Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 58: Yên ổn

Triển Ẩn vừa thấy A Viên muốn cùng nghĩa phụ rời đi, lập tức bước nhanh đến nắm chặt cổ tay nàng, sự đau nhức từ cổ tay lan truyền đến cõi lòng. Nàng không dám nhìn hắn, nhưng vẫn cảm thấy một cỗ khí thế bức người áp bách, cũng cảm ứng được sự lo lắng kích động trong lòng hắn.

- “A Viên, ta mặc kệ nàng có phải là công chúa hay không, ta cũng không quản nàng có phò mã hay không. Ta chỉ biết là, cuộc hôn nhân của nàng nhất định không hạnh phúc, nếu không nàng như thế nào vẫn còn tấm thân xử nữ? Ta nếu cùng nàng ván đã đóng thuyền, liền quyết định cùng nàng bên nhau đến đầu bạc, cuộc đời này quyết không buông tay. Nếu hắn có được nàng mà không biết quý trọng, vậy hãy để cho người biết quý trọng nàng có được nàng. Ta cùng nàng tiến cung, ta đi cầu phụ hoàng nàng, cầu hắn thành toàn cho chúng ta.”

A Viên thấy hắn trước mặt Triển Khả Khải nói đến tư tình nhi nữ, vừa thẹn vừa vội, trái lương tâm nói: “Ngươi không thể đi gặp phụ hoàng, ta và ngươi, duyên phận đã hết, ngươi hãy quên ta đi.”

Triển Ẩn vội la lên: “A Viên, ta sao có thể quên được nàng? Chẳng lẽ tất cả chỉ giống như một giấc mộng thôi sao, đảo mắt một cái liền ném ra sau đầu, vô tung vô ảnh? Ta không tin nàng đối với ta không có một chút động tâm.”

A Viên tâm tư rối loạn, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lo âu, trong lòng cảm giác không nỡ cùng mâu thuẫn đều thay nhau ùa đến, nhưng là, lời nói đến bên môi vẫn không cách nào mở miệng. Ta chính là không hy vọng ngươi gặp điều gì bất trắc, ngươi vì sao không hiểu? Chưa bao giờ có tiền lệ công chúa đã xuất giá còn có thể tái giá, cho dù trở thành góa phụ cũng phải thủ tiết, ngươi nghĩ đơn giản lắm sao, phụ hoàng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Nếu ông ấy là một người cha bình thường, có lẽ sẽ chấp nhận, nhưng ông ấy cố tình lại chính là hoàng đế cao cao tại thượng. Danh dự của hoàng gia luôn quan trọng hơn tính mạng, ngươi chẳng lẽ không biết? Bằng không, ta cần gì phải nhảy xuống sông chứ?

Triển Khả Khải ở một bên trầm mặc, A Viên muốn từ trong tay Triển Ẩn rút ra, hắn lại rất nhanh nắm chặt, không có chút ý tứ buông tay, hai người giằng co, A Viên vội la lên: “Triển Ẩn, ngươi buông ta ra.”

- “Không buông.”

A Viên gấp đến giậm chân, nhìn về phía Triển Khả Khải.

Triển Khả Khải không nói lời nào, sắc mặt âm trầm. Đột nhiên hắn xuất ra một chưởng, đánh vào sau gáy Triển Ẩn. Triển Ẩn bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã trên mặt đất.

A Viên hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy đầu vai hắn, trong lòng đau xót không thôi.

- “Nó không có việc gì, hôn mê một hồi sẽ tỉnh lại. Công chúa vẫn nên nhanh chóng tiến cung đi. Sự tình càng kéo dài càng không tốt.”

