Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 15: Hàm quang kiếm

Ngày thứ hai, Tiểu Từ cùng Kế Diêu đang ở tửu lâu ăn cơm, đột nhiên có một đống người giang hồ tiến vào. Giữa người giang hồ và dân chúng thật dễ nhận biết, hoặc là bên trong trầm ổn, mắt lộ ra tinh quang, hoặc là hào sảng phóng đãng, tùy tiện. Mà bên người đều có binh khí tùy thân.

Một đám người an vị ở gần bàn Tiểu Từ, ngữ bất quá tam, họ bàn luận đến thanh kiếm của An vương điện hạ.

– “Tương truyền hàm quang kiếm không dễ nhận ra.”

– “Đúng đúng, không biết thanh kiếm này của An vương điện hạ có phải hàm quang kiếm hay không?”

– “Phỏng chừng là, bằng không triệu tập nhân sĩ giang hồ đến so kiếm gióng trống khua chiêng như vậy để làm gì?”

Kế Diêu thấy Tiểu Từ nghe thật hăng say, nhân tiện nói: “Còn không mau ăn, không phải nói muốn đi dạo sao?”

Tiểu Từ đôi mắt rực sáng: “Kế Diêu, ngươi không phải có bái thiếp sao, chúng ta cùng đi xem?”

Kế Diêu chiếc đũa trên tay dừng một chút, nhớ tới hôm nay là vòng sơ cửu, liền thản nhiên ừ một tiếng.

Tiểu Từ cười hì hì nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu đi, kiếm kia chắc chắn lấy được.”

Kế Diêu đập đập cái đĩa của nàng: “Ta cũng không phải là vì bảo kiếm, đơn giản chỉ muốn nhìn một chút kiếm pháp của người khác.”

– “Ta cảm thấy ngươi thiên hạ vô song!” Tiểu Từ con mắt hấp háy, một giọt nước bọt đậu trên cái bánh màn thầu. Kế Diêu nhìn thoáng qua, nghiêm mặt nói: “Thiên ngoại hữu thiên, ta chẳng qua chỉ cùng Thư Thư giao thủ một lần thôi, kiếm pháp của mình đến tột cùng như thế nào, trong lòng cũng không biết rõ, cho nên đi xem cũng tốt.”

– “Thuận tiện đem hàm quang kiếm thắng trở về.” Tiểu Từ nắm tay thành quyền, nước miếng lại rớt xuống một giọt. Khóe miệng Kế Diêu giật giật, đối với tướng ăn của nàng không còn gì để nói. Tướng ăn không câu nệ của nàng đã đạt đến cảnh giới bất trị, bình thường là một hình tượng thanh nhã thoát tục không nhiễm bụi trần, nhưng chỉ cần ngồi vào bàn, lại lộ ra bản chất vốn có.

Nàng hung hăng cắn một miếng bánh, tình thế bắt buộc phải dùng sức mạnh giống như bánh bao chính là hàm quang kiếm. Hai má nàng căng phồng lên, cái lúm đồng tiên nho nhỏ cũng bị đè bẹp không thấy bóng dáng. Kế Diêu đột nhiên rất muốn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào hai má nàng, làm cho cái lúm đồng tiền hiện nguyên hình.

Sau khi ăn xong, hai người hỏi thăm vị trí Sùng võ lâu, đi bộ đến.

Sùng võ lâu cao lớn sừng sững, mặt hướng ra Hồng giang, sau dựa vào Tùng lĩnh.

Bốn phía được bao quanh bởi màn che, bên dưới có nhiều binh lính tuần tra, không có bái thiếp không thể vào. Một số người không có bái thiếp bị giữ bên ngoài kêu gào bất mãn, lời nói thô lỗ, bị binh sĩ cầm trường thương đuổi đi. Kế Diêu nhìn giang hồ nghĩa sĩ, có chút tiếc nuối, bọn họ nhưng lại giống như những thương nhân tùy tiện, bỗng dưng làm mất khí chất anh hào.

Cầm thiếp vào màn che, chỉ thấy phía trước là khoảng sân rộng rãi, bằng phẳng như sa mạc. Hai người đang đứng đối diện đấu kiếm, cát vàng xoay tròn kiếm khí bên trong, mênh mông như khói.

