Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 27: 27: Love

Hôm sau, em lại mặt dày mày dạn lên nhà anh.

Nói thật người có thể khiến em mặt dày như thớt chỉ có mình anh thôi.Cả một ngày hôm qua, em như ngồi trên đống lửa.

Anh rất gần em.

Gần thế mà em lại không được gặp.

Tất cả nỗi nhớ lại cuộn trào mãnh liệt.

Ép cho em không ngủ được.

Chớp mắt một cái cũng không.Mình em chạy nhanh trên con đường vắng tanh.

Lá cao su vàng rơi xào xạc.

Gió cuốn tóc em rối tung lên.Em bị anh bức đến điên thật rồi!Đón chào tôi không phải một con người ôn nhu, hiền lành mà là một con ma men.

Anh say bí tỷ đến mức không thể dậy nổi.

Không biết từ khi nào anh lại nghiện nặng như thế này.Tôi vật vã đỡ anh ngồi dậy.

Tưởng chừng như anh đã tỉnh táo thì cả người anh đổ rạp xuống.

Tôi nhanh chân chạy đến đỡ anh thì một vòng tay quấn ngay eo tôi.

Anh ôm thật chặt đến nỗi tôi không thể thở được.

Thoang thoảng mùi rượu nhẹ bay vào chiếc mũi nhỏ của tôi cũng không khiến tôi cảm thấy chán ghét.Tôi lại suy nghĩ linh tinh.

Tôi không biết là:“Anh đang muốn ôm ai?”“Anh đang nghĩ đến người nào?”Tôi nghe anh thì thầm bên tai:“Anh nhớ em.”Anh lặp lại:“Anh rất nhớ em.”Tôi mới giật mình hoàn hồn lại.

Tôi liếc mắt nhìn anh.

Anh vẫn nhắm mắt như đang ngủ say.

Tôi đã cho là anh say thật.

Gỡ tay anh ra thì một nụ hôn đặt xuống môi tôi.

Trái tim tôi đập rất nhanh.

Nó nhảy loạn cả nhịp.

Tiếp đó, tôi bị cuốn theo nụ hôn triền miên của anh.

Tôi chìm đắm trong hơi thở ấm áp của anh.

Ngọt đến say lòng.Đến khi tôi mở mắt ra, anh đang nhìn tôi cười tinh ranh.

Thì ra nãy giờ anh đang đùa giỡn với tôi.

Tôi trừng mắt tức giận và đẩy anh ra khỏi người của tôi.

Phải nói rằng anh rất nặng.

Tôi cảm thấy anh đã thay đổi.

Ánh mắt trầm tĩnh hơn, nét mặt cứng cáp hơn.

Đã không còn vẻ non nớt trẻ con khi xưa.

Hình như còn cao hơn trước rất nhiều.

Thật đẹp trai quá.Tôi sợ anh đã thay đổi.

Không còn là chàng hoàng tử của tôi nữa.Anh vẫn không buông tôi ra, anh lại nhắm mắt khẽ nói:“Để cho anh ôm thêm một chút thôi!”* * *Bốn ngày rồi anh chưa được ngủ ngon giấc.

Trên đoạn đường rất dài anh cũng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với em như thế nào đây?Anh biết người đầu tiên đến nhà anh sẽ là em.

Anh biết người ngày ngày hỏi thăm tin tức từ đám bạn thân của anh là em.

Anh biết tất cả.

Anh muốn gọi điện để báo cho em biết là anh sắp về.

Đã bao năm qua anh trốn tránh em.

Anh đã từng bị tổn thương rất nhiều.

Nhưng anh không thể không về đây.

Nơi này có em.

Có những kỷ niệm về người con gái ấy.

Người đã đánh cắp trái tim của anh.Mỗi ngày, anh đều sợ nghe được giọng nói của em.

Mặc dù, anh cố gắng lạnh lùng và tàn nhẫn với em.

Nhưng em vẫn không bỏ cuộc.Trái tim anh như rỉ máu khi nghe tiếng khóc nức nở của em.

Anh muốn ôm em thật chặt.

Muốn bảo vệ em không để em cô đơn.

Không để em rơi nước mắt.Anh sợ khi nghe tiếng em nói:“Anh ơi! Em nhớ anh.”Thì anh có thể bỏ hết học hành, bỏ hết người thân bên cạnh để về với em.Anh nhớ mùi hương trên tóc của em.

Nhớ đôi mắt biết cười của em.Anh phải về nhặt lại trái tim của mình.* * *Mượn lý do đi gặp bạn cũ.

Anh uống rất nhiều chỉ mong có thể thêm sức mạnh để không lại gần em.Rượu vào lại càng khiến anh khổ sở:“Anh nhớ em.”* * *Nằm trong vòng tay của anh yên bình đến thật lạ.

Nó ấm áp.

Em muốn mãi mãi như thế này.Tôi và anh đều mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi, tôi chưa có giấc ngủ ngon như thế này.Mở mắt ra trời đã tối, tôi chào tạm biệt anh.Được nhìn thấy anh, tôi rất thỏa mãn.

Sau bao năm xa cách, tôi và anh vẫn như thế.

Chỉ một ánh mắt cũng đủ để chúng tôi hiểu đối phương đang nghĩ gì.Chúng tôi không giống các cặp tình nhân khác.

Thế giới của chúng tôi không ồn ào và náo nhiệt.

Tôi và anh có thể hiểu nhau qua từng ánh mắt.

Dù không ai nói với ai một lời nào, chúng tôi sinh ra là dành cho nhau.Từ khi anh về, tôi và anh mỗi ngày đều quấn lấy nhau không rời.Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng đi dạo trên những cánh đồng dài bất tận.

Chỉ cần nắm chặt tay nhau thôi.Anh bế tôi như một nàng công chúa giữa những khu vườn hoa nhỏ.

Cùng bắt cá.

Cùng bơi qua những con suối quanh quanh.Mỗi ngày, tôi bên anh thật bình yên.Mọi người bảo:“Hai đứa tính bù đắp cho mấy năm xa nhau sao?”Tôi và anh cùng bật cười.

Có thể, chúng tôi đã trải qua cái gọi là nỗi nhớ da diết.

Đã tưởng sẽ mất nhau mãi mãi.Thời gian bên nhau đối với tôi và anh là không đủ.

Nó trôi qua rất nhanh.

Chúng tôi cùng trân trọng những giây phút ngọt ngào bên nhau.Anh yêu tôi hơn cả chính mình.

Mọi thứ tốt đẹp anh đều dành cho tôi.

Anh muốn tôi là một người con gái hạnh phúc nhất.

Còn tôi cũng không thể sống thiếu anh.

.