Chiến Thần Bất Bại

Chương 92: Nếm thử nguy hiểm

Đường Thiên nhìn vào nắm tay của mình, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Một quyền vừa đánh ra. Không khí xung quanh nắm tay tựa như bị kéo nhăn lại. Vô số chấn động, gợn sóng phức tạp rắc rối bao quanh đầu quyền. Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia sắc lạnh, lại tung ra một quyền. Khi nắm tay vung ra tạo thành một âm thanh rung động trầm thấp như tiếng thả dây cung sau khi kéo căng.

Cảm giác quen thuộc dường như truyền từ trong xương cốt mà ra. Đường Thiên không chút chậm lại, ầm ầm ầm, một quyền tiếp nối một quyền, quyền sau nhanh hơn quyền trước.

Cho đến khi chấn động của quyền tan hết hắn mới thu tay, mặc dù chưa thỏa mãn. Bên trong thẻ Hoàng Kim ẩn chứa những thông tin cực kỳ phong phú, đó là những thể ngộ cực sâu… những thể ngộ này, dường như do chính Đường Thiên tự mình trải qua trong quá trình rèn luyện lâu dài mà rút ra. Nó phong phú, tinh tế và sâu sắc hơn thẻ Bạch Ngân rất nhiều. Thẻ Hoàng Kim có thể lưu trữ mười phần đốn ngộ của người tu luyện.

"Thẻ Hoàng Kim không hổ là thẻ Hoàng Kim, quả nhiên lợi hại!" Đường Thiên vô cùng cảm khái, bỗng nhiên, hắn nhớ đến một vấn đề: "Này, Binh đại thúc, nếu ta dùng nhiều thẻ Hoàng Kim một lúc sẽ có được hiệu quả như thế nào?"

Binh sững sốt, y bị ý tưởng nảy ra bất thình lình này của Đường Thiên làm cho ngây người: "Chuyện này ta không biết. Thời đại kia của chúng ta, thẻ Hồn Tướng còn chưa phổ biến rộng rãi như các ngươi hiện nay."

Đường Thiên vò đầu, hắn bị hấp dẫn bởi chính ý tưởng này của mình.

Do dự hồi lâu, Đường Thiên rốt cục nhịn không nổi: "Không bằng chúng ta thử xem sao?"

Hiện tại, tâm tính của hắn giống như người giàu mới phát, tự cảm thấy tài sản bản thân phong phú, dư khả năng dùng mấy trăm điểm tích lũy để thử một lần. Đường thiếu niên nghĩ là làm, không nói nhiều lời, thoáng cái đã dùng một tấm.

"Ồ! Quả nhiên không xung đột nha!" Vẻ mặt Đường Thiên hưng phấn.

Quả thực không xung đột. Cái Đường Thiên dùng chính là Thủ Nguyệt Đao. Hắn không nói nhiều lời, xem chưởng là đao. Một vầng sáng nhè nhẹ phủ lấy bàn tay hắn, chém liền mấy nhát nhanh vô cùng. Vài đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm xuất hiện trong không trung. Phương thức công kích của Thủ Nguyệt Đao vô cùng kỳ lạ, lấy chém làm chủ đạo, biên độ rất nhỏ, dựa vào vai, cổ tay, khuỷu tay làm điểm tựa, biến hóa mẫn tiệp quỷ dị *.

*Nhanh nhẹn đến mức quỷ quái.

Hưng phấn không nói nên lời, Đường Thiên không nói thêm, dùng luôn hai tấm thẻ Hoàng Kim khác.

Khi sử dụng tấm thẻ Hoàng Kim thứ tư, Đường Thiên lập tức phát hiện dị trạng. Chân lực trong cơ thể bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng, điều này khiến hắn phải kêu lên mấy tiếng buồn bực. Đường Thiên cũng không hiểu được, sử dụng một lúc quá nhiều thẻ Hồn Tướng rất dễ xảy ra chuyện không may. Chân lực hỗn loạn, giống như kim đâm, đấu đá lung tung trong cơ thể.

Trong nháy mắt, loại thể ngộ hỗn loạn và phức tạp này xông thẳng lên trán hắn. Đầu hắn như vừa bị nện cho một quyền, oong oong trống rỗng.

Nhưng đúng lúc này, võ hồn trong cơ thể hắn sáng lên một tầng sáng màu bạc mờ mờ. Vô số thể ngộ, thông tin bị hút vào võ hồn của Đường Thiên như thủy triều. Chân lực đang hỗn loạn trong cơ thể đột nhiên an tĩnh trở lại. Tưa như cảm giác hỗn loạn vừa rồi chỉ là ảo giác sai lầm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đường Thiên thoáng cái đã tỉnh táo lại.

