Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 29: Lôi Thần Chi Nộ

Mặt đất trong đại sảnh bấp bênh lên xuống, vô số Cương Thi, Khô Lâu, U Linh từ dưới đất chui ra, khổng lồ quỷ khí xung quanh đó ào ạt lao về phía ba người.

Ba người Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân cực kỳ sợ hãi, ba người bọn lập tức bay lên không trung, nhưng ai dè mấy con Cương Thi, Khô Lâu đó cũng bay lên theo, bọn chúng gào thét lao tới đánh ba người bọn hắn.

- Lăng Vân, ngươi cẩn thận một chút! Sư muội, ngươi ở lại chiếu cố Lăng Vân, ta xông lên phía đánh với chúng!

Tống Ngọc Dao nói.

Tống Ngọc Dao kêu lên một tiếng, vung lên Bạch Hồng Kiếm, một đạo kiếm khí dài đến trăm mét bắn về phía lũ Cương Thi, Khô Lâu.

Lý Ngọc Chân theo sát bên người Tiết Lăng Vân, Thanh Xà Kiếm cũng bay lên trời, phóng tới lũ Cương Thi, Khô Lâu kia.

Trong lòng Tiết Lăng Vân có chút không vui, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều là nữ nhân của mình, nhưng bản thân mình lại phải dựa vào hai nàng bảo vệ, thật có chút khó chịu.

Chẳng qua tu vi của hắn đúng là không bằng "sư phụ" cùng "sư thúc" của mình, hai người bọn họ đã tu chân cả trăm năm rồi, hắn mới chỉ tu chân có 10 nắm mà thôi, không thể cùng hai nàng so sánh được.

Tiết Lăng Vân tất nhiên sẽ không đứng yên mà không làm gì, cầm Hàn Ngọc Kiếm chém về phía lũ Cương Thi, Khô Lâu kia, mỗi một kiếm đánh tới đều sẽ có một con Cương Thi, Khô Lâu biến thành phấn vụn, nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, giết không hết được.

Phanh!

Tống Ngọc Dao một tay cầm kiếm, một tay không ngừng thi triển các loại thủ ấn, một đạo lôi điện từ không trung đánh xuống, lập tức có vài chục con Cương Thi, Khô Lâu bị đánh tan.

Tống Ngọc Dao vừa thi triển tuyệt kỹ Diệt Ma Thần Lôi của Trường Sinh Môn, Diệt Ma Thần Lôi cùng Thu Thủy Kiếm Pháp là hai đại tuyệt kỹ của Trường Sinh Môn, Nguyên Anh Kỳ tu vi trở lên mới có thể dử dụng được Diệt Ma Thần Lôi, uy lực cực lớn.

Lý Ngọc Chân ở bên kia cũng thi triển Diệt Ma Thần Lôi, mỗi một đạo lôi điện đánh xuống đều có thể tiêu diệt hơn mười Cương Thi, Khô Lâu, nàng vẫn gắt gao bảo vệ Tiết Lăng Vân, chỉ cần hắn có gì nguy hiểm sẽ lập tức lao đến cứu giúp.

Nhìn thấy hai nàng thi triển Diệt Ma Thần Lôi, Tiết Lăng Vân cũng nhớ ra, hắn bây giờ cũng là Nguyên Anh Kỳ rồi, đương nhiên cũng có thể thi triển Diệt Ma Thần Lôi.

Tiết Lăng Vân lập tức vung tay lên, cũng bắt chước thi triển Diệt Ma Thần Lôi, Lôi Thuật của hắn so với hai nàng thì kém hơn nhiều lắm, tuy rằng uy lực Thần Lôi cũng rất mạnh, nhưng chỉ có thể giết được mấy con mà thôi

Một con U Linh gần đó kêu lên một tiếng quỷ dị rồi đánh về phía Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân bên cạnh hắn nhẹ nhàng vung kiếm lên, một đạo kiếm quang liền chém con U Linh đó làm hai nửa, lập tức liền tan biến.

Qua một lúc lâu, số lượng của chúng vẫn không có dấu hiệu giảm đi, chân nguyên của Tiết Lăng Vân đã tiêu hao một nữa, hắn cảm thấy cứ đánh thế này thì không phải là phương pháp hay, cứ đánh như vậy thì vĩnh viễn không giết hết được lũ Cương Thi, Khô Lâu kia.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, nhìn thấy Khô Cốt Thần Trượng ở trên tế đàng tỏa ra yếu ớt lục sắc quang mang, tỏa ra phía ngoài, những Cương Thi, Khô Lâu, U Linh kia khi được ánh sáng đó chiếu vào, thì càng mạnh mẽ hơn, bọn chúng không ngừng tru lên những tiếng quỷ dị khó nghe.

Ba người bây giờ đã rõ, tất cả chuyện đều do Khô Cốt Thần Trượng làm ra, nhưng bọn hắn lại không có cách nào đối phó được nó, vừa rồi Tống Ngọc Dao đã thử công kích nó vài lần nhưng tất cả đều bị lục quang do Khô Cốt Thần Trượng phát ra ngăn cản lại, tất cả công kích đều không có hiệu quả.

Trong lòng của Tiết Lăng Vân rất lo lắng, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào cả, hắn cũng muốn thử một lần xem Hắc Huyền Đỉnh có xuất hiện để bảo vệ hắn không, bất quá hắn sau cùng cũng không dám thử, hắn không dám cam đoan Hắc Huyền Đỉnh lúc nào cũng sẽ bảo vệ hắn, lần trước nó không xuất hiện ngăn lại đạo quỷ khí kia.

