm lão gia này đã là tôn trọng, nhưng so với Lâm thượng thư ngày xưa thì khác nhau một trời một vực.

Nghĩ lại một năm trước, nhà họ Lâm có bốn người làm quan trọng triều, một người chưởng quản việc điều động và giám sát quan viên Đại Tề, một là Tổng đốc Lưỡng Giang, một Thị lang Hộ bộ, chỉ duy nhất Lâm Lương không ra gì nhưng cũng có một chức quan đủ nở mày nở mặt, nam giới trong nhà ai cũng được Hoàng đế tin tưởng, tiền đồ sáng lạn, rực rỡ biết bao.

Dù là các trâm anh thế gia có căn cơ sâu rộng cũng phải âm thầm ngưỡng mộ, nếu nhà họ Lâm có thể duy trì trạng thái đó hết một triều đại, vậy thì chẳng phải là càng đáng gờm, không ai dám khinh thường hay sao?

Nhưng bây giờ, chỉ trong một năm ngắn ngủi, nhà họ Lâm đã lụn bại đến nỗi không lấy ra nổi một chén trà ngon. Nếu là một năm trước, ai có thể nghĩ đến, ai dám tin vào chuyện này? Hoàn cảnh của nhà họ Lâm bây giờ ít nhiều gì cũng khiến người ta phải xuýt xoa, nhà quan trong kinh thành đều lấy đó làm gương, có thể thấy được việc bồi dưỡng con cháu có trách nhiệm với gia tộc là quan trọng đến thế nào.

Đối mặt với câu hỏi của Tề Tĩnh, ông cụ Lâm vẫn bình tĩnh, ông uống cạn trà trên tay mình rồi mới lên tiếng trả lời. Ông cụ nói: “Chuyện tương lai nào ai lường trước được? Nói cho cùng thì cũng là hậu quả của việc mềm lòng chùn tay mà thôi, Cửu hoàng tử là long tử, mọi việc đều nên nhìn chuyện của nhà họ Lâm ta mà làm bài học.”

Ông cụ Lâm nói vậy là đang ám chỉ với Tề Tĩnh, trong lúc tranh đoạt ngôi báu thì đừng niệm tình anh em mà nương tay. Tề Tĩnh không ngờ có một ngày mình sẽ nghe thấy ông cụ Lâm nói như vậy. Nghĩ lại ngày xưa ông cụ Lâm được Hoàng đế tin yêu bao nhiêu, nhà họ An dù trong tối hay ngoài sáng tìm cách giúp gã chiêu dụ, ông cụ vẫn không chịu mở miệng nói một câu vượt giới hạn nào. Nhưng đến hôm nay, Tề Tĩnh lại trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất mà nhà họ Lâm có thể nắm được ở kinh thành này.

Nghĩ lại, cũng chỉ có thể dùng một câu thế sự vô thường mà hình dung.

Nhưng tất nhiên, Tề Tĩnh chỉ âm thầm cảm thán vậy thôi, chứ không nói ra thành lời, mà đối với cuộc giao dịch trong im lặng này, có rất nhiều việc không cần phải nói rõ.

Tề Tĩnh vuốt ve chén trà trên tay phải bằng ngón tay trái, sau đó nâng lên thổi nhẹ, chậm rãi uống cạn trà, sau đó mới nói: “Ta vốn đã là kẻ hành tẩu trên mũi đao, chỉ một lúc không cẩn thận thì không còn cơ hội mà hối hận nữa, khi làm việc cũng không có nhiều nỗi lo như Lâm lão gia, nghĩ lại thì cũng không cần phải lo lắng những điều này.”

Ông cụ Lâm nghe vậy thì cười khổ, nhìn lên Tề Tĩnh mà nói: “Lúc này, tình cảnh của nhà họ Lâm cũng là do một tay ta tạo thành, tuổi tác ta đã cao, có những lúc hồ đồ rồi, không làm quan cũng chẳng sao. Nhưng chỉ mong hai đứa con trai ta vẫn có thể có chút thành tựu trên chốn quan trường, có thể tạo phúc cho bách tính.”

Tề Tĩnh mỉm cười đáp: “Hai vị đại nhân đều nổi danh, nói năng hành xử đều đoan chính, ngày sau tất nhiên là sẽ có đường làm quan rộng mở.”