Võ hồn!

Là võ hồn!

Tâm niệm vừa chuyển, vô số thể ngộ lại chiếu lên tâm trí. Bất luận là Chấn Đãng Quyền, Thủ Nguyệt Đao, Bá Vương Nộ Chỉ hay Triêm Y Điệt. Theo sự chuyển động tâm niệm của Đường Thiên, tâm trí hắn như dòng nước, phản chiếu lại những thể ngộ kia.

Võ hồn lại có được tác dụng này?

Đường Thiên vừa mừng vừa sợ, nghĩ lại chuyện vừa rồi thật quá nguy hiểm.

"Hiện giờ, tốt nhất là ngươi nên dành thời gian để tiếp thu những thể ngộ này, nếu không, khi đến một thời điểm nào đó chúng sẽ hóa thành hư vô." Binh nhắc nhở Đường Thiên. Đôi mắt y lóe lên hàn mang: "Ngươi có thể tìm Tỉnh Hào để thực chiến. Ta tin hắn sẽ rất nguyện ý."

Hai mắt Đường Thiên sáng ngời. Chủ ý này thật hay.

Không nhiều lời thêm, Đường Thiên hướng đến chỗ Tỉnh Hào mà chạy như điên. Tỉnh Hào nghe xong ý tưởng của Đường Thiên, thì vui vẻ đồng ý. Y luôn muốn dò xét nguồn gốc của Đường Thiên. Khi y nghe được Đường Thiên sử dụng một lúc bốn tấm thẻ Hoàng Kim, cả người cứ ngây ra như phổng.

Một lát sau mới hồi phục tinh thần, y nói: "Võ hồn cấp Bạch Ngân quả nhiên cường đại! Lại có thể chịu đựng được bốn tấm thẻ Hoàng Kim một lúc. Đường huynh đệ về sau phải biết, nên tránh việc dùng đồng thời quá nhiều thẻ Hồn Tướng, cấp bậc càng cao càng nên như vậy. Nếu không phải võ hồn Đường huynh đệ lợi hại, lần này, chỉ e đã gặp nguy hiểm rồi."

Trong lòng Đường Thiên thực sự có chút chột dạ, nghe vậy thì liên tục gật đầu.

Tỉnh Hào thất thần chốc lát. Đồng thời chịu đựng bốn tấm thẻ Hoàng Kim, sự cường hãn của võ hồn Bạch Ngân càng làm y mong đợi.

Y lấy lại bình tĩnh và dáng vẻ như thường, hướng Đường Thiên nói: "Đường huynh đệ, không cần giữ sức đâu!"

"Được!" Tinh thần Đường Thiên cũng rung lên. Cả người nhẹ nhàng lướt tới, tung ra một quyền.

Ầm!

Vô số gợn sóng lấy nắm tay Đường Thiên làm trung tâm mà lan ra.

Tinh thần Tỉnh Hào không chút biến đổi, keng! Trường kiếm xuất khỏi vỏ, lạnh lùng điểm một cái vào nắm tay Đường Thiên. Đường Thiên cảm thấy một luồng chân lực sắc nhọn vô cùng, chạy dọc từ mũi kiếm vào kinh mạch của hắn. Đường Thiên kêu lên một tiếng khó chịu, chưởng trái như đao, khuỷu tay run lên, soạt soạt chém ra ba luồng nguyệt đao hình chữ phẩm*, bay đến giữa ngực Tỉnh Hào.

*品: thế này đây.

Trước mắt Tỉnh Hào sáng chóa Thân kiếm run lên, giống như một con rắn mổ đến, keng keng keng, ba luồng nguyệt đao trên không trung tan biến.

Chỉ với một hồi nhẹ nhàng như vậy, Đường Thiên đã đánh tan luồng kiếm ý kia của Tỉnh Hào, huýt dài một tiếng, tung quyền lần thứ hai.

Quyền này vừa ra, thanh thế khác hẵn. Những tiếng lách tách như thanh trúc ném vào lò lửa vang lên không dứt.

Một chiêu Chấn Đãng Quyền này của Đường Thiên đã dùng đến Thiên Long kình.

Tuy rằng Thiên Long kình này của Đường Thiên chỉ mò đến ranh giới, nhưng Thiên Long kình lại đặc thù về cường hãn, dữ dội, uy lực không thể nghi ngờ.

"Hay!" Tỉnh Hào hô lên một tiếng, trong mắt hiện ra dị sắc, chiến ý càng thêm mãnh liệt. Không hề tránh né, kiếm quang chói mắt như tia chớp, chuẩn xác đâm trúng đầu quyền của Đường Thiên.

