Chí Tôn Vô Lại

Chương 45: Tiểu Lôi tróc quỷ

Tiểu Lôi đi xem xét tỉ mỉ mấy căn phòng trên dưới của toàn bộ biệt thự, càng nhìn trong lòng hắn càng kinh ngạc.

Căn biệt thự này hiển nhiên là do một cao nhân tinh thông phong thủy bố trí qua.

Sau khi mất một tiếng đồng hồ để xem xét hai phòng ngủ chính với bốn phòng khách của biệt thự, Tiểu Lôi thở một hơi dài: "May mà ta cho các ngươi tối nay ngủ ở trong này, nếu không, hắc hắc, mặc dù không có phiền phức lớn gì, nhưng mà cũng nếm không ít đau khổ".

Trong tay hắn cầm một cái la bàn, phía sau lưng là Lôi Hống với vẻ mặt không hiểu gì cả.

Tiểu Lôi nhẹ nhàng nói: "Cái biệt thự này cuối cùng là do ai thiết kế vậy? Ta nghe nói mấy người giàu có xây nhà, đều mời phong thủy cao nhân đến tính toán…"

Lôi Hống lắc đầu nói: "Ta không biết. Căn nhà này còn nhiều tuổi hơn cả ta, đại khái là do phụ thân ta xây".

Tiểu Lôi chỉ lên trần nhà của phòng ngủ chính: "Ngươi xem".

Cái trần nhà này hiển nhiên là được dày công trang trí, trên một cái trần treo, có bố trí mấy cái đèn mờ ảo. Trần treo này được làm từ một loại đá đắt tiền. Tiểu Lôi nói tiếp: "Lôi Hống, ngươi đập bể cái trần treo kia giúp ta!".

"Đập bể?" Lôi Hống tròn mắt nhìn.

"Đập đi!". Tiểu Lôi bình nói dứt khoát, "Xuẩn ngưu, một quyền của ngươi, không lẽ không đập nát được nó?"

"Có thể. Nhưng đập nó rồi, phòng này sẽ thế nào?"

Tiểu Lôi trừng mắt: "Ngươi có muốn ta giúp ngươi theo đuổi Như Hoa không?"

Lôi Hống lập tức câm miệng, nhảy lên trên giường, đấm lên trần của căn phòng.

Ầm một tiếng, cái trần treo làm bằng đá kia bị hắn ta đấm thủng một lỗ. Đá vụn rơi đầy giường, Lôi Hống ho lên liên tục, sau đó lại hắt hơi hai cái, đầu tóc đầy bụi hỏi: "Tiếp theo thế nào?"

Tiểu Lôi hơi tức giận nói: "Ta nói ngươi đánh nát nó! Đánh cho rơi xuống đi, không lẽ ngươi không nghe thấy?".

Lôi Hống không còn cách nào khác, hai tay thò vào lỗ hổng dùng sức kéo một cái, rầm một tiếng, một nửa của trần treo bị hắn ném mạnh xuống.

Tiểu Lôi phản ứng cực nhanh, một bước lui ra tận ngoài cửa, giơ mắt nhìn đầu Lôi Hống bị trần treo đập vào, che miệng cười mấy tiếng. Lôi Hống mặt mày khổ sở, nhảy xuống giường, than vãn: "Ài, ngươi bảo ta phá trần của phòng này, tối nay làm sao ở đây?"

Tiểu Lôi không để ý đến hắn, chỉ quan sát trần của phòng, cuối cùng thở dài nói: "Quả nhiên là như vậy"

Lôi Hống phủi phủi bụi bặm trên đầu tóc: "Cái gì?"

Tiểu Lôi chỉ lên trần, nghiêm túc nói: "Ngươi có nhìn thấy thanh xà ngang kia không?

Chỉ thấy trên trần của căn phòng, sau khi phá nát trần treo, lộ ra xà ngang của căn phòng. Cái xà ngang đó không nghiêng không lệch, lại nằm chính ngay trên mặt giường.

Lôi Hống ngơ ngác hỏi: "Chỉ là thanh xà ngang thôi mà. Nhà nào chẳng có?"

