Chí Tôn Chi Lộ

Chương 45: 45: Lại Bị Gây Sự 2

Dương Khoan trực tiếp động thủ, năm ngón tay của hắn mở ra, hóa thành vuốt hổ.

Dương Khoan xuất ra một chiêu, không khí xung quanh lay động, trong tiếng gió vọng ra tiếng hổ gầm rõ to, giống như một đầu mãnh hổ từ trên núi nhào xuống.

Ánh mắt đệ tử xung quanh nhìn Dương Khoan nhất thời thay đổi.

Tên Dương Khoan này tuy rằng cao ngạo, nhưng công phu cũng không kém.

Hoàng Phủ Thiên vốn có tâm đề phòng, khi bị đánh tập kích liền vận chuyển Tật Phong Bộ nhẹ nhàng tránh né, tiếp đó đột ngột tăng tốc, sau đó liền đánh ra một quyền, đầu quyền xé rách không khí, một luồng sóng gợn trực tiếp bắn về phía Dương Khoan.

- Không hay!

Dương Khoan căn bản không ngờ được thân thủ Hoàng Phủ Thiên lại nhanh như thế, cảm thấy choáng váng, chỉ thấy quyền đầu trong mắt càng lúc càng lớn.

Dương Khoan dù sao cũng xuất thân không tầm thường, gia đình nổi tiếng là bác học uyên thâm.

Vào lúc nguy hiểm, cánh tay chắn trước người.

Ầm!

Quyền tí tương giao, Dương Khoan chỉ cảm thấy giống như bị một đầu cuồng long tông vào, cánh tay gần như nứt đoạn.

Tu vi của hắn cũng là Hoàng Nguyên hậu kì, huyết nhục đã sớm cùng nguyên khí dung hợp, gia cố vô cùng cường hãn.

Hoàng Phủ Thiên chỉ bằng một chiêu, lập tức khiến hắn cảm thấy áp lực.

A!

Dương Khoan đang so sánh sức mạnh của cả hai thì đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của đám người.

Một trận kình phong nổi dậy, lỗ tai lập tức nghe được một trận chấn động.

Mãnh Long nhất thức!

Thức thứ ba của Mãnh Long Kính quyết, đầu mãnh long du tẩu bầu trời khi tức giận liền là phong vân biến sắc, tiếng hống của nó có thể chấn nhiếp vô số sinh vật.

Xung quanh Hoàng Phủ Thiên, trong phạm vi bốn thước, không khí như bị xé rách thành vô số mảnh vỡ, khí lưu khắp nơi va chạm lẫn nhau.

Bên trong kình phong, ẩn ẩn truyền tới tiếng long ngâm.

Quyền của Hoàng Phủ Thiên giống như thủ trảo của rồng, ẩn chứa thế vạn quân.

Nguyên khí trong cơ thể Dương Khoan tuông ra như biển ngưng tụ ở song thủ đáng ra quyền pháp:

- Mãnh hổ tham trảo.

Ầm.

Nắm quyền mạnh mẽ đạp xuống.

Dương Khoan bị một cỗ sức mạnh không thể đỡ được đánh trúng, kêu thảm một tiếng, bay ra xa, sau đó bị mạnh mẽ đạp văng xuống đất.

Trên trán hắn, da thịt trầy chụa, lượng lớn máu tươi bắn ra, trong chốc lát máu đã nhuộm bẩn đầy mặt.

Mọi người quanh trạm xá đều nghe thấy tiếng Hổ rống khi bị tiếng Long ngâm trấn áp.

- Sao lại thế được!

Đám đệ tử Nam Viện nhìn thấy một trong mười người tham gia trận chiến năm viện sắp tới đến mà cũng chỉ chịu được hai quyền của Hoàng Phủ Thiên liền trực tiếp bị chấn bay.

- Có chút bản lĩnh, vốn nghĩ cũng đem tay của tên Dương Khoan đó phế luôn, ai ngờ chỉ bị chấn bay thôi.

Hoàng Phủ Thiên trong lòng lẩm bẩm, quyền vừa nãy cũng đạt tới hơn hai nghìn cân lực, thế mà tay của tên Dương Khoan đó không bị gãy!