Đường Thiên chỉ cảm giác được luồng khí kình này còn mạnh mẽ hơn khí kình nhập vào cơ thể mình lần trước đến mấy lần. Thân hình không tự chủ được, đạp lui đến bảy bước.

Cảm giác Tỉnh Hào cũng khác vừa rồi. Một quyền này của Đường Thiên lại ẩn chứa đến ba tầng khí kình.

Chấn kình của Chấn Đãng Quyền của bản thân Đường Thiên, sự cương mãnh, dữ dội của Thiên Long kình, sắc nhọn như đao của Hạc Thân kình.

Tuy chân lực của y cao hơn hai bậc so với Đường Thiên, nhưng cũng phải lùi về sau ba bước.

Lần đầu tiên Tỉnh Hào gặp một loại khí kình khó tưởng tượng đến như vậy. Hưng phấn nổi dậy, huýt dài một tiếng, thay vì chờ đợi Đường Thiên tiến lên, y chủ động xuất kích.

Kiếm ý tung hoành, hàn quang rực sáng!

Trong nháy mắt, dường như cả khe hở đều bị một kiếm này của Tỉnh Hào soi sáng.

Đường Thiên cũng không một chút sợ hãi. Lập tức, thắt lưng trầm xuống, bày ra thế thủ. Tay trái Nguyệt Đao, tay phải Bá Vương Nộ Chỉ. Chỉ thấy Nguyệt Đao lành lạnh hiện ra, trực chỉ hạ tam lộ* của Tỉnh Hào. Ngón tay phải đâm ra một chiêu Bá Vương Nộ Chỉ. Một đường sáng màu đỏ xuất ra, kèm theo đó là tiếng rít trầm thấp.

*Hạ tam lộ: Tìm rất nhiều tài liệu nhưng vẫn không hiểu được từ này nghĩa là gì. Đành để nguyên, mọi người thông cảm.

Choang!

Kiếm của Tỉnh Hào dường như có sự sống, bỗng nhiên thân kiếm cuốn lại như một con linh xà.

Nguyệt Đao, Bá Vương Nộ Chỉ của Đường Thiên đều bị thu hết vào trong đó, thuận thế vặn kiếm.

Kình khí tràn ra bốn phía. Thân hình hai người đều chấn động. Trong lòng Đường Thiên là một mảng thanh tĩnh, mắt lóe hàn mang, Bát Quái Bộ dưới chân biến đổi, xuất hiện bên người Tỉnh Hào một cách quỷ mỵ, đầu chân vung ra.

Bốp bốp bốp!

Thân hình linh hoạt của Đường Thiên vận dụng Song Thoái Liên Hoàn Cước với tần suất cực nhanh.

Thân hình Tỉnh Hào gập lại, Xích Bộ!

Tự mình cảm nhận, Đường Thiên mới biết được Xích Bộ của Tỉnh Hào nhanh như thế nào. Chỉ thấy mắt hoa lên, đã mất đi tung tích của Tỉnh Hào. Nhưng trực giác Đường Thiên linh mẫn vô cùng, không cần nghĩ ngợi, không cần điều chỉnh, liên hoàn cước tung ra.

Thiên Long kình cương mãnh, dữ dội dung hợp với Song Thoái Liên Hoàn Cước giống như pháo nổ vang, những âm thanh bùng nổ thanh thúy vang lên không dứt. Chân ảnh Đường Thiên như một cơn sóng dữ, như cuốn đi tất cả, ào ào lao về phía Tỉnh Hào.

Tỉnh Hào rất kinh ngạc. Y chưa từng gặp qua đối thủ có sự biến hóa quỷ dị đa đoan như thế này trước đây.

Tinh thần ổn định, cổ tay run lên, mũi kiếm cũng theo đó mà run bần bật.

Leng keng, choang!

Tiếng va chạm đấu đá của hai bên vang lên dày đặc.

Khí lực Đường Thiên không liên tục, bền bỉ như Tỉnh Hào. Sau mấy mươi lần giao thủ, tần suất tung cước cũng xuất hiện một tia trì hoãn. Ngay lập tức, Tỉnh Hào bắt lấy sự biến hóa nhỏ bé này. Không nói nhiều lời, kiếm quang tăng mạnh, cuồn cuộn tiến tới.

Phảng phất như một cơn mưa kiếm chói mắt đột nhiên nở rộ.

Thân ảnh Đường Thiên hoàn toàn bị bao phủ trong kiếm quang.

