Chí Tôn

Chương 36: Đoạn tí Thư Thiên Hào, yêu thú Võ Đạo Giải (thượng)

Trong thư trình bày kỹ càng những sự việc xảy ra gần đây, kể cả việc Sở Vân ấp trứng yêu thú, đoạt được vị trí đứng đầu. Cửa hàng Thiên Bảo chính là gian tế của Tàn Lang... Thư viết xong, Lão Hồng Thương còn giao lại cho nhị lão đọc qua.

- Tiểu tử Sở Vân kia còn tưởng rằng ba thứ tài liệu ấp trứng kia là do chúng ta cung cấp. Ba thứ tài liệu đó quý giá đến cỡ nào, chúng ta đào đâu ra nổi? Kỳ thực đảo chủ đều một mực âm thầm chú ý đến hắn, ma luyện hắn. Đảo chủ thật sự là dụng tâm khổ cực mà!

Kiều Lão Hầu Tử cầm lấy bức thư, đôi tay run nhè nhẹ.

- Bất quá, Sở Vân cũng thực sự xuất sắc, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử, đảo chủ thực có hậu!

Lão Ngư Vương cảm thán, tiếp nhận lấy bức thư sau đó nhét vào một chiếc ống trúc được đặc chế.

- Đúng vậy! Nhìn Thư phu nhân chèn ép Sở Vân, đảo chủ quả thực rất đau lòng.

- Những năm này một mực nhờ ba lão già chúng ta chăm sóc Sở Vân. Sở Vân cũng không khiến người thất vọng, tính cách cùng đảo chủ quả thực là giống nhau như đúc.

Lão Hồng Thương tràn đầy đồng cảm, phụ họa.

- Tin tưởng sau khi đảo chủ nhận được bức thư này sẽ vô cùng cao hứng.

Kiều Lão Hầu Tử mang ống trúc đặt trước mặt Tín Thiên Ông. Tín Thiên Ông hé miệng ngậm lấy ống trúc, sau đó nuốt vào trong bụng. Lão Hồng Thương mở cửa sổ ra, Tín Thiên Ông kêu lên một tiếng, hai cánh chấn động, bay thẳng lên trời.

Trời cao vòi vọi, biển rộng mênh mang, một khối đại lục màu xanh thẳm chậm rãi hé mở ra, toát lên vẻ rực rỡ như lưu ly. Mỗi một tòa hải đảo, giống như là một viên trân châu màu xanh biếc, khảm trên một tấm lụa cẩm tú. Bóng dáng những con hải thú như ẩn như

hiện trên mặt nước. Đủ loại chim biển đang hót vang, tựa như đang ca ngợi khung cảnh đại dương tráng lệ. Trên bầu trời, mây trắng tung bay, Tín Thiên Ông sải cánh, tự do lướt thẳng về phía chân trời.

Không biết qua bao lâu, trời nước giao thoa, xuất hiện vài thuyền ảnh. Đây là một hạm đội. Truyện Tiên Hiệp

Một chiếc chiến hạm chỉ huy, bốn chiếc phân hạm, trên chiến hạm tinh kỳ tung bay, trống trận, binh qua trùng trùng điệp đệ. Bên trên chiến hạm, mỗi vị thủy thủ thân thể đều hùng tráng, động tác nhanh nhẹn, lôi lệ phong hành, lộ ra khí tức bưu hãn, vũ dũng. Bạch Vũ

Tín Thiên Ông lướt theo một đường quỹ tích ưu mỹ, như một thanh lao phóng thẳng xuống một căn phòng trên chiến hạm chỉ huy. Đây là phòng của thuyền trưởng.

Một nam tử trung niên đang xem hải đồ trên mặt bản, chợt nghe thấy động tĩnh nghiêng đầu nhìn qua.

Tín Thiên Ông chuẩn xác xuyên qua khung cửa sổ hình tròn, đậu xuống cái giá vốn đã chuẩn bị từ trước cho nó.

- Trong quân có mật tín?

Ánh mắt nam tử lóe lên một tia tinh quang, đi đến trước mặt Tín Thiên Ông, sau đó nhận lấy ống trúc nó nhổ ra.

Mở ống trúc, giở bức thư ra. Một lúc lâu sau, nam tử trung niên thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc cùng vui mừng.

- Sở Vân, con không hổ là hài tử của ta. Lần đầu giết địch, đã có thể làm được đến trình độ như vậy, thực sự là khiến người khác kinh ngạc đến cực điểm! Tốt! Rất tốt!

Vị nam tử trung niên này chính là đảo chủ Thư gia đảo Thư Thiên Hào. Hắn mặc xiêm y mộc mạc, dáng người khôi ngô, sừng sững như núi. Ánh mắt thâm thúy, khí thế trầm ổn.