Ánh mắt A Viễn vẫn đặt ở trên khuôn mặt Triển Ẩn, hồi lâu không dời. Từ thời khắc gặp gỡ hắn, nàng biết chính mình nhất định sẽ trở về. Toàn tâm toàn ý rời khỏi nơi này, rời xa hắn. Vậy mà ngay tại giây phút phải chia lìa này, nàng lại không nỡ buông tay, thời gian mười bảy năm qua tựa hồ đều không có một ngày thực sự vui vẻ hạnh phúc. Hắn không biết nàng là công chúa, chỉ xem nàng là một nữ tử mà hắn ái mộ và hết lòng che chở. Cường đấu cường, nhu đổi lấy nhu, luôn luôn bày trò vô lại khiến nàng phải bó tay, vừa trực tiếp vừa đơn thuần, chính là kiểu người nhiệt tình đáng yêu. Tính cách như vậy khiến cho cuộc sống của nàng nhiều màu sắc hơn. Bị Mộ Dung Lan Ẩn vắng vẻ đả kích đến sự hèn mọn và yếu ớt trong nàng, chính lúc đó Triển Ẩn giống như một làn gió tươi mát thổi qua lòng nàng, khiến cho nàng một lần nữa tìm thấy sự tự tin. Trên đời này còn có một người vừa gặp nàng đã yêu, muốn cùng nàng gần nhau cả đời.

A Viên thở dài một tiếng, đứng dậy. Triển Ẩn, ngươi oán ta đi, nếu ta không phải công chúa, nếu ta không gả cho người ta, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi, đáng tiếc, chúng ta gặp nhau quá muộn. Có lẽ ngươi sẽ quên ta, nhưng ta mãi mãi sẽ không quên ngươi, ngươi đã cứu ta, lại là người đầu tiên nói thích ta, người đầu tiên hôn nước mắt ta, người đầu tiên…

Nàng dứt khoát đứng dậy, rất sợ chính mình do dự, mềm lòng. Một ý niệm đáng sợ không ngừng xoay quanh trong đầu liền bị lý trí kiềm giữ lại, một khắc ý niệm đó xuất hiện nàng thật sự hoảng sợ. Nàng cư nhiên nghĩ đến từ nay về sau coi như Vân Tưởng chết đi, từ nay về sau không cần gặp phụ hoàng, cùng Triển Ẩn cứ như vậy gần nhau. Nhưng là, lý trí không cho phép nàng làm ra loại chuyện hoang đường như thế. Nàng đã sai một lần, không thể sai càng thêm sai. Tính mạng của Lan Ẩn phụ thuộc vào nàng, nếu nàng chết, Lan Ẩn sẽ chôn cùng, nàng thất thân đã thực có lỗi với hắn, cũng không thể lại hại hắn mất mạng. Mà phụ hoàng, bởi vì nghĩ nàng chết mà đổ bệnh, nàng không thể bất hiếu với người.

A Viên thay một bộ y phục nội thị, đi theo Triển Khả Khải vào cung, lại thừa dịp đêm tối lẻn vào tẩm cung phụ hoàng. Dọc đường đi nàng khẩn trương vô cùng, tim đập dồn dập, không biết gặp phụ hoàng rồi sẽ nói cái gì, cái nào nên nói, cái nào không nên. Cũng không biết thái độ của phụ hoàng đối với nàng đến tột cùng là vui mừng hay tức giận.

A Viên đứng ở hành lang ngoài điện, nhìn Triển Khả Khải bước vào tẩm cung. Mùi hương thảo dược từ bên trong điện tràn ra, trong lòng A Viên đau xót, cơ hồ muốn ngay lập tức xông vào.

Triển Khả Khải quỳ gối cách một tấm màn che, thấp giọng nói: “Thánh thượng, thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, thỉnh thánh thượng cho người lui ra.”

Hướng chính đế vén màn che, hữu khí vô lực ra lệnh: “Đều đi xuống đi.”

Trong điện chỉ còn Triển Khả Khải, hắn thấp giọng nói: “Thần tìm được công chúa rồi.”

Trong lòng hoàng đế tê rần, đau thương không nói gì.

Triển Khả Khải lại nói: “Công chúa không chết.”

Hoàng đế kinh hãi, vung màn che lên, để lộ ra một góc, vội hỏi: “Không chết?”

- “Đúng, hiện đang chờ ngoài cửa điện.”

Hoàng đế vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường bước xuống. Triển Khả Khải phủ phục trên mặt đất, giúp hắn mặc giày.

- “Thần tỉnh công chúa tiến vào.” Triển Khả Khải lui ra phía sau, đến gần ngoài cửa điện nhẹ nhàng hô một tiếng: “Thánh thượng triệu kiến.”

