Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 10: Tiểu Đỉnh thần bí

Qua rất lâu sau đó, trên ngọn núi mới lần nữa trở lại yên tĩnh, Tiết Lăng Vân giúp Tống Ngọc Dao mặc lại quần áo, hôn nàng một cái.

- A Dao! Nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao!

Tiết Lăng Vân ôn nhu nói.

Tống Ngọc Dao ánh mắt nhìn lên mặt trăng, trong nội tâm tràn đầy cảm giác hạnh phúc, tại thời khắc này trong lòng nàng biết Tiết Lăng Vân đã thay đổi. Trước đây, Tiết Lăng Vân phần lớn đều coi Tống Ngọc Dao là sư phụ mà đối đãi, nhưng bây giờ Tiết Lăng Vân đã chân chính coi Tống Ngọc Dao là nữ nhân của mình.

Tiết Lăng Vân cũng chân chính từ nam hài chuyển biến thành một nam nhân, trước đây hắn được Tống Ngọc Dao bảo hộ, nhưng kể từ bầy giờ hắn dần dần trở thành chỗ dựa của Tống Ngọc Dao.

Hai ngươi nhẹ nhàng ôm nhau, Tống Ngọc Dao nói:

- Lăng Vân! Sau này lúc không có người nào ở bên cạnh chúng ta, ngươi phải gọi ta là A Dao, ta thích ngươi gọi bằng cái tên này!

Tiết Lăng Vân mỉm cười gật đâu, thò tay vỗ vào bờ mông của Tống Ngọc Dao, nói:

- A Dao của ta nữ nhất đẹp nhất trên đời này, và hoàn toàn chỉ thuộc về một mình ta!

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói:

- Xinh đẹp A Dao vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Lăng Vân, mãi mãi không chia lìa! Lăng Vân, năm đó ta lúc ta nhận nuôi ngươi, đã biết rõ ngươi sau này chả phải loại tốt lành gì, ngay cả sư phụ của ngươi cũng dám chiếm đoạt! (Hấp diêm)

Ha ha ha...!

Tiết Lăng Vân cười dài một tiếng.

Trong nội tâm của hắn càng thêm đắc ý, cầm chặc tay của Tống Ngọc Dao, nói:

- A Dao! Ngươi lúc đó không phải cam tâm tình nguyện sao? Chúng ta đi thôi, lại trễ thêm một chút, bọn họ lại càng lo lắng!

******

Ngày hôm sau, Tiên Đạo Đại Hội chính thức bắt đầu, những người đứng đầu Thất Đại Môn Phái đã bàn bạc làm sao ứng phó được sự khuếch trương của Ma Đạo, quyết định áp dụng một lần hành động quy mô lớn để đối phó với Ma Môn.

Tống Ngọc Dao đối với tất cả chuyện này không có chút hứng thú, Tiết Lăng Vân thì không có tư cách gì tham dự Thất Đại Môn Phái lãnh tụ thương nghị.

Thầy trò hai người ngày ngày du sơn ngoạn thủy, lần Tiên Đạo Đại Hội này giống như đã trở thành tuần trang mật của hai người vậy.

Trong nháy mắt lại qua vài ngày.

- Lăng Vân! Đến chiều sẽ có một quy mô lớn pháp bảo giao dịch hội, chúng ta đi xem một chút đi!

Tống Ngọc Dao đối với Tiết Lăng Vân nói.

Xế chiều hôm đó, ngay tại quảng trường trước Ngọc Hư Cung, các tu chân giả đến từ Thất Đại Môn Phái cùng một ít tán tu bắt đầu tiến hành mua bán pháp bảo.

Thật ra, mỗi lần Tiên Đạo Đại Hội được tổ chức cũng đều có một cái giao dịch hội, rất nhiều tu chân giả tiến tới tham gia Tiên Đạo Đại Hội nguyên nhân chủ yếu cũng vì cái giao dịch hội này.

Mấy trăm tên tu chân giả ở khắp nơi trên quảng trường đang rao bán, nhìn qua giống như chợ phiên ở nhân gian, hết sức nào nhiệt.

Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao tiến thẳng vào trong đám người, có bán thành hình pháp bảo, có bán tu chân bí kíp,... thật đúng là không gì không có.

Tống Ngọc Dao đang ở một gian hàng bán thảo dược lựa chọn đủ các loại dược liệu, Tiết Lăng Vân có chút tò mò, hỏi:

- Sư phụ! Người mua thảo dược để làm gì vậy?

Tống Ngọc Dao nói:

- Ta chuẩn bị luyện một lò Thanh Nguyên Đan, có được Thanh Nguyên Đan, tương lai ngươi ngưng kết Nguyên Anh sẽ bớt đi rất nhiều công sức. Vừa vặn tìm được một ít dược liệu cần có!