Tóc mai đã hoa râm, điều khiến cho người ta chú ý nhất chính là ống tay áo phía bên trái của hắn trống không, nhẹ nhàng bay bay theo gió biển. Hắn đã mất đi cánh tay trái, chỉ còn lại duy nhất cánh tay phải.

Độc tí, tang thương.

- Không phải nghĩa phụ không để ý đến cảm thụ của còn, mà là ngọc bất trách bất thành khí (ngọc không rèn không đẹp). Sở Vân, một ngày nào đó, con sẽ hiểu cho lòng người nghĩa phụ như ta. Thư Đại cùng Thư Nhị bởi vì được nuông chiều từ bé dẫn tới hư hỏng, Thư gia đảo giao lại cho bọn hắn, chỉ sợ sẽ suy vong. Tuy con là nghĩa tử của ta, bất quá cho tới tận bây giờ ta đều đãi với con như con ruột. Cố gắng phát triển, trong lòng ta con là nhân tuyển thừa kế như ý nhất.

Thư Thiên Hào trịnh trọng cất kỹ bức thi đi, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng đang tràn đầy kích động. Biểu hiện của Sở Vân khiến hắn hết sức vui mừng cùng kinh hỷ. Không có cô phụ tâm huyết cùng chiếu cố âm thầm của người nghĩa phụ hắn từ trước đến nay. Mong con hơn người, là điều mà tất cả các bậc phụ mẫu trong thiên hạ này hy vọng nhất. Sở Vân không khiến cho Thư Thiên Hào thất vọng, thậm chí tại một trình độ nào đó, đã vượt xa sự mong đợi của hắn.

Đúng lúc này, chợt có một vị binh sĩ đến bẩm báo.

- Báo! Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đoàn hải tặc, chưa rõ thế lực!

Ánh mắt Thư Thiên Hào ngưng tụ, trong mắt lóe lên điện mang, cười lạnh một tiếng:

- Dám mò mẫm vào vùng biển của Thư gia đảo, lá gan quả nhiên không nhỏ. Giương buồm xuất phát, toàn quân chuẩn bị chiến đấu!

- Báo! Đã dò xét ra thân phận của đoàn hải tặc, trên thuyền đối phương treo Hắc Lang Huyết Tinh Kỳ, là đoàn hải tặc Tàn Lang!

Không bao lâu sau lại có quân tình bẩm báo.

- Tàn Lang? Hừ! Thực cho rằng Thư Thiên Hào ta già rồi sao? Thổi kèn lên, chiến đấu!

Thư Thiên Hào gầm nhẹ một tiếng, chiến hạm chỉ huy đầu tàu gương mẫu, xông thẳng về phía đoàn hải tặc. Bốn chiếc phân hạm lập tức phóng sát theo phía sau, chiến ý xung thiên, đằng đằng sát khí.

Một hồi hải chiến kịch liệt được triển khai.

Đồng thời Diêm Tràng trang viên cũng nghênh đón một vị nam tử khôi ngô.

Nam tử này có thân hình bưu hãn, lưng hùm vai gấu, chỉ một điểm không hoàn mỹ là đầu của hắn rất to, to hơn rất nhiều so với người thường. Vốn khí chất khôi ngô hùng tráng bởi vậy lại lộ ra một chút quái dị.

Chính là Vũ Đại Đầu.

- Ngươi bẩm báo Hồng Thương Bách phu trưởng, nói Vũ Đại Đầu đến bái phỏng.

Giọng nói ầm mồm, mở miệng với nô bộc canh giữ tại đại môn trang viện. Người nô bộc cũng không nhận ra hắn, nhìn cái đầu to của hắn một lúc mới nói:

- Hồng Thương trang chủ nhà ta hiện tại đi vắng, mời tráng hán đợi một chút, đợi ta đi bẩm báo Sở Vân thiếu gia.

- Được!

Vũ Đại Đầu cũng không có tự tiện xông vào mà đứng ở trước đại môn, trong lòng hơi có chút kỳ quái.

- Nghe thiên hạ đồn đại Thư phu nhân đối đãi với Sở Vân thiếu gia vô cùng cay nghiệt.

Ai, lời đồn quả nhiên là đáng sợ, Thư phu nhân đâu có độc ác giống như lời thiên hạ.

Sở Vân thiếu gia trẻ người non dạ, tính cách quật cường, nhưng dù sao cùng đảo chủ, đảo chủ phu nhân vẫn là người một nhà. Tuy Đại Đầu ta là ngoại nhân nhưng việc này liên quan đến đảo chủ, vì báo ân cứu mạng của đảo chủ, cho dù ta phải lấy tính mạng ra đánh bạc cũng phải thúc đẩy việc này.