A Viên từ trong bóng tối bước ra, khẩn trương đến tay phát run. Chân của nàng còn rất đau, giờ phút này cảm giác mỗi bước đi đều rất gian nan, nàng bước lên từng bậc thang, tiến vào điện, tẩm cung an tĩnh vô cùng, tiếng bước chân như dội vào trong tai.

Hướng chính đế cơ hồ không tin được, vươn tay lẩm bẩm nói: “A Viên, thật là con.”

A Viên tiến lên vài bước, một cái lảo đảo bổ nhào vào trong lòng phụ thân.

Hoàng đế vô cùng vui mừng, dang rộng cánh tay đón nữ nhi vào lòng. A Viên ghé vào ngực phụ hoàng khóc nức nở.

Hướng chính đế vuốt ve đầu nàng, thở dài: “Phụ hoàng đã vài chục năm rồi chưa từng đau lòng đến vậy.”

A Viên khóc càng lợi hại hơn, nức nở: “Đều là nữ nhi tùy hứng, nữ nhi bất hiếu.”

- “Con trở về là tốt rồi. Ai. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay ở nơi nào?”

A Viên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Triển Khả Khải. Có chút không yên nói: “Nhi thần sau khi rơi xuống sông được nghĩa tử của Triển thúc thúc cứu, bởi vì, bởi vì chân bị thương, cho nên không thể sớm hồi cung, ở trong nhà Triển thúc thúc chậm trễ ba ngày. Ít nhiều đều nhờ nghĩa tử Triển thúc thúc chiếu cố.”

Hướng chính đế nhìn Triển Khả Khải nói: “Triển khanh, lúc này đây, trẫm thật muốn thưởng hậu cho khanh và nghĩa tử của khanh. Khanh nghĩ muốn cái gì.”

Triển Khả Khải đột nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu nói: “Vi thần không dám, vi thần chỉ cầu hoàng thượng khai ân, tha cho khuyển tử tội chết. Vi thần nguyện thay nó chịu tội.”

A Viên kinh hoảng kêu lên: “Triển thúc thúc, thúc nói cái gì?” Trăm ngàn lần đừng nói ra, tâm của nàng treo lơ lửng, chẳng lẽ hắn nhìn không ra ý tứ của nàng sao?

Hướng chính đế cau mày hỏi: “Vì sao?”

A Viên vội vàng đưa mắt ra hiệu với Triển Khả Khải, Nhưng là Triển Khả Khải xem như không nhìn thấy, lập tức nói: “Khuyển tử Triển Ẩn không biết thân phận công chúa, đã làm bẩn công chúa.”

Thân thể A Viên mềm nhũn, suýt nữa ngất đi. Nàng không nghĩ tới Triển Khả Khả sẽ nói ra việc này, nàng nếu đã nguyện ý coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, vì sao hắn nhất định phải nói ra, là đối với hoàng đế trung trinh sao? Trung trinh đến ngay cả tính mạng của khuyển tử cũng không để ý? Nhưng là hắn rõ ràng còn nói muốn thay Triển Ẩn gánh vác tử tội. A Viên không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hướng chính đế. Trong điện chỉ còn tiếng Triển Khả Khải dập đầu.

A Viên lập tức quỳ gối, khóc nói: “Phụ hoàng, đều là lỗi của nữ nhi, hắn không hiểu rõ tình hình, hắn không biết thân phận của nữ nhi.”

Tay Hướng chính đế hơi phát run, quỳ dưới chân là nữ nhi của hắn, rõ ràng vừa rồi là cảm giác mừng như điên, cảm tạ ông trời có mắt, đem nàng hảo hảo đưa về trước mặt mình, trong nháy mắt liền phát sinh chuyện tồi tệ như vậy.

Hắn run rẩy chỉ tay vào ái nữ, vô cùng đau đớn nói: “A Viên, xem ngươi làm ra hảo sự gì. Tự mình chọn phò mã, còn không xem hắn là loại người gì? Cư nhiên câu lan với nữ tử phong trần mà ngươi cũng không để ý, còn có mặt mũi đối diện với người đời sao? Hảo một cái Mộ Dung Lan Ẩn, trẫm lại coi thường sức nặng của hắn. Thân là Yến nhân, lại được thú công chúa của Vân triều ta, chẳng lẽ còn không biết mang ơn? Cư nhiên dám giẫm đạp lên danh dự hoàng gia! Về phần Triển Ẩn, tốt, quá vô pháp vô thiên, dám nhúng chàm công chúa. Hảo hảo, nhưng thật ra một người so với người kia còn gan dạ hơn. Ta xem hai người này có mấy cái đầu, có sợ chết hay không!”