Tên Dương Khoa thực ra vào môn trước đám Hoàng Phủ Thiên, ngày xưa tên này xếp thứ một trăm chín trên bảng tân đệ tử, thực lực đương nhiên không thấp một tẹo nào.

Ải khôi lỗi trận hắn đã đạt qua bước thứ sáu mươi rồi mới thất bại đủ chứng minh, thêm cả hắn đã rèn luyện trong tông môn lâu năm nên khả năng của hắn so với đám tân sinh chính là cao hơn nhiều.

Hoàng Phủ Thiên có thể đem Dương Khoan đánh bay thì được, chứ muốn phế cánh tay của hắn ta ít nhất phải xuất toàn lực mới được.

Hắn cũng cảm thấy may mắn, tổn thương đồng môn quá nặng thì cũng sẽ gặp không ít phiền phức.

Hoàng Phủ Thiên bộ đáng xấu xa nói:

- Nam Viện các ngươi có truyền thống đánh lén và to mồm hay sao? Các ngươi làm ta xấu hổ vì nghĩ sẽ có một trận đại chiến đây.

- Khụ… các ngươi đừng quá đắc ý… Lần này chỉ là cọ sát đôi bên thôi, ta còn chưa sử dụng thực lực chân chính của bản thân.

Chờ khi đến trận chiến giữa các viện đến lúc đó ta sẽ rửa mối nhục nhã ngày hôm nay.

Dương Khoan lảo đảo, miễn cưỡng đứng dậy, tay của hắn bị nắm quyền của Hoàng Phủ Thiên làm cho tạm thời mất cảm giác mất rồi, hắn cảm thấy may mà xương cốt mình đủ cứng, nguyên khí đủ dầy, không là tay hắn chắc chắn sẽ bị đánh gãy mất.

— QUẢNG CÁO —

Sau đó đám Nam Viện chật vật rời khỏi cơm xá.

Mãi khi đám người Dương Khoan dắt díu nhau biến mất phía xa đệ tử Đông Viện mới trút hết tức giận, còn chưa đã miệng.

Bọn họ nhiệt tình quay quanh Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất.

- Hai ngươi… à không hai vị sư huynh thực lực hai người thật cường hãn.

Đã lấy lại mặt mũi cho Đông Viện, đem đám Nam Viện đánh cho té tác, chúng tôi khâm phục không thôi.

- Đúng vậy.

Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất liên tục biểu hiện thực lực đã hoàn toàn chinh phục các đệ tử Đông Viện.

Mọi người vây quanh hai người vào cơm xá, có người chủ động lấy bữa trưa cho bọn hắn.

Các thiếu niên vây quanh ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi.

Đám người Dương Khoan biến mất phía xa, trên cây to mười người ôm cách võ xá Đông Viện năm trăm thước, ba thiếu niên khí vũ hiên ngang nhảy xuống.

Mỗi người mặc áo trắng tinh, không nhiễm bụi trần, phong độ phiên phiên, khí chất không tầm thường, lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt kiêu ngạo, tự phụ.

Các thiếu niên này đến từ Bắc Viện trong bốn viện đông, tây, nam, bắc.

- Không ngờ Đông Viện công lại ra một nhân vật thú vị đến thế.

Nếu không phải nhận điểm làm việc thì ta thực sự muốn cùng hai tên kia trao đổi vài chiêu.

Dù sao đệ tử có thể chất khỏe như vậy không nhiều lắm.

- Hổ Tạp chưởng và Mãnh Long Kính quyền là hai bộ vũ kĩ không phân cao thấp cốt yếu là xem kẻ nào thuần thục hơn mà thôi, so Hổ Tạp chưởng thì Mãnh Long Kinh quyền của tên kia nhuần nhuyễn không nhỏ.

Ngay từ khi Dương Khoan thi triển “Hổ Hạ Sơn” chính là hắn đã tự chặt đứng con đường xuất chiêu của mình.

Một thiếu niên khoanh tay trước ngực kinh thường nói:

- Chỉ là cái tân sinh mà thôi đáng gì quan tâm.

Cái tên Dương Khoan vào môn mấy năm vẫn chỉ là ngoại môn đệ tử chính là một cái phế vật, Hổ Tạp chưởng hắn luyện lâu như vậy vẫn không có đột phá.

