Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 69: Thiên Ma Chân Giải

Dịch Giả : Linhtinh2

…. Bên ngoài sơn động có hai nam tử mặc hắc y đang đi tới, một người trong đó có thân hình cao lớn cùng tướng mạo dữ tợn, mà người còn lại thì có tướng mạo rất tục tĩu (dâm ô).

Lúc này hai người nam tử đó đang đi tới trước cửa sơn động mà Tiết Lăng Vân đang tu luyện.

Tiết Lăng Vân tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, hắn nhíu mày, trong lòng cũng không quá để ý.

Hắn đã bố trí rất nhiều trận pháp bên ngoài sơn động, nên không hề sợ người ngoài đến quấy rầy.

- Phanh!

Tên có tướng mạo tục tĩu kia hướng về phía sơn động lao tới, hắn lập tức đâm vào đạo trận pháp tứ nhất, tên có tướng mạo tục tĩu kia la lên một tiếng kêu đau đớn, từ từ lui về phía sau mấy bước.

- Tam sư đệ?

Tên nam tử có thân hình cao lớn cùng khuôn mặt dữ tợn vội vàng đỡ tên nam tử mặt tục tĩu kia, sau đó trách cứ:

- Sao ngươi lại bất cẩn như vậy chứ? Xem ra, bên trong sơn động này chắc chắc có tồn tại tu chân giả khác!

Tên mặt tục tĩu hừ hừ vài tiếng, hắn soa soa khối u to tướng trên đầu, hét lên:

- Đại sư huynh, núi Thanh Thành này là địa bàn của Bạch Cốt Thiên Tà Tông chúng ta, tất cả những thứ ở đây đều là của chúng ta. Bây giờ lại có người ngoài vụng trộm đến đây tu luyện, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn được!

Tên nam tử có khuôn mặt dữ tợn gật đầu, hung dữ nói:

- Ta sẽ phá trận pháp này ngay bây giờ, lát nữa chúng ta phải nghiền xương tên tu chân giả trong đó thành tro tàn!

Tiết Lăng Vân yên lặng lắng nghe hai người đó nói chuyện, bây giờ hắn mới biết được tên của ngọn núi này là "Thanh Thành", hắn nhớ lại những cảnh tượng đã thấy, mấy chục ngọn núi được xếp đặt chỉnh tề như một bức tường thành, mỗi ngọn núi đều được bao phủ bởi um tùm cây cối xanh tươi, quả thực cái tên "Thanh Thành" được đặt rất xứng.

Lúc hắn nghe được cái tên "Bạch Cốt Thiên Tà Tông", nội tâm của Tiết Lăng Vân hơi bất ngờ, hắn đã từng dò xét tòa sơn mạch này nhiều ngày nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ tu chân giả nào tồn tại cả, tại sao hai tên hắc y đó lại nói núi Thanh Thành này là địa bàn của bọn hắn.

- Bạch Cốt Thiên Tà Tông? Chưa từng nghe qua cái tên này, chắc là một không nhập lưu Tà Đạo tiểu phái nào đó!

Tiết Lăng Vân thầm suy nghĩ, hắn rất muốn nhìn hai người đó làm sao để phá được trận pháp của mình.

Phía ngoài cửa động, tên nam tử mặt dữ tợn lúc này hét lên một tiếng, một cổ hắc khí phát ra từ đỉnh đầu của hắn, sau đó thì một cây Cự Phủ xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, Cự Phủ gào thét lao đến cửa động.

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, ngoài cửa động lóe lên một đạo bạch quang, cây Cự Phủ của tên nam tử áo đen đó liền bị bạch quang thôn phệ, hút vào trong sơn động.

- Đại sư huynh, người... người trong sơn động này chắc chắn cực kỳ lợi hại, chúng ta nên nhanh chóng chạy khỏi đây thôi!

Tên nam tử mặt tục tĩu kia hơi rụt rè nói với tên năm tử mặt dữ tợn.

- Hừ!

Tên nam tử mặt dữ tợn tức giận hừ một tiếng, quay đầu nhìn tên mặt tục tĩu, hắn nói:

- Ngươi nói cái gì vậy? Ta còn chưa chính thức sử dụng bản lĩnh thật sự? Ngươi hãy xem thật kỹ ta phá trận này như thế nào!

Nói xong, tên mặt dữ tợn khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay của hắn phân biệt nặn ra một cái pháp quyết, sau khó hắc khí từ trên người tỏa ra nhìu hơn, ở bên trong hắc hắc khí mơ hồ có thể nhìn thấy hai mươi bốn cái đầu người.

Hai mươi bốn cái đầu người này quả thực là hai mười bốn đầu khô lâu, trong đó có mấy cái vẫn còn huyết nhục bám bên trên, vẻ mặt của những đầu khô lâu này trông cực kỳ thống khổ, nhìn qua nét mặt của chúng có thể thấy được thảm trạng khi họ chết.

- Lẽ nào lại vậy! Vậy mà đem đầu người luyện chế thành Tà Bảo!

Tiết Lăng Vân ở chung cùng Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân nhiều năm, ngày thường đều tu luyện chính tông tiên gia pháp thuật, nên rất ghét nhìn thấy những chuyện này.