A Viên kinh hoảng ôm lấy chân Hướng chính đế, khóc nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng, đều là lỗi của nữ nhi. Người tha cho Mộ Dung Lan Ẩn cùng Triển Ẩn, nữ nhi nguyện ý xuất gia, bình ổn hết thảy.”

Hướng chính đế nhìn nước mắt nữ nhi, trong lòng rất đau, trẫm vốn là muốn con trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên đời, trở thành công chúa được sủng ái nhất, mọi chuyện đều theo ý của con. Vì sao lại thế? Tuổi mười bảy là lứa tuổi đẹp nhất đời người, bởi vì hai người đó, nguyện ý thanh đăng độ đến cuối đời sao? Nhất thời, tức giận công tâm, hận ý bộc phát.

- “A Viên, hai người này là thứ gì mà ngươi lại muốn thay bọn chúng cầu tình? Một người giẫm lên tôn nghiêm của ngươi, một người làm bẩn đi sự trong sạch của ngươi, ngươi vốn không có một chút cốt khí ngạo khí hoàng gia sao? Ngươi thực làm cho trẫm thất vọng.”

A Viên lệ rơi đầy mặt, khóc nói: “Phụ hoàng, người nghe nữ nhi nói. Lan Ẩn hắn có lẽ bị bức bách bởi quyền thế hoàng gia mới bất đắc dĩ lấy nhi thần, là nhi thần, áp đặt hôn sự cho hắn, hắn chưa từng chạm vào nhi thần. Có thể thấy rằng hắn đối với nàng kia là thực tâm ái mộ. Hắn là người có tình có nghĩa. Người vì nhi thần mà chết, nhi thần sao có thể trơ mắt nhìn?”

- “Còn Triển Ẩn, hắn đối với nhi thần còn có ơn cứu mạng, hắn cũng không biết thân phận của nhi thần. Hắn thật sự thích nữ nhi, vẫn luôn nói muốn cùng nữ nhi thành thân. Phụ hoàng, nếu không phải hắn, nữ nhi sớm đã chết dưới sông, phụ hoàng, người tha cho hắn.”

Hướng chính đế lạnh lùng nhìn nàng, vừa đau vừa tức.

A Viên hoảng hốt nhìn phụ thân, từng giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, một góc áo của Hướng chính đế đã bị nhiễm ướt. Nàng rất sợ phụ hoàng thực sự xử tử hai người kia. Ở trước mặt phụ hoàng, mạng người chỉ ở trong một câu nói.

Triển Khả Khải vẫn luôn dập đầu, trên trán chằng chịt vết máu.

- “Vi thần đáng chết. Xin hoàng thượng niệm tình vi thần một lòng trung thành đã hai mươi năm mà để vi thần gánh tội chết thay cho khuyển tử. Nó là đứa con mà Thanh Diểu để lại. Hoàng thượng, người còn nhớ Thanh Diểu không?”

Hướng chính đế kinh sợ hỏi: “Đứa nhỏ Thanh Diểu lưu lại? Là hài tử của ngươi?”

- “Nó là huyết mạch duy nhất trên thế gian này của vi thần, thần sợ thế nhân cười nhạo Ẩn nhi, vẫn để cho nó ở quê nhà, tháng vừa rồi mới lên kinh thành, muốn tìm cơ hội vì hoàng thượng dốc sức. Không nghĩ tới lại phạm vào tử tội. Cầu thánh thượng khai ân.”

Hướng chính đế trầm mặc không nói, hắn luôn đối với phu phụ Triển Khả Khải cảm thấy hổ thẹn. Triển Khả Khải đã sớm tịnh thân, vì vậy Triển Ẩn chính là con trai hắn, huyết mạch duy nhất. Hắn nếu nhất định phán Triển Ẩn tử tội, chỉ sợ từ nay về sau trong lòng Triển Khả Khải sẽ có vướng mắc. Triển Khả Khải chưởng quản cấm quân của kinh thành, hai mươi năm qua chưa bao giờ gây ra chuyện, là ngoại thần mà hắn tín nhiệm nhất.