"Hừ, nhà thì đương nhiên phải có xà ngang". Tiểu Lôi cười lạnh nói tiếp: "Nhưng mà mọi người trong nhà, đều tuyệt đối không để đặt giường ngay dưới xà ngang được. Đặc biệt là trong nhà những người giàu, càng không thể để việc đó xảy ra. Ngươi không hiểu à. Tình trạng này, trong phong thủy học gọi là "Hoành lương áp sàng" (xà ngang đè lên giường). Ngươi xem, thành xà ngang này vừa hay áp đúng vào đầu giường. Trong tình trạng này, người ngủ trên giường, đều cảm thấy trạng thái tinh thần không khỏe, thần kinh dễ bị suy nhược. Nếu kéo dài, tinh thần có thể sẽ ngớ ngẩn, người yếu lắm bệnh!"

Lôi Hống tròn mắt, nhìn lên xà ngang trên trần, đột nhiên nói lớn: "A! Trước đây mỗi khi Kha Nhi muội muội tới đây, đều ở tại phòng này! Ta…Ta phá cái xà ngang này luôn!!"

"Đồ đần độn!" Tiểu Lôi cười, nói: "Không cần đâu! Ngươi phá cái xà ngang kia đi, vậy thì trần nhà sẽ sập xuống! Chỉ cần chuyển cái giường đi chỗ khác là ổn thôi. Hắc hắc. Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ của bọn âm độc mà thôi. Nếu như chủ nhà không biết, là bị người ta ám toán…".

Tiểu Lôi kéo Lôi Hồng đi xuống đại sảnh phía dưới nhà: "Được rồi, mấy việc này đợi đến đêm nay tính tiếp. Chí ít hiện giờ ta đã phát hiện ra mấy trò ám phong thủy trong nhà này rồi, trước hết hãy qua đêm nay đã, những việc khác ngày mai nói".

Trong đại sảnh, Lâm San San và Như Hoa đang ngồi trên sa lông, hai người đều có chút lo lắng. Điều khác biệt là, sự lo lắng trong lòng Lâm San San có mấy phần khủng bố bất an, trong khi đó Như Hoa là người có thần kinh vững, trên mặt hiện ra mấy phần cao hứng.

Tiểu Lôi đi vào đại sảnh, lấy ra ba đạo linh phù vẽ hồi chiều đưa cho ba người, nghiêm túc nói: "Tối nay cho dù thế nào, các ngươi không được ra khỏi phạm vi đại sảnh, cho dù là đi vệ sinh, cũng phải được ta đồng ý! Chỗ này hung khí nặng nề. Hắc hắc. Nếu như các ngươi không muốn đụng phải lệ quỷ, tối nay tốt nhất nên ngoan ngoãn ở cùng một chỗ".

Như Hoa lập tức kêu lên: "Cái gì? Đi toilet cũng phải được ngươi đồng ý?".

Tiểu Lôi vênh mặt: "Đương nhiên! Hừ, nhà này bị người ta ám phong thủy, xung quanh không có một ngọn cỏ, sinh vật ít ỏi, ở đây căn bản chính là một vùng đất chết! Là nơi âm khí tụ tập, ma quỷ lộng hành! Ta đã dùng linh phù trấn giữ phạm vi xung quanh đại sảnh, cửa sổ cũng được ta dán linh phù, những vị trí tốt trong nhà này cũng đã được treo "Kim cương linh". Nhưng mà nơi này âm khí đã tụ tập hơn hai mươi năm, trong chốc lát không thể quét sạch toàn bộ. Chỉ có điều…"

Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười xấu xa: "Con người đều có "Lục dương chi khí", mà đặc biệt là nam nhân bẩm sinh có tinh huyết khí vượng, dương khí nhiều nhất, mấy tên tiểu quỷ không thể đến gần. Nếu như muốn an toàn, hai cô tối nay nên ở gần với nam nhân cường tráng nhất ở đây là được…".

Như Hoa lập tức nhìn qua Lôi Hống, hét lớn: "Đại tinh tinh, ngươi nghe rõ chưa, tối hôm nay, ta ở đâu ngươi phải theo đó! Không được rời khỏi ta ba bước!"

Lôi Hống đầu tiên là ngẩn người ra, rồi lập tức mặt mày vui mừng gật đầu, nhìn Tiểu Lôi, trong ánh mắt lộ rõ mấy phần cảm kích. Trong lòng nghĩ rằng mình không bái nhầm sư phụ!

Trời đã tối hẳn. Tiểu Lôi lại lấy ra hai lá liễu, thi triển pháp thuật, dựa theo phương pháp trước đây để khai mở thiên nhãn của ba người.

