Chết Tâm

Chương 43

Đắm chìm trong kí ức trung khi, bên cạnh xuất hiện thêm bóng người không hay.

"Chị?" Người đến nhỏ nhẹ gọi cô. Khiến cô từ hồi ức đã lâu trung hoàn hồn lại nhìn người đến.

"Thi Hàm? Sao cô chưa nghỉ?" cô ngạc nhiên nhìn nàng ta. Kiều Thi Hàm ngại ngùng xoắn tay ,lẩm bẩm:

"Do không có chị ..."

"Hả? Cô nói gì?" cô cho mình nghe lầm hỏi lại.

Kiều Thi Hàm cười nhẹ, lắc đầu bảo : "Em ngủ không được nên đi dạo ai ngờ thấy chị ở đây."

"Ừm." thì ra vậy. Cô gật đầu tỏ ra đã hiểu. Trầm tư ngồi đó trên ghế dài, Kiều Thi Hàm ngại ngùng ngồi bên cạnh cô. Hai người im lặng đến có thể nghe được tiếng gió đêm khẽ thổi. Một lúc lâu sau, Kiều Tuyết Mạn bỗng nhiên bật thốt hỏi một câu:

"Cô có từng nghĩ bản thân sẽ yêu nhiều nam nhân không?"

Vừa hỏi xong, cô liền hôi hận, tự nhiên hỏi chi không biết. Có lẽ do không khí dễ chịu thiên hoà địa lợi nên bất giác buông lỏng.

"A?" Kiều Thi Hàm ngạc nhiên nhìn cô. Kiều tuyết mạn định phủ nhận thì cô ấy lại nói:

"Chưa bao giờ. " lắc đầu giọng điệu đầy kiên định. Kiều Tuyết mạn khó hiểu nhìn cô ấy: " Sao cô chắc vậy ?"

Nói thật, cô không có hứng thú với chuyện tình yêu tay năm sáu này của họ, muốn yêu hận tình thù gì đó không kéo cô theo là được nhưng nghe nữ chủ đây nói vậy cô kinh ngạc không thôi. Đây là ý gì?

Nghe vậy, Kiều Thi Hàm ngại ngùng hơn, tay không tự giác xoắn xuýt với nhau, lắp bắp nói:" Cái đó... Do..ừm em có người trong lòng rồi..." càng nói càng nhỏ đến khi biến mất. May là tai cô đủ thính để nghe rõ.

Cả người cô cứng đờ,ngạc nhiên vô cùng rồi vui sướng khi người gặp hoạ nhưng sau đó là kì quái.

Ngạc nhiên là không nghĩ đến nữ chủ có người trong lòng rồi cái này hoàn toàn không được nhắc đến trong truyện. Vui sướng do mấy nam nhân kia xui xẻo không phải trong số đó. Còn cảm giác kì quái do nếu cô ấy có người trong lòng rồi sao còn về bên nam chủ. Đây không lẽ là duyên phận nhân vật chính sao? Trốn cỡ nào cũng về bên nhau.

Cảm thán cái gọi là vận mệnh, nhưng cảm thán chung quy về cảm thán nhưng cô cũng không có ý định xen vào.

"Vậy sao! Cô đừng nói trước sau này không chừng thành thật đấy." cô như nửa đùa nửa thật nói. Nhưng bản thân cô biết cô đang nói thật. Không phải sau này những kẻ đó vì cô ấy đẩy cô vào đường cùng sao? Nhếch miệng cười đầy chậm chọc nói.

"..." cô ấy im lặng không nói. Không tán đồng cũng không phủ nhận nhưng trong lòng lại khẳng định, sẽ không!

Kiều Thi Hàm hỏi ngược lại cô: " còn chị? Nếu người đó là chị thì sao?"

Không nghĩ nàng ta đặt ngược lại cho mình, cô giật mình rồi cũng trầm mặc một lúc, tưởng chừng như không muốn trả lời thì lên tiếng :

"Tôi giống cô nhưng tiếc là đã chết lặng " đúng vậy cô đã chết lặng với tình yêu xa vời đó rồi. Đến nỗi hiện giờ hình bóng hắn đang dần mờ nhạt trong cô.

Kiều Thi Hàm nghe hiểu, cô ấy chua xót mỉm cười: " nếu đã chết lặng vậy thì tiêu hủy đi thôi. Bắt đầu một trồi non mới."

"Ha ha... Bắt đầu sao?..." cười khẽ, hỏi cô ấy, cũng như tự hỏi bản thân. Còn được sao?

Có lẽ do vận mệnh sắp đặt, cả Kiều Tuyết Mạn và Kiều Thi Hàm một đời trước đấu đá tranh giành, đời này lại có thể bình tĩnh nói chuyện về tương lai như vậy. Một tương lai mù mịt không biết đang chờ điều gì phía trước.

----🌺-🌺-🌺----

"Nè Mạn, đêm qua hai người đi đâu thế?" Hứa Khinh Tư ngáp dài ngáp ngắn gật gù hỏi.

"Hai người?" cô nhướng mày.

"Cô và Tiểu Hàm Hàm đó, đừng giả vờ không biết đêm qua tôi trở người thấy hai người hơn nửa đêm bên ngoài trở về" cô ta vừa sửa soạn đầu tóc vừa nói.