Trong điện một mảnh tĩnh mịch, A Viên hoảng hốt không dám phát ra tiếng khóc, chính là yên lặng mặc nước mắt thay nhau chảy xuống, gắt gao nhìn khóe miệng phụ hoàng, sinh tử chỉ ở trong một ý niệm.

- “Một khi đã như vậy. Trẫm tha cho hắn tội chết. Tất cả những chuyện này đều do đám thủy tặc ở Hồng giang mà ra, nếu hắn và A Viên đã có quan hệ vợ chồng, trẫm cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội. Phải tiêu diệt được hết thủy tặc, mới có thể xứng với công chúa của ta.”

Triển Khả Khải vui mừng phát khóc, quỳ trên mặt đất dập đầu không thôi.

Hướng chính đế nhìn nữ nhi, chậm rãi nói: “A Viên, trên đời này sẽ không còn Vân Tưởng công chúa nữa. Sau hoàng lăng trên núi có một tòa hành cung, con hãy đến đó trước đi. Sau khi Triển Ẩn tiêu diệt được thủy tặc, từ nay con sẽ là Triển phu nhân. Hy vọng Triển Ẩn không giống như Mộ Dung Lan Ẩn, có thể cả đời coi trọng con. Sau này không thể tiến cung, cũng không thể xuất đầu lộ diện, không thể gặp bất cứ người nào.”

- “Phụ hoàng.” A Viên rốt cuộc nhịn không được xúc động cùng khổ sở, nhào vào trong lòng Hướng chính đế.

Hướng chính đế bất đắc dĩ đau đớn nhìn A Viên, chung quy là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất, làm sao có thể nhẫn tâm để cho nàng xuất gia, để nàng đi tìm cái chết. Cứ như vậy mai danh ẩn tích mà sống, mai sau một khi hắn nhớ vẫn có thể đến hành cung gặp nàng. Hơn nữa, làm như vậy cũng là ân sủng rất lớn đối với Triển Khả Khải, coi như đền bù lại những áy náy của quá khứ đi.

Ánh đèn trong điện có chút mờ mịt. Tâm trạng của hắn cũng chùng xuống, chẳng lẽ là vì tuổi tác đã lớn, lòng dạ cũng yếu đuối hơn sao, nếu như trước kia, những người ngày hắn tuyệt đối sẽ không do dự càng sẽ không bỏ qua. Chỉ có một con đường chết, bao gồm cả A Viên.

- “Phụ hoàng, Lan Ẩn, người cũng tha cho hắn, được chứ?”

- “Hắn, nhất định phải chết.”

- “Phụ hoàng.”

- “Chuyện xấu của hắn đã truyền ra ngoài rồi, dân chúng có ai là không biết phò mã phong lưu với nữ tử phong trần mà vắng vẻ công chúa, làm sao có thể bỏ qua, huống chi, Triển Ẩn có công cứu ngươi, trẫm còn có thể tha thứ cho lỗi lầm của hắn, còn Lan Ẩn, trẫm quyết không tha thứ.”

A Viên sợ hãi thấp giọng nói: “Để hắn trở về Yến quốc, từ nay về sau không được phép bước qua biên giới nửa bước, mai danh ẩn tích, không thể sao?”

- “Người chết, đóng chặt miệng là tốt nhất. A Viên, sự tình liên quan đến danh dự hoàng gia cùng thanh danh của ngươi, không cần lại lòng dạ đàn bà. Trẫm mệt mỏi. Việc này dừng ở đây. Triển khanh, ngươi trước đưa A Viên về phủ, ngày mai dẫn nàng đến hành cung. Hết thảy đều bí mật mà làm, toàn bộ người hầu trong hành cung phải đổi hết.”

- “Thần tuân chỉ.”

A Viên lưu luyến không nỡ buông tay phụ thân, tùy ý để Triển Khả Khải đưa ra khỏi cung. Dọc đường đi, trong lòng nàng nửa vui nửa buồn.

Từ nay về sau trên đời sẽ không còn Vân Tưởng công chúa, chỉ có Triển phu nhân. Từ bỏ hết mười bảy năm, về sau cũng chỉ có Triển Ẩn. Hắn sẽ làm được như những gì hắn nói, một đời một kiếp không?