Pháp thuật của hắn bây giờ cao cường hơn trước đây rất nhiều, lá liễu dùng để mở thiên nhãn, tự nhiên cũng không phải là loại gia bảo của tổ sư vô tích sự gì đó mà trước đây Ngô Đạo Tử cho hắn. (Sau này biết rằng Ngô Đạo Tử kỳ thực là từ Tiêu Dao phái, Tiểu Lôi đã từng hỏi kĩ càng pháp khí dùng để đi lừa gạt của tổ sư gia, Ngô Đạo Tử bị truy bức không biết làm thế nào, cuối cùng thật thà nói ra, tất cả đều là giả, mà lá liễu Tiểu Lôi từng dùng để khai mở thiên nhãn của Lôi Hống và Điền Chấn (xem ch. 8), thực ra là do Ngô Đạo Tử ngắt từ một cây liễu ven đường…)

Tiểu Lôi làm phép xong, dùng lá liễu mở thiên nhãn của ba người, tiện tay ném lá liễu đi, bình thản nói: "Con người đều có lục giác. Đáng tiếc đại đa số bình thường bị tục khí của thế gian che mất lục giác, chỉ có những người thiên sinh mẫn cảm với linh giác thì mới có thể đắc đạo mà thôi. Hiện giờ ta đã khai mở thiên nhãn của các ngươi, trong vòng sáu tiếng, các ngươi có thể nhìn thấy âm vật xung quanh! Ma quỷ cũng không thoát khỏi mắt của các ngươi đâu!"

Lôi Hống đã từ được khai mở thiên nhãn một lần, lần này cũng coi là bình tĩnh. Lâm San San cũng không phải là loại người vui mừng quá mức, chỉ có Như Hoa, tròn mắt nhìn bốn phía, miệng hét lớn: "Quỷ đâu? Quỷ đâu? Ở đâu có quỷ? Một hai con ra đây cho lão nương dùng thiên nhãn nhìn nào!"

Tiểu Lôi hơi tức giận quát: "Bây giờ thì lấy đâu ra quỷ! Trong nhà này đều được ta dùng pháp khí trấn giữ! Mà lúc này cũng chưa đến giờ! Cô vội vàng gì chứ!"

Lôi Hống tốt tính, kéo kéo tay của Như Hoa, nói nhỏ: "Tiểu Lôi nói không sai đâu, ta lần trước đã được khai thiên nhãn, quả thật đã nhìn thấy quỷ đó".

Như Hoa thở dài, uể oải nói: "Vậy phải làm sao? Nhìn cũng không thấy, không lẽ thiên nhãn này mở ra vô ích à?"

Cô ta thất vọng một lúc, tự nhiên quên luôn việc tay mình đang bị Lôi Hống nắm.

Trời ngày càng tối om, mấy người thanh niên này ngồi một vòng trên sa lông trong phòng khách. Tiểu Lôi thấn sắc bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không để ý đến ba người đang lo lắng bên cạnh. Đến tận hai giờ đêm, hắn mới mở mắt, nói: "Đến rồi!".

Nghe hắn nói, ba người bên cạnh lập tức đứng cả lên. Lâm San San vô thức tiến gần Tiểu Lôi hai bước, tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Lôi. Mà Như Hoa cũng vội bước đến sau lưng Lôi Hống, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhờ ánh trăng sáng, ở bên ngoài cuối cùng đã có thể thấy cảnh tượng làm cho người ta sởn cả gai ốc!

Chỉ thấy bên ngoài biệt thự một đoàn thứ gì đó giống mây mù xanh xanh đen đen đang bay tới, mở ào giống như là hình dáng con người. Nhĩn kĩ, lại thấy không hề giống.

Khuôn mặt màu xanh có răng nanh, toàn thân bao phủ hắc khí, trên khuôn mặt lộ ra đôi mắt to như mắt cá vàng, cái miệng mở ra, lộ hàm răng trắng ởn và cái lưỡi dài đỏ như máu

Cái lưỡi kia dài đến hai xích (1 xích = 1/3 met)! Trên lưỡi rõ ràng còn có cả lông tơ!

Lại có con quỷ mặc áo quần trắng, tóc tai bù xù, khuôn mặt bị tóc che mất, cả người nhẹ nhàng bay bay, giống như là không có chân vậy, nhưng mà chỉ bay qua bay lại xung quanh.