Kế Diêu nhất thời bị thu hút. Một bên rút huyền thiết kiếm, một bên sử dụng lục quang kiếm, hai thanh kiếm như hai con rồng vờn bay. Người cầm huyền thiết kiếm thế như núi đổ, trầm ổn thận trong, mà lục quang kiếm lại linh hoạt kỳ ảo, chiêu thức uyển chuyển, hư hư thực thực.

Hai người chỉ đấu trong chốc lát thắng bại đã phân. Kế Diêu lúc này mới có tâm tư đánh giá bốn phía. Chợt phát hiện phương trượng đại sư Thiếu Lâm ngồi ở phía trên. Còn có một vài vị sư thúc quen mặt. Kế Diêu đang muốn tiến lên chào hỏi, nhưng thấy mọi người đều chuyên chú vào hai người so kiếm giữa sân, liền quyết định đến chào sau.

Lục quang kiếm cuối cùng không theo kịp huyền thiết, lại chịu cảnh gãy thành hai đoạn.

Người cầm lục quang kiếm tên Triệu Thượng, xuất thân từ võ lâm thế gia, ở Chiết Giang cũng có tên tuổi. Vừa rồi hắn sử dụng đấu pháp luôn thận trọng, một phen tỉ thí, tự nhận kiếm pháp cũng không thua kém ai, bại trên thân kiếm, thật sự là không cam lòng, cực kỳ buồn bực. Hắn oán hận nói: “Ngươi ỷ vào huyền thiết chém gãy bảo kiếm của ta, như vậy cũng coi là thắng sao?”

Chủ nhân huyền thiết kiếm là tiêu đầu của Uy Nặc tiêu cục lừng lẫy Trung Nguyên tên Đại Tín. Hắn ha ha cười: “Bản lĩnh không bằng người, còn kiếm chuyện làm gì?”

Hai người giằng co chưa xong. Kế Diêu lắc đầu.

– “Các vị, ai tới?” Tranh chấp vài câu, Đại Tín xem thường không muốn dài dòng, vác trường kiếm, đối với mọi người vây xem quát một tiếng.

Tiểu Từ ở sau lưng lặng lẽ chọt chọt Kế Diêu. Kế Diêu nhưng lại không nhúc nhích tí nào.

Lại có một vị thiếu niên trẻ tuổi nhảy lên, cùng Đại Trí đấu một trận. Huyền thiết kiếm quả nhiên không phải là phàm khí, kiếm thuật của Đại Tín cương mãnh một đường, huyền thiết trong tay như hổ thêm cánh. Sau một nén hương, người nọ cũng bại trong tay Đại Tín. La Đại Tín thập phần đắc ý, một thanh kiếm tốt đối với người sử dụng kiếm mà nói không thể nghi ngờ có sức dụ hoặc rất lớn. Mà hắn, có huyền thiết bên người từ lâu đã nếm được không ít lợi lộc, càng muốn ngừng mà không được.

Mà người vây xem thấy có bảo kiếm quả nhiên chiếm được không ít lợi thế, đối với hàm quang kiếm trong truyền thuyết càng tơ tưởng không thôi, lại dấy lên ý chí chiến đấu cùng Đại Tín. Nhất thời bầu không khí thực sự là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Liên tục có nhiều người nhảy lên so tài với Đại Trí, hắn tuy có huyền thiết bảo kiếm chống đỡ, dốc sức chiến đấu được mấy người, cuối cùng sức lực có phần không chịu nổi, thế tấn công liền sắc bén tuyệt tình, không hề bận tâm đến võ lâm đ*o nghĩa, hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống, muốn tốc chiến tốc thắng, nhất thời trên sàn đấu tràn ngập mùi máu tanh.

Kế Diêu chau mày, bên môi gợi lên một tia châm biếm. La Đại Tín nếu không phải ỷ vào huyền thiết kiếm, e rằng đã sớm bị bại. Nhưng lại nghĩ, sức lực con người có hạn, lại bị mọi người thay nhau đối phó, rốt cuộc công bằng ở đâu, nhất thời cũng khó đánh giá.

