Chiến Thần Sở Bắc

Chương 69

Chương 69

Lão tiên sinh Triệu Hồi Xuân, lại kính trọng một tên mù như vậy?

“Ông Triệu, đã lâu không gặp!”

Sở Bắc khẽ cười, tuy anh không trả lời trực tiếp, nhưng cũng không phủ nhận.

Triệu Hồi Xuân nghe thấy thì khiến ông ấy thoáng chốc đã mừng rỡ như điên!

“Quả đúng là cậu Sở, lão già tôi xin ra mắt Thần…”

Trong lúc kích động, vừa muốn hành lễ đã bị Sở Bắc ngăn lại kịp lúc.

“Ông nói quá rồi, phải là Sở Bắc tôi cảm tạ lão tiên sinh mới đúng!”

Triệu Hồi Xuân ngây người, lập tức phản ứng lại.

Thần tướng trấn quốc tất nhiên không muốn để lộ thân phận.

Đối với Sở Bắc, ông ấy cũng là tri kỷ lâu năm dù chưa từng gặp mặt.

Năm năm trước bởi vì có chuyện quan trọng nên không thể đích thân ông ấy chữa trị, nhân tiện gặp mặt trụ cột của Long Quốc này.

Đây là tiếc nuối lớn nhất của ông ấy.

Vì vậy, nhận được điện thoại của Thanh Vũ, ông ấy không nói lời nào là đã vội chạy đến.

Nhưng chẳng ngờ rằng, người từng là Thần tướng Trấn Quốc, không chỉ mất đi hai mắt mà còn ở rể nhà họ Lạc – một gia tộc hạng bét thế à?

Quả nhiên, cao nhân hành sự, bí hiểm khó dò.

Nhưng như vậy lại không hề ảnh hưởng đến sự tôn kính trong lòng ông ấy dành cho Sở Bắc!

“Đây… chuyện gì thế này?”

Cảnh tượng trước mắt này đã khiến mọi người há hốc mồm, nhìn tình hình này, thân phận Sở Bắc này dường như không hề đơn giản.

Không ngờ tên mù này có thể khiến ông Triệu đối xử như vậy?

Nhất là Tuyết, miệng nhỏ há hốc, trong lòng như sóng cuộn trào.

Ánh mắt nhìn Sở Bắc lại càng thêm phức tạp.

“Chuyện, chuyện này không thể nào!”

Lưu Minh trừng mắt nhìn, gương mặt không tin nổi.

Cho dù là ông Triệu Hồi Xuân không phải do anh ta mời đến thì anh ta cũng không cho rằng, Triệu Hồi Xuân có quan hệ gì với Sở Bắc.

Một tên mù ăn ăn bám, sao có bản lĩnh lớn như vậy?

“Ông Triệu, không phải là ông nhận nhầm người rồi chứ?”

Lưu Minh không cam tâm, lập tức hỏi ra lời.

Đương nhiên, trong lòng mọi người cũng đều thắc mắc như vậy.

Thoáng chốc, mọi ánh mắt đều nhìn Triệu Hồi Xuân.

“Sao nào? Cậu đang dạy tôi làm việc? Hay cho rằng lão già này tuổi cao mắt mờ rồi?”

Triệu Hồi Xuân quay đầu lại, giọng điệu lập tức không hề khách khí.

“Vừa nãy cậu nói, là cậu mời tôi đến? Ai cho cậu cái gan đó, ai cho cậu lá gan dám đặt điều bịa đặt như vậy?”

“Lão đây là nhận lời giúp đỡ từ một người bạn, đồng ý với lời mời của cậu Sở, đến đây trị bệnh cho con gái cậu Sở!”