Hai cô gái bị dọa đến cả người mềm nhũn, chỉ cảm giác hai chân đứng không vững, răng va vào nhau cập cập, mắt nhìn mấy con quỷ kia phát ra tiếng gào thét thê lương, dường như muốn xuyên qua cửa sổ đi vào. Nhưng mà vừa mới đến gần, linh phù trên cửa sổ lập tức phát ra từng trận kim quang!

Bọn ma quỷ kia có vẻ rất sợ hãi kim quang, từ từ lui lại, nhưng mà lui ra rồi, sau đó lại hướng về cửa sổ bay tới.

"A!!!". Lâm San San cuối cùng không chịu được, hét lên một tiếng, mắt chớp mấy cái, giống như là muốn xỉu rồi. May mà Tiểu Lôi ôm chặt cô ta, vỗ vỗ mấy cái vào vai, mỉm cười nói: "Yên tâm, yên tâm! Có ta ở đây, bọn ma quỷ cô hồn này đến tìm chết cả. Cô xem, bọn chúng vào không nổi".

Như Hoa cũng bị dọa đến mức trắng bệch cả mặt. Nhưng mà cô ta can đảm hơn một chút, cả người trốn sau lưng Lôi Hống, chỉ thò đôi mắt ra nhìn qua nhìn lại, thỉnh thoảng lại kêu lên: "Ở bên kia! Bên kia cũng có! A, bên này cũng có! A!"

Chỉ thấy xung quanh ba cửa sổ của đại sảnh, đều có ma quỷ nhẹ nhàng bay lượn. Bọn ma quỷ này bay xung quanh nhà, nhưng nếu muốn bay vào trong, đều bị Tiểu Lôi dùng linh phù trấn giữ cửa sổ, cho nên không thể vào được.

Lôi Hống tất nhiên cũng sợ đến lông tóc dựng đứng, hắn ta mặt dù can đảm, nhưng mà cũng chỉ là người trần, nhìn thấy nhiều quỷ quái như thế này, chân cẳng cũng hơi run. Nhưng nghĩ tới người trong mộng đang đứng sau lưng mình, trong lúc này, cho dù thế nào cũng không được sợ sệt, tránh để nàng ta xem thường. Cho nên ho nhẹ một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay của Như Hoa, vuốt vuốt, nói lớn: "Đừng sợ! Đừng sợ! Mấy con quỷ này không vào được đâu!!".

Tiểu Lôi sắc mặt bình thường, vẫn ngồi trên ghế sa lông, kéo Lâm San San lại gần, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Được rồi, được rồi, yên tâm đi. Bọn chúng tuyệt đối không thể tiến vào! Cô xem, bọn chúng giờ đây giống như động vật trong vườn bách thú, cô yên tâm xem. Cảnh kỳ dị như thế này, người bình thường cả đời cũng không thấy!"

Hắn thậm chí còn làm hướng dẫn viên miễn phí, chỉ ra phía ngoài, cười nói: "Cô xem, con có lưỡi dài dài đó, chính là ma thắt cổ. Còn con mặc áo trắng đang bay bay kia, giống như là oan hồn, còn nữa, cô xem, con mà toàn thân nổi bong bóng, là do chết đuối…Ài… Đáng thương, đáng thương. Ý, kia là gì vậy?"

Ngữ khí của Tiểu Lôi bỗng trở nên kỳ quái, sau đó cười lớn: "A! Ta biết rồi, hóa ra là một con quỷ nhát gan! Ha ha ha, loại ma quỷ này nhát gan nhất, cô kêu to một tiếng, bọn chúng liền lập tức tránh ra".

Lâm San San gục đầu dựa vào vai của Tiểu Lôi, làm thế nào cũng không dám ngước đầu nhìn ra bên ngoài. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu khóc thê lương của ma quỷ, tim đập thình thịch, cũng may ôm chặt cánh tay của Tiểu Lôi. Mà tay còn lại của Tiểu Lôi, đang nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, thể hiện sự dỗ dành.

Đúng lúc này, kính cửa sổ dường như hơi rung lên, sắc mặt Tiểu Lôi trở nên nghiêm túc trở lại: "Ý? Có một tên gia hỏa tới!"

Chỉ thấy từ dưới khe cửa chính, mờ ảo có làn khói trắng bốc lên, cánh cửa cũng hơi lay động, giống như có cái gì bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào.