Bình thường ức hiếp mấy tên tân đệ tử còn được, chứ nói tới hàng ngũ đứng đầu ngoại môn, hắn chỉ bài danh chưa tới ba mươi mà thôi.

Năm nào cũng tham gia cái này chỉ kiếm chút điểm cống hiến mọn.

- Cũng đúng, lần này chú tâm của Nam viện chúng ta là Lý Cung Ngâm.

Tên gian xảo này hơn một năm trước đã tiến vào Bán bộ Huyền Nguyên cảnh rồi, tới giờ một mực bế quan.

Còn âm thầm phân phái Dương Khoan chạy đi thăm dò đám tân sinh năm nay ra sao… Hắc, có lẽ tên nhóc kia xui xẻo rồi vì năm nào hắn ta cũng đem các tiểu thiên tài…..

Một thiếu niên cực kỳ tuấn tú, môi hồng răng trắng, cao gầy nói.

- Dương Khoan dù dựa vào thâm niên để nhiều lần giữ cái danh người tham gia trận chiến các viện nhưng hắn vẫn tương đối mạnh.

Thiếu niên kia đem Dương Khoan hất bay mà không thèm thở dốc chứng minh nội tình của hắn không chỉ đơn giản là Hoàng Nguyên trung kì như hắn thể hiện.

Nếu mà muốn đối phó với hắn thì ít nhất cũng phải xuất ra một tân sinh thậm chí một lão sinh mới được.

- Ngươi đánh giá cao hắn quá rồi.

Thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ dáng cười lạnh dường như không ưa gì Hoàng Phủ Thiên, một mực hạ thấp Hoàng Phủ Thiên xuống dưới.

- Thôi xem thì đã xem rồi, về đưa lại thông tin cho Bùi Vũ Long sau đó đòi số điểm cống hiến còn lại thôi.

Mấy đệ tử Bắc Viện đã hoàn thành mục đích, ở dưới cây bàn tán một lúc rồi xoay người nhẹ nhàng đi xa.

Trong ba người có thiếu niên lúc đầu muốn khiêu chiến với Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất trước khi đi dường như nhận ra cái gì, cố ý vô tình liếc một tượng đá phía xa.

- A? Hình như đám Bắc viện cũng trốn ở đây xem kịch vui, di còn phát hiện chúng ta?

Bên dưới một tượng đá lớn phía xa, một thiếu niên đáng yêu mặc phu phục màu bạch sắc lười biếng dựa vào tảng đá, miệng ngậm xương gà chưa gặm sạch, vừa nhai ngồm ngoàm vừa ngạc nhiên nói.

- Bùi Đông Lai dù mới vào trong Bắc Viện nhưng thực lực siêu cường, được cả tân sinh và lão sinh trong viện công nhận thực lực của hắn giống hệt đại ca Bùi Vũ Long.

Vì thế phát hiện ra chúng ta đâu có khó.

Bên cạnh thiếu niên béo mập, một người dáng người hơi nhỏ hoàn toàn bị thiếu niên kia che lấp giọng nói nhàn nhạt.

- Dù sao kịch vui cũng xem xong rồi, đem tin tức về thôi.

- Mẹ cái đám không bao giờ chịu làm, việc gì mệt mỏi nhất thì phái chúng ta đi làm thay.

Chúng ta cực khổ, vất vả chiếm được tình báo mắc mớ gì cho bọn họ biết?

Thiếu niên béo mập không phục, cắn nguyên nửa con gà, chớp mắt nhổ ra một đống xương trong tay.

Thiếu niên thấp bé trợn tròng trắng mắt nhìn bằng hữu của mình nói.

— QUẢNG CÁO —

- Bọn chúng chi điểm cống hiến cho chúng ta thay vì phải đi vào Dược Sơn kiếm thảo dược, Khôi Lỗi trường kiếm thưởng hay chạy tới U Linh Hoang Địa chém bám quái dị đó thì công việc này chính là an nhàn nhất rồi nên bớt phàn nàn đi.

- Chậc, ngươi nói xem vì sao các viện lại phức tạp như vậy tên nào tên đó đều muốn nắm đầu viện của mình, sau đó nắm đầu toàn bộ các viện.