Sau khi hắn đánh bại được bảy người, rốt cục suy yếu, bị đối thủ đâm trúng cánh tay phải, máu tươi trào ra. Huyền thiết rơi xuống đất, leng keng một tiếng. Trong lòng mọi người đều thở ra một hơi nặng nề.

Ngay sau đó liền bắt đầu một trận đánh mới, đao kiếm sắc bén như gió lạnh gào thét. Giữa sân mùi máu tanh càng đậm, mọi người hoặc thương hoặc bại, nhưng đối với hàm quang kiếm vẫn không ngừng tham luyến tranh đoạt.

Kế Diêu giữa đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Tiểu Từ âm thầm thấy may mắn vừa rồi Kế Diêu không tham gia. Như thế xem ra, hàm quang kiếm cũng không phải thứ đồ tốt lành gì, nhiều giang hồ nghĩa sĩ đều nhìn chằm chằm như hổ đói. Không bằng cứ ở ngoài bàng quan là tuyệt vời nhất.

Kế Diêu đột nhiên nhảy vào giữa sân, Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, che miệng hô lên một tiếng.

Kế Diêu rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một hồi lưu quang nổi lên bốn phía, người ta chỉ thấy một ánh sáng chói mắt, nhưng không thấy bóng người. Tiểu Từ lo lắng khẩn trương, trong lòng bắt đầu thầm oán hận Thư Thư, xen vào việc của người khác đưa cái gì mà bái thiếp, vạn nhất Kế Diêu bị thương, nàng nhất định phải tìm hắn tính sổ.

Chỉ trong chốc lát, đã thấy bạch quang tản ra, Kế Diêu đứng ở giữa sân, khí định thần nhàn, mà đối thủ trường kiếm đã tuột khỏi tay từ lúc nào, sững sờ bất động.

– “Ba chiêu?” Người nọ lẩm bẩm khó thể tin. Chán nản lui ra.

Tiếp tục đi tới một người, Kế Diêu nghênh chiến. Kiếm nhanh, người nhanh, thắng cũng nhanh. Hắn ra kiếm chiêu mau lẹ cương mãnh mà thu phóng tự nhiên, qua lại thoắt như gió.

Tiểu Từ khẽ thở phào, nhưng lại lo lắng hắn cũng như La Đại Tín phải đấu đến kiệt sức, nhìn kĩ, nhưng lại phát hiện Kế Diêu khác Đại Trí. Hắn trong vòng mấy chiêu có thể bức bại đối thủ, hiển nhiên so với Đại Trí nhanh hơn nhiều, thể lực tựa hồ cũng không có hao tổn bao nhiêu.

Hắn khí tức trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh. Di chuyển như côn bằng (loại cá lớn và chim lớn trong truyền thuyết xưa), tĩnh như Thái Sơn. Tâm Tiểu Từ rốt cục bỏ xuống.

Kiếu Diêu loại được mười bảy người, nhưng chỉ cần dùng không đến nửa canh giờ. Mọi người đều sợ hãi thán phục không ngớt, khe khẽ nói nhỏ tìm hiểu lai lịch của hắn. Mọi người chỉ có thể ngầm than thở, anh hào tựa như sóng lớn hồng giang, một rồi lại một liên miên không dứt.

Tiểu Từ cố nén lòng tràn đầy kiêu ngạo, từng làn sóng thu quấn quanh người hắn, cảm thấy một chiêu một thức của hắn đều như thi như họa.

Một người chậm rãi đi ra từ bên trong lầu gác, khí chất cao quý, không giận mà uy. Phía sau có hai gã đại hán hộ vệ, vừa nhìn đã biết là người có võ công, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, ánh mắt như ưng dò xét trên mặt tất cả mọi người.

Hắn cười nói: “Bổn vương vừa rồi ở trong nội các trên lầu xem cẩn thận, vị thiếu hiệp này thật sự làm cho người ta lau mắt mà nhìn, không thể không phục.”

Kế Diêu nghe giọng điệu này, hắn xác nhận là An vương. Liền ôm quyền thi lễ: “Tại hạ Kế Diêu, không dám nhận.”