Một lần, hai lần, ba lần…

Như Hoa cuối cùng cũng không ngăn được sự sợ hãi, ngồi bịch xuống ghế sa lông, há hốc miệng nhìn ra cửa chính, cứng họng nói không nên lời. Lôi Hống cắn chặt hàm răng, cố gắng nói được một câu: "Đừng sợ, đừng sợ". Nhưng mà âm thanh phát ra, đến bản thân hắn ta cũng có cảm giác không có chút khí thế nào cả.

Tiểu Lôi đột nhiên đứng lên, cười lạnh: "Tốt! Không ngờ lại có một tên gia hỏa to lớn như vậy! Xem ra ta đã quá coi thường rồi!".

Hắn lên giọng hét lớn: "Lui ra! Toàn bộ lui ra sau lưng ta!!"

Tiểu Lôi nhanh chóng cầm cây bút lông để trên bàn, nhúng nhúng vào nước chu sa, sau đó vẽ lên mặt đất xung quanh một vòng tròn lớn, tiếp đó lại lấy trong túi càn khôn ra một con kì lân bằng ngọc!

Con kì lân này được chạm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là một vật quý giá. Mà càng đặc biệt hơn, chính là trên hai mắt của kì lân được điểm hai chấm màu vàng! Màu vàng này không phải là vàng thật, cũng không biết là dùng thứ gì vẽ lên nữa.

Tiểu Lôi đặt con kì lân vào chính giữa vòng tròn, tay cầm một đạo linh phù, nhẹ nhàng tung lên một cái, linh phù tự nhiên bùng cháy, hắn ta hét lớn: "Càn khôn vô cực, Vạn ác bất xâm! Nhanh!"

Linh phù cháy thành tro, nhưng mà con kì lân kia đột nhiên lại phát ra mấy phần kim quang, vòng tròn trên mặt đất cũng dường như phát ra tiếng kêu, phát tán kim quang ra bốn phía.

Tiểu Lôi nói lớn: "Mọi người đứng vào trong vòng tròn đi!"

Hắn vừa dìu Lâm San San vào trong vòng, vừa quát lớn: "Lôi Hống! Đừng đứng ngẩn ra vậy!"

Nhìn thấy ba người đã đứng vào trong vòng tròn, Tiểu Lôi nói thêm: "Đứng trong này, cho dù thế nào cũng không được loạn động! Chỉ cần các ngươi không động, thì cho dù là quỷ vương nghìn năm tới đây, ngọc kì lân của ta cũng có thể kháng cự được hai tiếng!"

Hắn ta lại lấy trong túi càn khôn ra một cây gậy gỗ nhỏ nhỏ, miệng niệm mấy câu, tay còn lại bắt kiếm quyết, hét to: "Xuất!"

Hu la một tiếng, cây gậy gỗ trong tay dài ra, lập tức biến thành một thanh bảo kiếm dài ba xích!

Tiểu Lôi một tay cầm kiếm, cười lạnh: "Kiếm pháp Tiêu Dao phái của tiểu gia ta đã luyện được một năm, đang không có chỗ luyện tập, đến đây! Xem ngươi là loại ma quỷ gì!"

Ầm một tiếng!

Từ phía ngoài truyền đến một tiếng động lớn, giống như có thứ gì nặng nề mạnh mẽ va vào cánh cửa, đạo linh phù trên cánh cửa thiểm động kim quang, bên ngoài lập tức vang lên tiếng kêu thảm. Trong tiếng gào thét đó mơ hồ có mấy phần thống khổ và phẫn nộ.

Nhưng mà linh phù trên cánh cửa cuối cùng cũng nổ ầm một tiếng, bốc cháy rơi xuống, hóa thành tro bụi!

Sắc mặt Tiểu Lôi ngưng trọng, nhìn chằm chằm cửa chính trước mặt, bỗng nhiên lại nghe thấy một trận gió mạnh bên ngoài, hô một cái. Sau đó là rầm rầm, cửa chính đã bị va thành hai nửa!

Chỉ thấy một cây gỗ to giống như bị người ta nện mạnh vào, xuyên thủng cánh cửa, rơi vào trong đại sảnh.

Tiếp theo là một trận gào thét thê lương truyền tới, bọn tiểu quỷ xung quanh lập tức tản ra, giống như cực kỳ sợ hãi. Âm phong nổi lên từng trận, thổi làm cho người ta lạnh thấy xương. Chỉ thấy bên ngoài cửa chính, một đám huyết sắc gì đó, giống như một dòng huyết dịch đặc sệt, xung quanh mờ ảo có sương mù màu hồng, bay tới.