Mà Mộ Dung Lan Ẩn, người đầu tiên khiến nàng rung động, cũng là người tự tay phá vỡ giấc mộng của nàng, tự tay đẩy nàng vào lòng kẻ khác. Đối với nàng, vẫn như cũ không muốn hắn chết. Một con người tao nhã như vậy, chỉ vì không thích nàng, mà phải chết sao? Nàng không đành lòng, mặc dù đối với hắn từng có một chút thầm oán, nhưng là giờ phút này, cảm giác đó đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ để lại chút thương tiếc cùng không đành lòng.

Nàng đẩy rèm kiệu, hướng ra bên ngoài nói: “Triển thúc thúc, ta muốn cầu thúc một chuyện.”

Triển Khả Khải nói: “Mời nói.”

- “Thỉnh Triển thúc thúc vì Mộ Dung Lan Ẩn cầu tình, cầu phụ hoàng đừng giết hắn.”

Triển Khả Khải trầm giọng nói: “Trước mắt sợ là không thể, thánh thượng đang trong cơn giận dữ, việc này nói đi nói lại chỉ khiến hoàng thượng thêm tức giận. Có thể không ngay lập tức xử tử đã là may mắn lắm rồi. Ta xem, chỉ có một biện pháp cứu hắn.”

A Viên vội hỏi: “Biện pháp gì?”

- “Kiên nhẫn ở trong đại lao, chờ thời điểm hoàng thượng đại xá thiên hạ, nhân cơ hội thả hắn. Đợi đến khi hoàng thượng nhớ tới, hắn cũng đã quay trở về Yến quốc rồi.”

- “Vậy, phụ hoàng khi nào thì mới có thể đại xá?”

- “Đại thọ sáu mươi của hoàng thượng có thể sẽ có cơ hội.”

Trong lòng A Viên rất khó chịu, Lan Ẩn phải ở trong đại lao nửa năm ư.

- “Ta muốn đi xem hắn, có thể không?”

- “Việc này, nếu để thánh thượng biết, chỉ sợ người mất hứng.”

- “Triển thúc thúc, thúc vì sao chuyện gì cũng muốn nói cho phụ hoàng vậy? Vừa rồi…”A Viên không nói tiếp, nàng nếu không đề cập đến chuyện hoang đường với Triển Ẩn, Triển Khả Khải vì sao nhất định phải bẩm báo chi tiết, vốn việc này chỉ có ba người bọn họ biết thôi. Nàng vốn một lòng muốn che chở Triển Ẩn, tuy rằng kết cục lại toàn vẹn đến bất ngờ, nhưng là vừa rồi, Triển Ẩn tựa hồ đã dạo qua con đường sinh tử một vòng.

- “A Viên đang trách ta vừa rồi nói ra sự thật sao?”

- “A Viên không có ý này, chỉ là lo lắng, an nguy của Triển Ẩn.”

- “Ta nếu không nói ra sự thật, như thế nào thành toàn cho các ngươi đây?”

- “Thúc không sợ phụ hoàng sẽ giết Triển Ẩn sao?”

Thanh âm của Triển Khả Khải chợt trầm xuống: “Hắn sẽ không, ta đã ở bên cạnh hoàng thượng hơn ba mươi năm. Hiểu biết của ta đối với hắn còn hơn ngươi rất nhiều.”

- “Vậy sao Triển thúc thúc không sớm nói cho ta biết, ta vừa rồi suýt nữa bị hù chết.”

- “Nga, ta là muốn xem A Viên có thực thích Ẩn nhi nhà ta không thôi, xem ra cũng không phải Ẩn nhi chỉ làm theo ý mình, tương tư đơn phương.”

- “Triển thúc thúc.”

A Viên ngượng ngùng cả mặt đỏ lên.

Triển Khả Khải mỉm cười: “Còn gọi thúc thúc sao? Nên đổi gọi phụ thân mới phải. Về sau, ủy khuất ngươi.”

A Viên im lặng sau một lúc lâu mới nói: “Triển thúc thúc, ta muốn gặp Mộ Dung Lan Ẩn, từ ngày mai, đã không còn là Vân Tưởng. Ta muốn nói vài lời với hắn.”