Nghe Tống Ngọc Dao nói xong, Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Ngọc Dao. Đây là nơi đông người, dùng thân phận của hai người bây giờ không thích hợp làm ra hành động thân mật như vậy, nhưng Tiết Lăng Vân mặc kệ, hắn hiện tại rất muốn ôm nữ nhân trước mắt vào lòng, hảo hảo hôn nàng một cái.

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười, rút tay khỏi tay Tiết Lăng Vân, nói nhỏ:

- Lăng Vân! Ngươi là tất cả đối với ta, sư phụ làm gì đều nghĩ về ngươi trước tiên!

Tiết Lăng Vân nội tâm cảm động, hắn không nói gì thêm, trong lòng âm thầm thề "ta sẽ yêu thương nữ nhân này cả đời, tuyệt không nàng bị bất luận ủy khuất gì".

Vòng vo một lúc, Tống Ngọc Dao thu thập được rất nhiều dược liệu, hường Tiết Lăng Vân nói:

- Lăng Vân! Ngươi xem bên trong có thứ gì ngươi cần không?

Tiết Lăng Vân lắc đầu, nơi đây pháp bảo bình thường đều là Pháp Khí, Bảo Khí, tốt nhất chính là cấp thấp Linh Khí, không có đồ gì tốt hơn. Kỳ thật chân chính đồ tốt không ai lấy ra đem ban, điều này ai cũng biết.

- Uhm...!

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng chướng mắt những pháp bảo kia, tại đây không có một pháp bảo nào có thể so sánh được Hàn Ngọc Kiếm mà nàng luyện chế cho Tiết Lăng Vân.

- Lăng Vân! Nếu vậy chúng ta nên đi thôi!

Tống Ngọc Dao nói.

Nàng đã mua được đồ mà nàng muốn, người xung quanh thì đang nhìn chằm chằm vào một "đại mỹ nhân" như nàng, nàng không thể ở đây thêm một chút nào nữa.

Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng gật đầu, đang định nói "Tốt!" thì hắn bổng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào vào một cái Tiểu Đỉnh đặt trên một gian hàng.

Tiểu Đỉnh toàn thân đen nhánh, kích cở chừng nắm tay, trên thân đỉnh có khắc đủ các loại chữ và tranh vẽ kỳ quái, bên trong Tiểu Đỉnh Tiết Lăng Vân không cảm giác được một chút pháp lực chấn động nào, nhưng hắn có một cảm giác kỳ là, phảng phất bên trong Tiểu Đỉnh ẩn chứa năng lượng cực lớn, chỉ có điều không tiết lộ ra bên ngoài mà thôi.

- Lăng Vân! Người dừng lại làm gì vậy?

Tống Ngọc Dao quay đầu hướng Tiết Lăng Vân hỏi.

Chứng kiến Tiết Lăng Vân đang nhìm chăm chú vào một cái Tiểu Đỉnh, lập tức Tống Ngọc Dao cùng dừng lại cẩn thận quan sát Tiểu Đỉnh này.

Tiểu Đỉnh rất bình thường không có chút nào khác thương, ngoại trừ hoa văn kỳ bên ngoài có chút thần bí, còn lại tất cả đều rất bình thường, ngay cả pháp lực chấn động cũng không có.

Tống Ngọc Dao khẽ lắc đầu, bất quá trông thấy Tiết Lăng Vân say mê nhìn nó, nàng cười nói:

- Lăng Vân! Nếu ngươi thích nó thì chúng ta liền mua lại cái Tiểu Đỉnh này!

Tiết Lăng Vân không trả lời, hắn cầm Tiểu Đỉnh lên, dụng tâm quan sát cái Tiểu Đỉnh này, sau đó hắn định mở nắp đỉnh ra, ai ngờ hắn dùng cách gì cũng mở không được.

Chủ gian hàng liền mỉm cười nói:

- Nó là một món pháp bảo ta vô tình tìm được ở Đông Hải, ta cũng một mực không cách nào mở ra nắp đỉnh, hôm này liền bán cho hai vị đi, chỉ cần một khối tiên thạch là được!

A...!

Tống Ngọc Giao cùng Tiết Lăng Vân đều kinh ngạc.

Không phải bởi vì chủ gian hàng kêu giá quá cao, mà vì hắn kêu giá quá thấp, không khác gì biếu tặng cái Tiểu Đỉnh này.

Thật ra, trong mắt tu chân giả thì nó chỉ là rác rưởi, không có pháp lực chấn động, không thể mở ra nắp đỉnh, hắn vốn định ném đi, ai ngờ có hai người nhìn trúng cái Tiểu Đỉnh này, hắn liền kêu một khối tiên thạch bán quách đi cho xong.