Khối huyết đoàn hồng sắc lớn đó, to bằng cả nửa bức tường, trên bề mặt ẩn ẩn lộ ra vô số khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đầy vẻ thống khổ, miệng phát ra tiếng gào thét thê lương.

Tiểu Lôi hít một hơi, cười khổ: "Vận khí của ta không thể tốt vậy chứ? Lần đầu tróc quỷ, đã gặp ngay một con quái vật gần như sắp tu thành quỷ vương…"

Hắn ta tập trung nhìn huyết khối đang từ từ thu lại, trong lòng ngầm tính nhẩm số khuôn mặt trên nó.

Tương truyền có một loại lệ quỷ, chuyên môn hút hồn phách con người để tu luyện, hút đủ 99 hồn phách, tu luyện trăm năm, là có thể trở thành quỷ vương! Cho dù là người tu tiên, gặp phải cũng phải tìm đường mà tránh. Loại quái vật này thích nhất là nhưng nơi có âm khí cực nặng, mà phàm là nhưng nơi loại quái vật này lưu lại, thì đều có thể hiệu lệnh cho nhưng tiểu cô hồn, ma quỷ yếu hơn ở xung quanh. Gọi là Quỷ vương, cũng chính là vì vậy.

Tiểu Lôi cắn răng, trong tay đột nhiên lấy ra một đạo phù nhỏ nhỏ, nhẹ nhàng dán lên mũi kiếm, hô một tiếng: "Càn khôn vô cực!"

Thanh kiếm trong tay hóa thành kim quang, bắn về phía đống huyết sắc hỗn độn kia.

Hô một tiếng, trên thân thể quỷ vương kia xuất hiện vô số xúc tu, nhanh chóng hình thành nên một tấm lưới bằng máu chắn ở phía trước, những khuôn mặt trên người đồng thời phát ra tiếng kêu kinh khủng, giống như cũng ý thức được sự lợi hại trên thanh kiếm của Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi đứng một cách trang nghiêm, một tay bắt kiếm quyết, miệng lẩm nhẩm niệm động khẩu quyết. Sau đó, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, điều khiển thanh kiếm bay lên bay lượn xuống.

Xoẹt xoẹt mấy tiếng, nhẹ nhàng cắt đứt hai cái vòi của khối huyết sắc, cái vòi kia vừa bị chặt đứt, lập tức hóa thành một dòng huyết khí rơi xuống.

Nét mặt Tiểu Lôi ngày càng nghiêm túc, trong lòng thầm kêu: "Tiêu Dao Tử lúc tặng ta thanh kiếm này đã khoe khoang cả ngày, lão gia hỏa này không phải là lừa ta đấy chứ? Nếu như thanh kiếm này không linh, tiểu gia ta hôm nay há không phải là chết ở đây sao?".

Hắn ta hạ quyết tâm, bất ngờ cắn đầu lưỡi của mình, nhổ máu lên đầu ngón tay, hét lớn: "Trảm!"

Thanh phi kiếm kia đột nhiên biến lớn gấp ba lần, mang theo một vòng kim quang, trong nháy mắt đã xuyên qua huyết võng, đâm một nhát lên thân hình quỷ vương. Quỷ vương kêu một tiếng, cả người tức thì thối lui, nhưng mà phi kiếm đã đâm tới.

Chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, thân hình quỷ vương bị đâm vào chính giữa, nhưng mà chỉ mới đâm vào được một phần ba, thanh kiếm dường như hết lực dừng lại!

Tiếng kêu gào của quỷ vương ngày càng thê lương, bỗng nhiên, thân hình của nó bất thình lình co lại, quấn chặt vào thanh phi kiếm trên người, rồi từng chút, từng chút hấp thu thanh kiếm vào trong!

Tiểu Lôi trên trán đã đổ mồ hôi, miệng niệm khẩu quyết ngày càng nhanh hơn, kiếm quyết trên tay chỉ đông chỉ tây, nhưng phi kiếm bị đối phương giữ chặt, hắn ta rõ ràng không khống chế nổi, từ từ bị quỷ vương hút vào trong, cuối cùng, chỉ còn lại chuôi kiếm…