Triển Hoằng mỉm cười đánh giá hắn, thấy hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, phong thái bất phàm, nhất thời lại tán thưởng vài phần.

Nhất Từ đại sư đang ngồi phía trên cười ha hả đi tới, khen: “Kế Diêu, vài năm không gặp, nhưng lại có tiến bộ vượt bậc như thế.”

Kế Diêu vội vàng thi lễ, nói: “Đại sư, hổ thẹn.”

– “Ha Ha, gần đây còn nướng bồ câu ăn sao?”

Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, cười nói: “Không dám, chỉ sợ lại là bồ câu đưa tin của phương trượng.”

– “Ha ha, lão nạp không nghĩ tới, từ biệt hai năm, kiếm pháp của ngươi đến nay đã tinh tiến, nhanh nhập thần nhập hóa, không thể tưởng nổi, chẳng lẽ, là lưu quang kiếm pháp?”

Kế Diêu sửng sốt, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Nhất Từ vuốt râu than thở: “Hàm quang bảo kiếm mà gặp lưu quang kiếm pháp, thì thật sự là tuyệt phối, vương gia nghĩ sao?”

Triển Hoằng cười nói: “Bản vương cũng có ý này.” Tay phải hắn duỗi ra, người phía sau lập tức trình lên một hộp kiếm.

Hắn mở hộp kiếm, một đạo hàn quang như cầu vồng bay lên trời, khí thế khoáng đạt.

Kiếm, mỏng mà sắc bén, như ánh sáng bạch ngọc ở nơi tối tăm nhất, trong nháy mắt nhấc kiếm lên, mơ hồ có ánh sáng rực rỡ lưu động như giao long lượn quanh.

Hắn cầm kiếm đưa cho Kế Diêu: “Mỹ nhân xứng anh hùng, danh kiếm tặng hiệp sĩ.” Mọi người cực kỳ hâm hộ ánh mắt theo hàm quang di chuyển, từng tiếng than thở cảm khái vang lên.

Kế Diêu tiếp nhận hàm quang, chăm chú nhìn kỹ, một lúc lâu chầm chậm hỏi: “Thanh kiếm quý giá này thực sự tặng cho tại hạ sao?”

– “Đúng vậy.” Triển Hoằng hào phóng cười. Các loại khen ngượi quý trọng biểu lộ không bỏ sót.

Kế Diêu mím môi cười, nhưng lại khẽ lắc đầu thở dài. Lại giương mắt, đôi mắt trong vắt kiên định. Hắn giơ cánh tay lên, một đạo ngân quang từ trên đầu mọi người bay qua, trường kiếm bay lượn, trực tiếp cắm thẳng vào hồng giang đang cuồn cuộn sóng lớn, như giao long nhập vào biển, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

Mọi người thét lên một tiếng kinh hãi, tất cả đều khiếp sợ thất sắc.

Triển Hoằng có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Kế thiếu hiệp đây là có ý gì?”

Kế Diêu chắp tay cúi chào, cất cao giọng nói: “Mộc tú cho lâm, phong tất tồi chi. Kiếm này không phải vật phàm, ngày sau nhất định sẽ đưa tới tranh chấp trong giang hồ, ngoài ra cũng rất dễ làm cho người ta sinh ra ý đầu cơ trục lợi, quên đi ước nguyện học võ cùng bổn phận ban đầu, lẫn lộn đầu đuôi. Huống chi, nhờ cậy vào vũ khí làm sao thu phục lòng người. Vương gia xưa nay yêu quý người trong võ lâm, chắc chắn cũng không muốn chúng anh hùng hào kiệt vì một thanh kiếm mà làm tổn thương hòa khí.”

Triển Hoằng chấn động, cơn tức giận biến mất.

Ánh mắt Kế Diêu xa xăm mà bình thản, nhìn quét qua các vị giang hồ nghĩa sĩ dưới sân. Cao giọng nói: “Các vị đại hiệp, nhân sinh đời người như thời gian qua nhanh, thế gian rất nhiều kỳ trân dị bảo, cho dù có chiếm được về mình, có thể giữ được trong bao lâu? Kế mỗ còn trẻ, lời nói có chỗ nào không đúng thỉnh chư vị chỉ giáo. Vừa rồi trong lúc so kiếm đã lĩnh hội được sai lầm, lúc này nhất định nhận lỗi.”