An tĩnh tu luyện không tốt sao, cứ phải chia bè kéo cánh làm gì không biết nữa.

Thiếu niên béo mập đúng là dạng no rửng mỡ, mồm miệng liếng thắng không ngừng giây phút nào.

- Kiếm Trảm tông khảo sát đệ tử không chỉ tiến độ thực lực cá nhân còn chú trọng sức ngưng tụ các đệ tử, năng lực lãnh đạo.

Đệ tử hạch tâm thật sự nên là toàn tài có võ lực cá nhân, sức hấp dẫn, trung tâm môn phái, năng lực lãnh đạo, không thể thiếu một thứ.

Thiếu niên thấp gầy cạn lời với bạn của mình, chán trường giải thích.

- Tại sao mỗi viện trừ mấy cái đệ tử nội môn ra không có chấp sự tông môn trực tiếp quản lý? Kiểu nuôi thả này là cho những đệ tử có năng lực chuẩn bị.

Trước tiên thống nhất võ viện của mình, khiến các đệ tử thần phục mới có tư cách cạnh tranh danh hiệu đệ nhất đệ tử lần này, đến khi tiến vào nội môn thì cũng chính là tinh anh trong nội môn có tư cách trở thành đệ tử hạch tâm nhận được truyền thừa cao nhất của Tông Môn.

- A! Sao ta không biết gì về chuyện này vậy?

- Đồ tham ăn ành ngươi suốt ngày chỉ biết ăn, chẳng lẽ không hỏi các lão sinh hay người khác để biết sao.

- Có ngươi ở thì ta cần chi đi hỏi, chẳng phải bây giờ đã biết rồi?

Thiếu niên mập bĩu môi nói:

- Này, nói thật là ngươi có phải ghen tức ta ăn nhiều nên phát trưởng hơn ngươi đúng không?

- Bàn tử chết tiệt, đã nói bao lần đừng có chọc khoáy ta lùn không ta đem ngươi đánh thành đầu heo bây giờ.

- Đánh thì đánh, chúng ta thực lực ngang tài ngang sức, dù đánh ta cũng có tự tin đem ngươi đánh thụt lại mấy phân.

- Bàn tử chết tiệt, ngươi chết chắc rồi.

……

Trong nửa ngày thông tin về các tân sinh tham gia của bốn viện được các lão sinh thu thập về trong lòng bàn tay.

Tại Đông Viện hàng thứ Nhất gian phòng, chính xác phải gọi là căn nhà so với đám Đông Tam Viện sang trọng hơn không ít, mà căn nhà đẹp nhất trong viện do một thanh niên xinh đẹp sở hữu.

Hắn mặt mày trắng nõn, rõ ràng là nam nhân nhưng chân mày thanh tú lá liễu, mắt hẹp dài thói uyên híp lại mềm mại như nữ nhân, cho người cảm giác khôn ngoan sâu sắc, giỏi về tâm kế.

Thanh niên này một trong năm đứng đầu của toàn Đông Viện, cũng là người sẽ tham gia trận chiến các viện sắp tới, trên người tỏa khí tức cao thâm không tưởng tượng nổi.

Thậm chí có người nói thanh niên này có quan hệ với một trưởng lão nội môn, vì khác với người khác phải tuyển chọn hắn ta mới vào tông môn hơn một năm, được vị trưởng lão đó đưa vào.

Lúc này có bốn, năm người cung kính đứng trước mặt thanh niên.

Trong đó hai người là hai tân sinh được chọn tham gia trận chiến các viện sắp tới, chưa gì đã tới đầu quân cho thanh niên này.

Hai người còn lại thực lực không yếu cũng là nhân tuyển tham gia nhưng ngoan ngoãn đứng trước mặt thanh niên này, không dám thở mạnh.

Người thanh niên tên Hoài Ân nêu đề nghị:

- Lâm sư huynh, nhân tuyển tân sinh năm nay có vẻ không biết điều lắm.

Chúng ta có cần dạy cho ba tên nhân tuyển đó một bài học không.

— QUẢNG CÁO —

Người thanh niên kia niên kỉ nhỏ hơn nhưng được gọi là sư huynh chứng minh hắn ta không hề yếu như vẻ bề ngoài

- Không cần.