Ông cụ Lâm có ẩn ý là nhà họ Lâm có thể làm việc cho Tề Tĩnh, nhưng Tề Tĩnh phải đảm bảo cho Lâm Trung và Lâm Hiền tiếp tục làm quan. Thật ra thì nhà họ Lâm hiện giờ không có tư cách bàn điều kiện với Tề Tĩnh, nhưng ông cụ Lâm vẫn mặt dày nhắc đến việc này, cũng may là Tề Tĩnh đồng ý rất sảng khoái, hai bên đã đạp thành thỏa thuận ngầm.

Lâm Trung và Lâm Hiền thì tỏ ra áy náy, bày tỏ với ông cụ Lâm rằng mình làm nhục gia phong, có lỗi với lòng tin của Hoàng thượng, trái với lời dạy của ông cụ Lâm, vân vân….

Tề Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn bọn họ diễn trò phụ từ tử hiếu. Chờ Lâm Trung và Lâm Hiền lau nước mắt, tỏ lòng mình xong, ông cụ Lâm mới nói thẳng với Tề Tĩnh: “Cửu hoàng tử nửa đêm đến thăm, ắt hẳn là có việc cần hỏi. Cửu hoàng tử cứ nói, chỉ cần chúng ta biết thì chắc chắn sẽ nói hết.”

Tề Tĩnh cũng không tính toán với chút tâm tư nhỏ nhặt của ông cụ Lâm, đương nhiên là với thân phận hoàng tử của gã thì cũng không có cách nào để tính toán. Gã cũng nói thẳng: “Hôm nay ta đến Lâm phủ, đúng là có một việc cần biết.”

Ông cụ Lâm cung kính đáp: “Mời Cửu hoàng tử.”

“Ta muốn biết chuyện về Lâm Duyệt.” Tề Tĩnh bình thản hỏi: “Hy vọng Lâm lão gia có thể nói hết mọi việc về Lâm Duyệt đến từng chi tiết nhỏ cho ta, dù tốt hay xấu cũng đừng bỏ qua.”

Ông cụ Lâm đã sớm có dự đoán này, bây giờ nghe Tề Tĩnh nói vậy cũng không bất ngờ. Với đứa cháu đích tôn Lâm Duyệt này, ông cụ Lâm tỏ ra hoàn toàn thất vọng, không còn gì để nói.

Ông cụ Lâm nhìn sang Lâm Trung vẫn đang đứng im lặng, sau cùng thở dài nói: “Hẳn là Cửu hoàng tử cũng từng nghe danh đứa cháu kia của ta, năm xưa khi nó ra đời thì trong nhà liên tục xảy ra chuyện không may……”

Ông cụ Lâm nói hết toàn bộ những việc liên quan đến Lâm Duyệt bằng một chất giọng rất buồn bã. Đương nhiên, phải chú trọng nói đến sự kiện Lâm Duyệt ngã xuống nước rồi tính tình thay đổi một trời một vực, bao gồm cả việc Lâm Lương muốn hãm hại Lâm Duyệt, ngoài ra là những sự kiện quái dị xảy ra trong nhà họ Lâm, đặc biệt là xảy ra với ông cụ.

Tề Tĩnh càng nghe thì chân mày càng nhíu chặt, chờ ông cụ Lâm nói xong, gã im lặng thật lâu, suy ngẫm thật kỹ lời ông cụ nói rồi mới ngẩng lên: “Theo Lâm lão gia nói, Lâm Duyệt dường như biết tất cả mọi việc, hơn nữa còn có thể hành động dưới thân phận của ông?”

Tề Tĩnh dù đã có suy đoán này từ trước, nhưng bây giờ nghe chính miệng ông cụ Lâm nói, gã vẫn cảm thấy Lâm Duyệt quả thực là rất đáng sợ. Như vậy chẳng phải là không còn gì có thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Duyệt hay sao? Tất cả mọi âm mưu, mọi kế hoạch đều là vô dụng?

Nghĩ vậy, Tề Tĩnh mới thấy giật mình, gã thậm chí cảm thấy có khả năng Lâm Duyệt đang ở ngay bên cạnh mình lúc này, như hổ rình mồi, nghe gã và ông cụ Lâm nói chuyện. Nhưng Tề Tĩnh nhanh chóng gạt ý nghĩ này đi, gã có cảm giác rằng Lâm Duyệt không có mặt ở đây. Gã không thể miêu tả rõ ràng cảm giác này, nhưng gã vẫn biết, vì vậy mới quyết định đến tìm ông cụ Lâm.

