![Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]](https://static.truyenchu.com.vn/Data/chien-dich-su-thi-dai-mong-son-hai-vu-tru/300.jpg)
Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ] là một metruyenchu của tác giả Phong Ngự Cửu Thu sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, Đông Phương Huyền Huyễn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ] được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ].
Dịch: argetlam7420
***
Thời đại Phong Thần, năm 302, Nam Linh Đại Hoang, giữa trưa mùa hè, trong một khu rừng núi rậm rạp.
Hai vị thiếu niên cùng nhau bước đi, người đi trước khoảng chừng hai mươi tuổi, quần áo sang trọng quý phái, thân hình khôi ngô, mặt vuông chữ điền, tướng mạo đường hoàng, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài ba thước, trong tay cầm một cây quạt giấy vừa đi vừa phe phẩy.
Người đi sau có lẽ là tùy tùng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình trung đẳng, mặt mũi tạm được, người mặc áo vải ngắn màu xanh trắng, bởi vì thời tiết quá nóng, nên hắn bỏ không buộc vạt áo để lộ khuôn ngực nở vạm vỡ, trên người vác theo đủ thứ đồ tạp nham, trong tay cầm một quả táo định ăn, sau lưng còn cõng theo một cái nồi nhỏ nữa.
Thanh niên đi phía sau vừa giơ tay lau mồ hôi vừa nói, "Thúc này, ngài có cần đi nhanh như vậy không, trước trưa mai là chúng ta có thể về đến Vân Dương thành rồi mà."
Thiếu niên quần áo quý phái nghe tiếng quay lại, thấy người áo vải đang nhe răng định gặm quả táo, liền cau mày nói, "Chưa chín đâu, mau vứt đi."
"Không sao, vẫn ăn được hết." thiếu niên áo vải nhanh đi mấy bước đuổi theo cậu thiếu niên kia, "Ê, Thúc này, ngài nói Trấn Hồn Minh sẽ dùng cách thức nào để chọn người?"
"Ta nào biết được, " thiếu niên quý phái nhăn mặt, "Đừng ăn nữa, mau vứt đi, ta nhìn đã thấy chua lòm rồi."
Thiếu niên áo vải lại gặm hai phát, lúc này mới vứt quả táo đi, "Tam gia chính là Thành chủ, bọn họ dùng cách thức gì chọn người chẳng lẽ lại không nói với Tam gia một tiếng?"
"Bọn họ bây giờ còn chưa đến mà, " thiếu niên quý phái nghiêng đầu liếc xéo, "Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi cũng muốn đi hả?"
"Trấn Hồn Minh không thể so với bình thường, ta cứ như thế này mãi người ta sẽ coi thường." Thiếu niên áo vải lắc đầu.
Thiếu niên quý phái ho khan hai tiếng, "Cơ Cừu à, ngươi cũng là con cháu gia tộc Cơ thị, sao có thể mặc cảm tự ti, tự coi nhẹ mình. Phải biết sinh ra là nam nhi, trong lòng đã có chim hồng hạc, chí tại bốn phương..."
Mắt thấy thiếu niên quý phái lại chuẩn bị giảng đạo lý, Cơ Cừu vội vàng tháo xuống túi nước đưa tới, "Êu, thúc, thúc, mau uống nước."
Thiếu niên quý phái không biết làm sao lắc đầu, nhận lấy túi nước uống một hớp, thấy Cơ Cừu đầu đầy mồ hôi liền lên tiếng oán trách, "Ngươi xem ngươi kìa, từ Lan Hương Thư Xá trở về Vân Dương lâu nhất cũng phải mất tới năm ngày đường, ngươi lại còn cõng thêm nồi niêu xoong chảo nữa, đúng là tự hành xác!"
"Ngài lần này trở về chắc chắn sẽ được Trấn Hồn Minh lựa chọn, Lan Hương Thư Xá sau này ta không muốn về nữa, ta không ở đó nữa thì đồ đạc nơi đó sớm muộn sẽ bị người làm trộm đi, " Cơ Cừu nói, "Lại nói, nồi niêu này trên đường đi kiểu gì chúng ta chẳng phải dùng, chẳng lẽ ăn hoa quả uống nước suối mãi?"
"Ngươi là cháu ruột ta, không phải người hầu, " thiếu niên quý phái than thở lắc đầu, "Ngươi như vậy nếu để cho người khác nhìn thấy, không rõ chân tướng còn tưởng rằng sau khi cha mẹ ngươi qua đời, ta cùng phụ thân đối xử hà khắc với ngươi."
"Rồi rồi, ta biết, mau nhanh chân lên thôi." Cơ Cừu thúc giục.
"Yên lặng, đừng nói gì hết." Thiếu niên quý phái bỗng đưa tay lên tai.
Cơ Cừu cũng theo đó lắng tai nghe, "Thật giống như có người đang kêu cứu?"
Thiếu niên quý phái chậm rãi gật đầu "Quả nhiên tin đồn trong núi này thường xuyên có sơn tặc cũng không phải vô căn cứ."
"Hình như là nữ." Cơ Cừu nói.
"Không chỉ một, mà còn là hai cô gái, nghe thanh âm thì tuổi tác không lớn." Thiếu niên quý phái nói.
"Làm sao đây thúc?" Cơ Cừu hỏi.
"Người tập võ luyện khí, phải mang tấm lòng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình há có thể khoanh tay đứng nhìn? Lại nghĩ tới hai cô gái chân yếu tay mềm, trong núi gặp tập kích, bơ vơ không ai giúp..."
Cơ Cừu lấy lại túi nước trong tay thiếu niên kia, lên tiếng thúc giục, "Thúc ơi, ngài có định cứu người thì nhanh chân chút, đừng luyên thuyên nữa, nhỡ đến chậm để gạo nấu thành cơm thì ngài chẳng còn cơ hôi làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa đâu."
Nghe Cơ Cừu nói thế, thiếu niên quý phái không thao thao bất tuyệt nữa, thu hồi cây quạt xếp, bắt đầu sửa sang áo quần.
"Haiz,.. " Cơ Cừu phiền muộn than thở, "Giờ là lúc nào rồi mà ngài vẫn còn để ý mấy thứ này, để ta đi trước xem thế nào."