Hai mươi bốn đầu khô lâu phát ra nhưng âm thanh ô ô khe khẽ, từng đạo lục quang nhàn nhàn từ trên những đầu khô lâu này phát ra, hắc khí trên người tên nam tử mặt dữ tợn càng lúc càng nhiều, một lúc sau hắn giơ tay lên rồi chỉ về hướng cửa động, hai mươi bốn đầu khô lâu đó gào thét bay đến cửa đông.

Những đầu khô lâu kia càng bay càng gần, từ trong miệng những đầu khô lâu này đều phát ra một đạo lôi quang lục sắc, âm thanh xì xì cực kỳ trầm đục vang lên khắp cả ngọn núi.

Hai mươi bốn đạo lôi quang lục sắc đánh tới trận pháp trước cửa sơn động, một tiếng vang rất lớn vang lên, sau một hổ nổ mạnh, cửa sơn động vẫn lành lăn như trước, hai mươi bốn đạo lôi quang lục sắc đó căn bản không thể nào phá vỡ được trận pháp do Tiết Lăng Vân bố trí.

Tên nam tử mặt dữ tợn không thể tin nhìn chằm chằm vào cửa động, hắn là tu chân giả có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, lại thi triển tà pháp cao nhất của bổn môn "Bạch Cốt Thiên Tà Thuật", Bạch Cốt Thiên Tà Thuật là tà thuật khống chế nhiều đầu khô lâu để chiến đấu, khống chế càng nhiều thì càng lợi hại, nếu như tu luyện Bạch Cốt Thiên Tà Thuật đến cảnh giới cao nhất thì có thể điều khiển chín chín tám mươi mốt cái đầu khô lâu, đến lúc đó tuy rằng không dám nói là thiên hạ vô địch nhưng cũng có thể được cho là cao thủ thượng thừa trong tà đạo.

Hai mươi bốn đầu khô lâu này đều là đầu của những người do tên nam tử mặt dữ tợn này tự tay giết chết, sau đó được hắn tế luyện thành pháp khí, hắn vốn tưởng rằng có thể một lần công kích sẽ phá vỡ được trận pháp ngoài cửa động này, ai ngờ lại không có chút hiệu quả nào cả.

- Không tốt!

Tên mặt tục tĩu ở đằng sau thâm kêu không ổn.

Hắn biết rõ Đại sư huynh của mình rất lợi hại, nhưng bây giờ nhìn thấy Đại sư huynh đã thi triển ra tà thuật lợi hại nhất của hắn mà vẫn không thể phá được cái trận pháp bên ngoài cửa động đó, có thể thấy được tu chân giả ở trong sơn động này cực kỳ lợi hại.

Tên nam tử mặt tục tĩu đó không thèm để ý đến Đại sư huynh của mình nữa mà lập tức quay ngươi hướng phía xa xa chạy đi.

Tên nam tử mặt dữ tợn lại không muốn cứ thế mà chạy, hắn vẫn muốn thử phá trận thêm một lần nữa, hắn đột nhiên cắn rách đầu lưỡi của mình, sau đó phun một ngụm máu đen lên những đầu khô lâu kia, một lúc sau hai mươi bốn đầu khô lâu kia tỏa ra lục quang đậm đặc, chúng lại gào thét lên rồi lần nữa đánh tới cửa động.

Tiết Lăng Vân lạnh lùng quan sát tên nam tử đó, hắn hừ lạnh một tiếng, giờ một ngón tay về phía trước, Hàn Ngọc Kiếm liền hóa thành một đạo bạch quang bay về phía trước.

- Vèo!

Tên nam tử mặt dữ tợn cảm giác có một cơn gió nhẹ thôi qua người, hắn còn chưa kịp phản ứng, Hàn Ngọc Kiếm chỉ trong chớp mắt đã cắt đứt cổ họng của hắn.

Tên nam tử mặt dữ tợn trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng của hắn không dám tin, tu chân giả trong động quả thực rất lợi hại, xem ra thấp nhất là tu chân giả Phân Thần kỳ, chính mình bại không hề oan.

Sau đó một đạo hắc khí bao bọc lấy một bóng người cao nửa xích từ trong thân thể của tê nam tử đó bay ra, đấy chính là Nguyên Anh của hắn.

Nguyên Anh của hắn không dám ở lại nơi này nữa, hắn liều mạng bay về phía xa xa.

Tiết Lăng Vân cười lạnh một tiếng, Hàn Ngọc Kiếm như một đạo thiểm điện đuổi theo, một đạo bạch quang lóe lên, Nguyên Anh của tên mặt dữ tợn cuối cùng cũng tiêu tan thành mây khói.

Tên nam tử đó chết đi, hai mươi đầu khô lâu kia cũng mất đi tất cả pháp lực, chúng nó liên tiếp rơi trên mặt đất.

Tiết Lăng Vân không để ý đến hai mươi bốn đầu khô lâu đó, thần thức của hắn đảo qua người tên nam tử mặt dữ tợn đó một vòng, hắn phát hiện trong ngực của hắn có một quyển sách tên "Thiên Ma Chân Giải".