Tống Ngọc Dao lấy ra một khối tiên thạch ném cho hắn, mang theo Tiết Lăng Vân rời đi.

******

- Lăng Vân! Cái Tiểu Đỉnh này có gì kỳ lạ à, ngươi cứ một mực cầm nó không chịu bỏ xuống vậy?

Tống Ngọc Dao tò mò hỏi.

Lúc này hai người không ở bên trong Ngọc Hư Cung, mà đang ở tại một ngọn núi xung quanh đó, tên ngọn núi này là Tọa Vong Phong, chỉ là một cái thiên phong của Côn Luân mà thôi.

Tiết Lăng Vân khẽ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết nó có cái gì thần kỳ, nhưng ta cảm giác nó đang hấp dẫn ta, bên trong có thứ gì đang liên tục kêu gọi ta!

- Ồ...!

Tống Ngọc Dao kinh ngạc.

Nàng bắt đầu tò mò, nàng cầm lấy Tiểu Đỉnh từ tay của Tiết Lăng Vân, lật qua lật lại, nhưng vẫn không phát hiện có cái gì lạ thường.

Tiếp theo nàng liền đưa vào Tiểu Đỉnh một đạo chân nguyên, đạo chân nguyên kia vừa mới chạm vào Tiểu Đỉnh liền lập tức biến mất.

Chuyện này khiên Tống Ngọc Dao càng thêm tò mò, nàng lại đưa vào một đạo chân nguyên, nhưng như trước vẫn bị Tiểu Đỉnh hấp thu. Lần này nàng phát ra một đạo thần thức muốn đi vào bên trong Tiểu Đỉnh, ai ngờ thần thức của nàng bị Tiểu Đỉnh phần cách bên ngoài, không có cách nào đi vào được.

- Tiểu Đỉnh này thật kỳ lạ, thần thức của ta không cách nào có thể đi vào. Xem ra ảnh mắt ngươi rất tốt, nó chắc chắn là một món đồ tốt!

Tống Ngọc Dao trả Tiểu Đỉnh lại cho Tiết Lăng Vân, cười nói.

Tiết Lăng Vân nhận lấy, hắn cũng thử đưa một đạo chân nguyên vào trong Tiểu Đỉnh, quả nhiên chân nguyên của hắn liền bị hấp thu. Giờ phút này Tiết Lăng Vân càng thêm tin tưởng cái Tiểu Đỉnh đang kêu gọi hắn, nhưng hắn bây giờ cũng không biết làm gì với nó.

Tiếp theo Tiết Lăng Vân cũng phát ra một đạo thần thức hướng về Tiểu Đỉnh đi vào, không giống như Tống Ngọc Dao, thần thức của hắn chẳng những không có bị ngăn chặn, ngược lại còn nhanh chóng đi vào trong Tiểu Đỉnh.

Theo đạo thần thức này đi vào, Tiết Lăng Vân liền phát hiện có gì đó không tốt, hắn chỉ phát ra một đạo thần thức nhưng bây giờ tất cả thần thức của hắn đều đang chuyển động, một lúc sau tất cả thần thức của hắn đều bay vào bên trong Tiểu Đỉnh, hiện tại thân thể của hắn chỉ còn là cái xác không hồn.

******

Oa ha ha ha ha ha ... !

Trước mắt Tiết Lăng Vân là một mảnh đên tối, hắn chỉ nghe được một tiếng cười điên cuồng đến cực điểm, tiếp theo hắn liền mất đi ý thức.

Tống Ngọc Dao nghe được cùng Tiết Lăng Vân hoàn toàn khác nhau, nàng nhìn thấy Tiểu Đỉnh đột nhiên nhanh chóng xoay tròn, một lúc sau Tiểu Đỉnh hướng về Tiết Lăng Vân mi tâm bây đến. Vốn dĩ Tiểu Đỉnh to bằng nắm tay kích cở vậy mà dần dần nhỏ lại chỉ còn hột đào kích cở, sau đó nó liền tiến vào mi tâm của Tiết Lăng Vân, tại mi tâm của Tiết Lăng Vân để lại một cái ấn ký hình chiếc Đỉnh.

- Lăng Vân! Lăng Vân! Lăng Vân!

Tống Ngọc Dao lo lắng gọi.

Nàng hoảng sợ đong đưa thân thể của Tiết Lăng Vân, nhưng Tiết Lăng Vân vẫn không nhúc nhích chút nào, Tống Ngọc Dao hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thần, sau đó nàng liền đưa một đạo chân nguyên vào trong cơ thể của hắn, Tiết Lăng Vân vẫn không nhúc nhích, ngay lúc Tống Ngọc Dao bật khóc lên, Tiết Lăng Vân đột nhiên tỉnh lại.