Kiếm pháp của Tỉnh Hào cực mạnh. Từng kiếm, từng kiếm rõ ràng vô cùng, nhưng lại cực kỳ mẫn tiệp khiến người ta sinh ra cảm giác muốn tránh mà không thể tránh. Tức thì, Đường Thiên cảm thấy một áp lực vô cùng lớn. Trong một thoáng như trở lại huấn luyện chịu đòn, trái ngăn phải cản, chật vật chịu không nổi.

Tròn mười hơi thở, hắn không thể phản kích được một lần.

Hoàn toàn bị áp chế!

Trong lòng Tỉnh Hào cũng vô cùng khiếp sợ. Hiện Đường Thiên chỉ đạt tứ giai, còn chưa đột phát ngũ giai, mà y đã có thực lực lục giai. Lấy lục giai chiến tứ giai, theo lý thuyết, đã đạt đến cực hạn mới đúng. Thế nhưng sự thật lại khác xa so với tưởng tượng của y.

Đường Thiên tuy bị áp chế, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Nhưng lại có thể cường ngạnh ngăn trở thế công như cuồng phong vũ bão của y. Chân lực Đường Thiên tuy chỉ tứ giai, còn xa không bằng y, nhưng lại ẩn chứa Thiên Long kình và Hạc Thân kình. Hai loại khí kình dung hợp một chỗ, vô cùng kỳ quái, khó đối phó.

Nhưng điểm mạnh nhất của Đường Thiên chính là trực giác! Trực giác mạnh mẽ kinh người! Vài lần Tỉnh Hào nắm được sơ hở của Đường Thiên, nhưng Đường Thiên giống như tiên tri đoán trước, bao giờ cũng bù đắp trước một bước. Rất nhiều lần Đường Thiên chật vật đến mức Tỉnh Hào cảm thấy chỉ cần một kiếm là có thể kết thúc chiến đấu, nhưng mỗi lần như vậy đều bị Đường Thiên ngăn cản.

Tiết tấu công kích của hai bên cực nhanh.

Nhưng mười phút trôi qua, Tỉnh Hào vẫn không thể đánh bại Đường Thiên.

Điều này sao có thể...

Trong lòng Tỉnh Hào càng thêm khiếp sợ. Y có thể cảm nhận được, lực cản của Đường Thiên càng lúc càng lớn. Bời vì Đường Thiên lĩnh ngộ võ kỹ nhanh chóng tăng mạnh, nhất là Thiên Long kình của hắn bắt đầu thể hiện uy lực. Càng khiến Tỉnh Hào kinh ngạc chính là chân lực của Đường Thiên lại có thể chống đỡ lâu đến như vậy.

Chân lực của hắn không phải chỉ ở tứ giai thôi sao?

Thật may, rất nhanh, Tỉnh Hào phát hiện chân lực của Đường Thiên bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Tên gia hỏa này...

Thế nhưng Đường Thiên vẫn có thể cường ngạnh kiên trì thêm năm phút đồng hồ. Triêm Y Điệt mượn lực đả lực được Đường Thiên vận dụng cực kỳ xảo diệu. Tỉnh Hào không ngờ, trạng thái Đường Thiên vốn như cung căng hết cỡ lại có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo, thật đáng sợ...

Phanh!

Cuối cùng phòng tuyến của Đường Thiên cũng bị phá vỡ, bị Tỉnh Hào dùng má kiếm hất bay như một bao cát, ngã ra đằng xa.

Tỉnh Hào thở phào nhẹ nhõm. Khi phản ứng quay lại, y cảm thấy kinh sợ, bất tri bất giác, Đường Thiên đã cho bản thân một áp lực lớn đến như vậy.

Chân lực trong cơ thể y cũng tiêu hao rất lớn, y ngồi xuống, bắt đầu khôi phục chân lực.

Một giờ sau, Đường Thiên bật dậy từ mặt đất: "Tiếp tục!"

Tinh thần Tỉnh Hào cũng rung lên: "Được!"

Trận đấu kéo dài một giờ.

...

Sáu giờ sau, Đường Thiên lại bật dậy từ mặt đất, gào thét: "Tiếp tục!"

Sắc mặt Tỉnh Hào cứng đờ, cắn răng, cứng cỏi nói: "Được!"

...

Mười giờ sau, Đường Thiên bật dậy từ mặt đất, oa oa hô lớn: "Tiếp tục!"

Khóe miệng Tỉnh Hào co rúm, hữu khí vô lực* nói: "Được..."

*Ý nói còn hơi nhưng chẳng còn sức. Cũng phải thôi, Đường Thiên nhà ta bá đạo quá mức về phần trâu bò.

...

Hai mươi giờ sau, Đường Thiên bật dậy từ mặt đất, tức giận rít gào: "Tiếp tục!"

Hai mắt Tỉnh Hào đăm đăm: "..."