Nghĩ đến đây, Tề Tĩnh bình tĩnh trở lại, nhìn ông cụ Lâm mà hỏi: “Vậy thì hắn cũng phải có lúc ngủ chứ, khi đó có gì bất thường?”

Ông cụ Lâm cúi đầu nói: “Cửu hoàng tử hỏi đúng chỗ rồi, sau này ta đã cẩn thận dò hỏi một lượt, mỗi lần ta xảy ra chuyện kỳ dị thì đứa cháu kia đang ngủ say. Sau khi nó rơi xuống nước thì sức khỏe vẫn luôn không tốt, cơ thể rất yếu ớt. Khi đó ta không nghĩ nhiều, còn tưởng chỉ là bản thân mình hồ đồ thôi. Dù sao thì ban đầu cũng là Lâm Lương làm sai trước, ta nổi giận mất khôn thì đánh nó vài cái cũng là có khả năng. Nhưng mà sau này thì mọi việc càng lúc càng quỷ dị, ta muốn điều tra thì cũng đã muộn rồi.”

Nói đến đây, ông cụ Lâm cười như tự giễu. Đúng là cả đời bắn nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ, nói ra chẳng phải quá buồn cười hay sao?

Tề Tĩnh gõ nhẹ trên mặt bàn, hỏi: “Lâm lão gia có từng nghĩ đến trạng thái của Lâm Duyệt là như thế nào không?”

Ông cụ Lâm im lặng, tỏ ra bi thương đáp: “Nói ra thì chỉ sợ Cửu hoàng tử chê cười, ta cứ cảm thấy có ma quỷ chiếm xác cháu ta. Đứa cháu này của ta tuy rằng sức khỏe kém, nhưng vẫn luôn hiểu chuyện lại hiếu thảo, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện đại nghịch như thế.”

Tề Tĩnh nheo mắt, gã thấp giọng nói: “Vẫn không đúng.”

Dù Lâm Duyệt bất thường, nhưng hắn vẫn luôn ở trong nhà họ Lâm, vậy thì làm sao có thể quen biết với Tề Nhiễm? Gã vẫn luôn tưởng rằng Lâm Duyệt là người đứng đằng sau giúp đỡ Tề Nhiễm, cho nên y mới có thể phản kích lại âm mưu của Mai phi một cách hoàn hảo như vậy. Nhưng bây giờ nghe ông cụ Lâm nói, thì việc này là không thể nào xảy ra. Lâm Duyệt và Tề Nhiễm hẳn là quen biết từ hội đi săn mùa xuân, khi đó Tề Nhiễm đã phát hiện ra âm mưu của Mai phi rồi, thậm chí y đã bắt đầu gài bẫy Tề Anh……

Khi đó hai người họ hẳn là không quen thân, chẳng lẽ thật sự chỉ là Tề Nhiễm vô tình phát hiện ra âm mưu của Mai phi nên mới ứng phó như vậy? Nhưng mà cũng không đúng, gã và Tề Nhiễm là đối thủ, gã tự nhận mình rất hiểu Tề Nhiễm. Tề Nhiễm vô cùng đề phòng gã, nhưng tính cách y vẫn ngay thẳng, lại được triều thần tin tưởng. Dù Lâm Duyệt có xây dựng quan hệ với y từ hội săn mùa xuân, vậy thì Tề Nhiễm sẽ không lập tức tin tưởng tất cả những gì Lâm Duyệt nói ra. Y chắc chắn sẽ điều tra, nhưng theo Tề Tĩnh biết thì Tề Nhiễm hoàn toàn không điều tra những sự kiện liên quan đến Lâm Duyệt.

Mà người ra tay với Mai phi kia căn bản không phải là Tề Nhiễm mà gã quen thuộc, đả kích mà gã và nhà họ An nhận được sau đó cũng khiến gã không kịp trở tay.

Nếu tất cả đều không liên quan đến Lâm Duyệt, vậy thì tại sao Tề Nhiễm lại làm những điều này? Chẳng lẽ bấy lâu nay tất cả bọn họ đều bị Tề Nhiễm lừa gạt? Đương nhiên, Tề Tĩnh cũng từng nghĩ đến liệu có phải Tề Nhiễm cũng tương tự như Lâm Duyệt hay không, nhưng gã nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Tề Nhiễm là Thái tử, trên người y có khí chất mà không ai có thể giả tạo được.