Tiểu Hàm Hàm? Nhớ ra là ai cô liền hiểu.

" Không có gì,ngủ không được đi dạo " sửa sang lại quân trang đêm tóc dài cột cao lên gọn gàng.

"Chậc, đi dạo mà đi đến qua hơn đêm~" cô ta tỏ vẻ ái muội nói. Bên cạnh, Kiều thi hàm vừa sửa soạn xong nghe được đỏ mặt, không phải ngại mà xấu hổ giúp cô ta.

Cô cũng lười đôi co với cô ta, lấy quân phục vào nhà tắm, bước trước cô vừa đi hai nữ sinh cùng phòng với họ bỗng nhiên vây quanh ngồi cửa, trên tay cầm điện thoại mở chế độ chụp hình, Hứa Khinh Tư hỏi:

"Lớp trưởng ,Hai người làm gì thế?" nghe vậy hai nữ sinh cười mờ ám nói:

"Bọn tôi chụp ảnh Mạn ca a~ rất nhiều người muốn nhìn Mạn ca trong bộ quân phục đâu." Lớp trưởng lớp cô - Minh Nguyệt cười sung sướng nói.

"chậc! háo sắc"

Tuy nói vậy, cô ta cũng nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh, bên kia Kiều Thi Hàm cũng lén lấy di động ra che giấu chuẩn bị, sau đó cửa nhà vệ sinh mở ra, kiều tuyết mạn với bộ quân trang nghiêm chỉnh cẩn mật bước ra. Tóc được cột hờ hững ra một đuôi phía sau, tóc mai hai bên do hơi nước nên loạn tóc rũ sát vào gương mặt, quân trang phẳng phiu nghiêm chỉnh do trời nóng nên cô mở hai cúc áo, bên trong mặt áo dây đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cổ thiên nga trắng cao ngạo, nhìn xuống dưới có thể thấy được khe rãnh nhỏ do hai đồi núi trong áo tạo nên.

Nhìn đám người đang vây quanh nhìn mình, cô nhướng mày, rồi nhìn máy ảnh trên tay hai cô nàng cùng phòng liền hiểu không chút khách khí nheo mắt lại nhếch môi, phong tình vạn chủng vô hạn.

"Aaa~ chết mất~~" Minh nguyệt ôm tim tay khống chế không run để chụp liên miên.

"Cấm dục phong tình aaa~~"

Hứa Khinh Tư nhìn bộ dáng kia chậc lưỡi khinh thường:" Hừ ! mạn a~ sắc đẹp hại người quá rồi" nhưng tay lại thành thật chụp vài tấm.

Bên giường, Kiều Thi Hàm tim đập nhanh, mặt đỏ bừng bừng liên tiếp chụp ảnh,rồi như không có gì cất di dộng đi.

Một hồi náo loạn, cả phòng cô liền tập trung xuống dưới, trước đi nhà ăn, nhưng bản thân không thích chỗ đông người nên để hai ba người kia đi mua còn cô và Thi Hàm đến chỗ ít người đợi.

Bữa sáng của cô và những người khác đơn giản là 1 phần sanwich trứng với 1 hộp nước ép và 1 phần mỳ sợi. trừ Hứa khinh Tư cô ta gọi thêm 1 phần cơm và 2 phần bánh ngọt.

"Cô ăn lắm vào rồi lát luyện tập đừng la mệt."

"Hừ! Cô đừng lo tôi ăn nhiều mới có sức tập."

"Tùy cô" để cô ta bị mới biết được.

Báo ứng quả nhiên đến nhanh, lúc huấn luyện viên kêu mọi người tập trung chạy 20 vòng quanh sân tập, những người khác tuy mệt nhưng không sao, Kiều Thi Hàm còn chạy được trừ cô ta đã chạy vài vòng liền ôm bụng thở dốc

" khô.. Không được ...rồi.. Mệt quá...muốn nôn..." cô ta che miệng nói.

Cô không chút khách khí đâm chọc: " Đáng đời, đã bảo đừng ăn nhiều." nhưng vẫn tri kỷ báo huấn luyện viên.

Kiều Thi Hàm chạy gần cuối thì mệt không nổi, những người khác cũng vậy có người ngồi bệch xuống sân chỉ có cô chạy đều tim không suyễn, chân không run về trước.

Huấn luyện viên nhìn cô vài lần, nếu không phải trán cô đang đổ vài giọt mồ hôi mặc hơi đỏ thì có lẽ nhìn không ra cô vừa chạy xong.

Ánh mắt mang theo thưởng thức nhìn cô,rồi nhìn mấy người nam sinh phía sau nói nhăn mày:

"Nhìn xem, nữ sinh người ta còn chạy được các cậu đây có chút đã than thở không chút khí thế."

Nhờ Kiều Tuyết Mạn mà cả phòng của cô được nghỉ sớm. chuẩn bị cho bài tập tiếp theo. Vừa về phòng,mệt mỏi nằm lên giường, di động trong túi vang lên, cô nhìn một dãy số lạ gọi đến nhíu mày, cô có dự cảm không lành.

END.

Nhớ bình chọn và bình luận ý kiến bên dưới để tác giả có thêm động lực viết chương tiếp.