Kế Diêu chính trực ngay thẳng, ôm quyền khom người tạ tội. Gió nhẹ thổi tới vạt áo, quả thực lỗi lạc xuất trần.

Nhất Từ đại sư mỉm cười gật đầu: “Kế Diêu, mấy năm không gặp, đã có được kiến giải như thế, thật sự đáng mừng.”

– “Cũng là nhờ đại sư ngày trước từng chỉ bảo, Kế Diêu mặc dù không còn là môn đệ của Thiếu Lâm, nhưng từng giờ từng phút không dám quên đạo lý võ thuật.”

Mọi người lặng lẽ không nói gì, cho dù có người đối với hàm quang kiếm vẫn canh cánh trong lòng, nhưng ngại mặt mũi Triển Hoằng, cũng không dám lên tiếng, âm thầm tính toán, chỉ chờ trời tối.

Tiểu Từ ngưng mắt, cười tươi như hoa, gió biển thổi tới, mọi người hít phải bụi vội vàng che mắt, trong mắt nàng lại chỉ có Kế Diêu, như bờ sông kiệt thạch, ngạo nghễ với biển cả.

Triển Hoằng ngửa đầu cười dài, đối với Nhất Từ đại sư cười nói: “Quả là giang sơn có nhân tài mới, tháng sau ở kinh thành diễn ra võ lâm đại hội, trọng tuyển minh chủ võ lâm, Kế thiếu hiệp nhất định phải tới. Bản vương đối với ngươi ký thác kỳ vọng.”

Kế Diêu ôm quyền cười: “Vương gia khen nhầm! Tại hạ có chuyện quan trọng, võ lâm đại hội sợ là không thể tham gia.”

Triển Hoằng vẻ mặt cứng đờ, làm như không vui.

Nhất Từ cười nói: “Tùy ý, tùy tâm, tùy duyên.”

– “Đại sư, Vương gia, tại hạ xin cáo từ.”

Kế Diêu bước xuống, đối diện với sóng mắt đưa tình của Tiểu Từ, hắn nheo mắt. Khuôn mặt Tiểu Từ vẫn cứ ửng hồng, tiến lên kéo ống tay áo hắn, ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Miệng hắn giật giật, nhìn xung quanh đã thấy vẻ mặt mọi người kinh ngạc sửng sốt. Da đầu hắn tê rần, thật sự là hối hận không nên để nàng mặc y phục nam nhân.

– “Đáng tiếc đáng tiếc.” Một hán tử râu quai nón khó nén thất vọng, thốt ra. Có vài vị giang hồ nữ hiệp trái tim cũng âm thầm tan vỡ.

Ra khỏi Sùng võ lâu, Tiểu Từ vẫn vui sướng không thôi, lôi kéo Kế Diêu hỏi han này nọ. Kế Diêu nhưng lại không tập trung, tỉ mỉ nhớ lại những chiêu thức vừa rồi giao thủ. Kiếm pháp mọi người hoặc trọng tấn công hoặc trọng phòng thủ, hoặc linh hoạt khéo léo hoặc trầm ổn chín chắn, hoặc ngoan tuyệt hoặc đẹp đẽ, mà lưu quang thắng ở tốc độ. Tay hắn nắm trường kiếm, bên môi gợi lên ý cười. Bế môn hai năm, rốt cuộc cùng người ta phân cao thấp, hiểu rõ sở trường của mình, biết lấy điểm yếu kẻ địch, tính trước kỹ càng, càng cảm thấy hăng hái.

Ban đêm, trên giang hồ truyền rất nhiều lời đồn. Nói rằng có người thừa dịp ban đêm đến hồng giang bắt cá, có người ban đêm vượt qua hồng giang, lại có giang hồ nghĩa sĩ ào ào lên thuyền, ở trên sông nước ngắm trăng. Nói càng nhiều là, có một hiệp khách thiếu niên, phong nhã vô song, nhưng lại là đoạn tụ.