Thanh niên họ Lâm nhắm mắt lại, lắc đầu, nói:

- Làm như vậy sẽ khiến các đệ tử khác trong Đông Viện phản cảm các ngươi, làm hỏng chuyện.

Mục tiêu của ta chỉ có các lão sinh của ba viện lần này, với cả một số tân sinh đáng chú ý của viện khác.

- Lâm sư huynh, cụ thể cảnh giới thực lực, tu luyện công pháp thì ta đã âm thầm điều tra ghi trong quyển sổ nhỏ này, xin Lâm sư huynh nhìn xem.

Hoài Ân nói rồi đưa lên một cuốn sổ nhỏ màu xanh.

Lâm sư huynh nhận lấy, giở ra nhìn một lúc, vừa lòng gật đầu, nói:

- Ngươi làm khá lắm, rất tốt.

Ồ, Diệp Phong vượt qua được thước thứ sáu mươi bốn của hình nhân ải, không tệ.

Ta muốn có thêm thông tin kẻ này.

Hoài Ân sướng rơn gật đầu, nói:

- Lâm sư huynh yên tâm, ta sẽ cố gắng nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng.

Còn bảy ngày nữa mới diễn ra quyết đấu nhưng các viện bắt đầu rục rịch rồi.

…..

Một ngày qua đi, buổi tuối Hoàng Phủ Thiên quay về Đông Tam viện thì vẫn thấy phòng của Mộc Thiên Tuyết đóng cửa kín mít, không biết nàng ta làm cái quái gì trong đó nữa.

Về phòng Hoàng Phủ Thiên đóng cửa nằm suy ngẫm:

- Trận chiến các viện sắp tới nổ ra, hầu hết những kẻ tham gia đều là Hoàng Nguyên hậu kì, có những kẻ đứng đầu thậm chí có thể chạm một bước tới Huyền Nguyên cảnh.

Bản thân mình mới là Hoàng Nguyên trung kì e là hơi thấp mình cần nghĩ cách tăng thực lực như vậy mới bảo toàn được thắng lợi.

Cốt yếu là làm thế nào để tăng cường thực lực? Trong đầu Hoàng Phủ Thiên lóe lên suy nghĩ.

- Chi bằng thử Minh Ngục Thần quyết ảo diệu xem.

Đúng vậy, ba ngày thời gian trước ngoài luyện Mãnh Long Kính quyết ra Hoàng Phủ Thiên còn tìm hiểu Minh Ngục Thần quyết, hắn nhận ra điểm kinh hãi của bộ công pháp này đó chính là “Thôn phệ” để tăng thực lực.

Hắn có thể đem kẻ khác hấp thụ tăng cường thực lực, có điều hơi đặc biệt ở chỗ công pháp này có chỉ có thể thôn phệ người chết giống như cái tên hắn đặt cho công pháp này “Minh Ngục”.

Vừa là sứ giả câu hồn, đem những kẻ đã chết kéo xuống Minh Ngục.

Vừa là kẻ chấp chưởng quy tắc, người chết tiến vào Minh Ngục do hắn chấp chưởng không thể đối chọi, không thể phản kháng hoàn toàn do ý niệm của hắn chưởng khống.

- Chủ yếu là mình cũng chưa từng thử nghiệm môn công pháp này, cũng không thể giết người để thử nghiệm được.

Vậy chỉ còn cách thử nghiệm lên yêu thú mà thôi.

Nghĩ vậy Hoàng Phủ Thiên quyết định ngày mai sẽ xuất môn săn giết một chút ít yêu thú thử nghiệm, tiện thể làm nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến.

Dưỡng tâm đan hắn còn mỗi một viên.

Hiện tại Yên Sở quyết không còn, việc thôi diễn chỉ còn cách dựa vào Dưỡng tâm đan.

Hoàng Phủ Thiên không biết Ngưu Đầu làm người..

à không làm quỷ vô cùng vẹn toàn, Yên Sở quyết huyền diệu đến bực nào cũng để hắn biến đổi thành đồ vật hữu ích, loại bỏ các họa cầm cho Hoàng Phủ Thiên..