Nghĩ vậy, Tề Tĩnh lại đau đầu, vốn cứ tưởng rằng đến nhà họ Lâm là có thể giải thích được nghi vấn trong lòng mình,bây giờ gã lại càng cảm thấy rối loạn. Ông cụ Lâm nhìn Tề Tĩnh mà không hiểu gã đang nói gì.

Tề Tĩnh cũng không giải thích thêm, chỉ nói: “Đã không còn sớm, ta nên về cung rồi.”

Ông cụ Lâm nghe vậy thì chỉ đành cố nén sự tò mò trong lòng, sau đó cung kính tiễn Tề Tĩnh đi.

Khi Tề Tĩnh trở lại hoàng cung bằng tốc độ nhanh nhất rồi, gã ngồi yên trong tẩm cung của mình, nheo mắt suy nghĩ. Hiện tại gã chỉ nắm được tình hình là dù Lâm Duyệt có điểm bất thường, thì vẫn có hạn chế về điều kiện. Về phần liệu có phải hắn đang giúp đỡ Tề Nhiễm hay không thì không quan trọng nữa. Tề Tĩnh cảm thấy để tránh đêm dài lắm mộng, cứ trực tiếp giải quyết Lâm Duyệt và Tề Nhiễm mới là phương pháp tốt nhất.

Tội danh khiến cho một Thái tử và những triều thần ủng hộ y không thể trở mình thì chỉ có một, chính là Thái tử mưu phản. Tề Tĩnh nheo mắt, hiện nay An quý phi bị giam trong lãnh cung, nhà họ An cũng bị Hoàng đế ghét bỏ và cách chứ, gã muốn làm những việc này quả thực là bó chân bó tay. Nếu như bị bắt thóp, vậy thì đó là tội chết, Hoàng đế sẽ triệt để thất vọng về gã, chứ không thể tiếp tục tha thứ như lần trước nữa.

Nhưng Tề Nhiễm lại có một người như Lâm Duyệt bên cạnh, mà gã vẫn không thể khiến cho Lâm Duyệt đi xa được. Tề Tĩnh cảm thấy mình nên cẩn thận cân nhắc lại, việc này nên làm sao mới có thể giải quyết tốt được. Có lẽ nên ra tay từ phía nhà họ Lâm là tốt nhất, để Lâm Duyệt chết trong tay người nhà họ Lâm.

Nếu Tề Nhiễm biết được suy nghĩ của Tề Tĩnh, y sẽ cho rằng có thể Tề Tĩnh đúng là một nhà chiến lược trời sinh. Dù rơi vào tình cảnh ra sao, gã vẫn có thể tìm ra một con đường sống, hơn nữa sẽ căn cứ vào tình hình khác nhau mà thay đổi thủ đoạn cực kỳ nhanh chóng. Gã có thể hạ quyết tâm với tốc độ nhanh chóng nhất, có thể làm ngư ông đắc lợi thì sẽ ngồi yên, nếu không thể thì sẽ chủ động ra tay tấn công.

Gã có thể dùng mạng người để hãm hại Tề Nhiễm mà mặt không biến sắc, cũng có thể cho Tề Nhiễm một cái chết tử tế sau khi đã giành lấy tất cả cho mình. Khi gã ở trên địa vị hoàng tử, Hoàng đế sẽ không chú ý đến gã nhiều như Tề Nhiễm, việc mà gã có thể làm cũng nhiều hơn Thái tử.

Con Tề Nhiễm vì là Thái tử nên có rất nhiều lúc phải chờ đợi cơ hội hoàn hảo mới có thể hành động. Bằng không thì Thái tử sẽ bị người ta bắt thóp, làm sao còn là Thái tử được nữa. Nếu nói theo cách của Lâm Duyệt thì làm Thái tử cũng thật uất ức.

Nhưng Tề Nhiễm và Lâm Duyệt hiện giờ thì không rảnh để nghĩ những vấn đề này, lúc này Lâm Duyệt đã đuổi hết người quanh phòng mình đi, còn bản thân thì quấn lấy Tề Nhiễm trong phòng, mà Tề Nhiễm thì chỉ khép hờ mắt, mặc hắn làm càn.