Chân nguyên của Tiết Lăng Vân đã tiêu hao một nữa, hắn thở dài, hắn đã quyết định phóng tới chỗ Khô Cốt Thần Trượng, đành đánh cược một lần vào Hắc Huyền Đỉnh, ngay lúc đó hắn đột nhiên nhớ tới một câu:

- Lôi tự tâm phát, tâm dữ đạo hợp, pháp trung chi yếu, phi phù phi chú, dĩ ngô chính khí, hợp linh tương vận...

Đó là một đoạn ngắn trong Thiên Thư, giảng giải về Lôi Thuật, Tiết Lăng Vân nhớ tới câu đó, đột nhiên lĩnh ngộ của hắn đối với Lôi Thuật tăng lên rất nhiều, hóa ra lĩnh ngộ về Lôi Thuật của hắn lúc trước đã đi sai hướng, Lôi Thuật tác dụng lớn nhất chính là trừ tà mà không phải tấn công, hình như Diệt Ma Thần Lôi của Trường Sinh Môn có một chút thiếu sót, hắn chỉ suy nghĩ một lúc, đột nhiên tri triển một cái pháp quyết, tay duỗi về phía trước, một đạo kim quang từ không trung đánh xuống, đạo kim quang đó không có uy thế to lớn như Diệt Ma Thần Lôi nhưng sau khi đánh xuống nó lại ngưng tụ mà không lập tức tiêu tán đi, Tiết Lăng Vân lại thi triển một cái pháp quyết, đạo kim quang kia đột nhiên bành trướng ra bốn phía xung quanh, một lúc sau thì có hơn trăm Cương Thi, Khô Lâu đã bị nó tinh lọc.

Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân trong long rất lo lắng, các nàng đột nhiên nhìn thấy Tiết Lăng Vân thi triển một chiêu như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, Tống Ngọc Dao nói:

- Lăng Vân, ngươi dùng đạo pháp gì vậy, hình như rất hữu dụng khi đối phó với quỷ vật!

Tiết Lăng Vân cười nói:

- Đó là Lôi Thuật ta vừa lĩnh ngộ được từ Thiên Thư! Ừm! Vậy thì gọi nó là Lôi Thần Chi Nộ đi! Ta bây giờ liền dạy cho các ngươi!

Tiết Lăng Vân lập tức truyền cho hai nàng phương pháp thi triển Lôi Thần Chi Nộ, hai người liền lập tức thi triển Lôi Thần Chi Nộ.

Nhìn thấy kim quang từ trên không trung đánh xuống, khi kim quang đó đánh xuống mặt đất thì lập tức bành trướng ra khắp bốn phía, những quỷ vật kia đụng phải kim quang lập tức bị tinh lọc, trong đại sảnh lập tức hiện ra một khu vực trống.

Pháp lực của hai nàng cao hơn Tiết Lăng Vân rất nhiều, nên uy lực của Lôi Thần Chi Nộ cũng mạnh hơn Tiết Lăng Vân rất nhiều.

Nữa canh giờ trôi qua, tất cả quỷ vật trong đại sảnh đã hoàn toàn biến mất, Khô Cốt Thần Trượng ở trên tế đàn đó vẫn tỏa ra yếu ớt lục quang nhưng không xuất hiện bất kỳ quỷ vật nào nữa.

- Lăng Vân, may mắn lần này có ngươi, nếu không có Lôi Thần Chi Nộ, ba người chúng ta phải bỏ mạng ở đây rồi!

Tống Ngọc Dao hưng phấn nói.

Tiết Lăng Vân ha ha cười nói:

- Cũng nhờ có Thiên Thư, những kinh văn ở trên đó vô cùng huyền ảo, chúng ta tìm hiểu nhiều nắm như vậy, nhưng vẫn chỉ có thể lĩnh ngộ được chút da lông bên ngoài mà thôi!

Tống Ngọc Dao gật đầu, Lý Ngọc Chân không biết "Thiên Thư" mà hai người đó nói là cái gì, bất quá trong lúc này nàng cũng không rảnh hỏi hai người bọn họ vấn đề này, chỉ nói:

- Lăng Vân, sư tỷ! Chúng ta nên làm gì cây Khô Cốt Thần Trượng này?

Ánh mắt của ba người hướng về phía Khô Cốt Thần Trượng trên tế đàn, xung quanh tế đàn vẫn bao quanh bởi dày đặc quỷ khí, yếu ớt lục quanh tỏa ra làm người ta cảm giác rất sợ hãi. Tiết Lăng Vân đánh giá một chút, nói:

- Ta đi lấy xuống Khô Cốt Thần Trượng!

Hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đều hô lên:

- Không thể!

Các nàng lo lắng xung quanh Khô Cốt Thần Trượng có cơ quan nguy hiểm, nên làm sao có thể để nam nhân của mình đi mạo hiểm.

Tiết Lăng Vân cùng đành bất lực, liền cùng với hai nàng bay xung quanh một vòng, lúc này bọn họ mới phát hiện lối đi lúc trước đã biến mất, hiện giờ ở đây chỉ còn lại ba người bọn hắn, đại sảnh, tế đàn, thần trượng.

Lần nữa đứng trước mặt tế đàn, Tiết Lăng Vân cắn răng nói:

- Tất cả bí mật đều ở bên trên tế đàn cùng Khô Cốt Thần Trượng! Chúng ta bắt buộc phải lấy được Khô Cốt Thần Trượng đó xuống!

Hai người Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân tranh nhau đi lên lấy nó xuống, Tiết Lăng Vân ngăn hai người lại, nói:

- Để ta đi thì tốt hơn, trên người ta có Hắc Huyền Đỉnh, thời khắc nguy hiểm nó sẽ bảo vệ cho ta, các người chờ tại đây, phát hiện ta có nguy hiểm gì thì lập tức chạy đến cứu viện.