Chiến Thần Sở Bắc

Chương 99

Chương 99

“To gan, cậu… cậu dám đe dọa Thần Tướng Trấn Quốc? Cậu… cậu to gan lắm rồi”.

Chu Minh Hạo trợn mắt, tức đến mức nói lắp bắp.

“La Vạn Sơn đâu? Gọi ông ta ra đây, dám sỉ nhục Thần Tướng Trấn Quốc, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa rồi”.

Chu Minh Hạo vung tay, sát khí ngùn ngụt.

Không dễ gì mới mời đến nhân vật tầm cỡ thế này đến.

Nếu bị nhà họ La phá hỏng thì không cần đến Sở Bắc nói, Chu Minh Hạo cũng sẽ chỉnh chết nhà họ La.

Phịch!

Quản gia lập tức quỳ xuống.

Trán toát mồ hôi ướt đẫm.

Nếu Sở Bắc nói thế, quản gia còn có thể cãi lại nhưng bây giờ ngay cả Chu Minh Hạo cũng nói thế thì không ổn rồi.

Chỉ là…

“Ông Chu, tôi bị oan, tôi chỉ là một quản gia nhỏ, sao dám đắc tội với thần tướng trấn quốc chứ? Có cho tôi mười nghìn lá gan cũng không dám”.

Quản gia nước mắt nước mũi lem nhem, càng cảm thấy tự giễu và sợ hãi.

“Hơn nữa Thần Tướng Trấn Quốc trấn giữ Bắc Dã, sao lại đến một nơi nhỏ bé như Tân Hải này chứ? Nơi này nhỏ đến mức ông ấy cũng chưa từng thấy, sao lại dám đắc tội với người ta chứ?”

“Ông Chu, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm”.

Quản gia không dám lau mồ hôi, vội vã giải thích.

Nhưng lại không nhận ra sắc mặt Chu Minh Hạo đã trở nên kỳ quái, càng khó coi hơn.

“Cậu… cậu câm miệng…”

Chu Minh Hạo nổi giận, trợn mắt với quản gia, còn có cả suy nghĩ muốn đâm chết tên quản gia này.

Tên này mở miệng ra là ông cụ này, Sở Bắc già lắm sao?

Rõ ràng là đang cười nhạo Thần Tướng Trấn Quốc mà.

Ông ta lén quan sát Sở Bắc, thấy anh không động đậy gì, mồ hôi lạnh lại bắt đầu thi nhau túa ra.

Đừng thấy người này bình tĩnh như thế mà lầm tưởng, nếu thật sự nổi giận thì ngay cả ông ta cũng không chịu nổi.

“Tôi cho cậu năm phút, gọi tên ngốc La Vạn Sơn đó ra xin lỗi cậu Sở”.

Chu Minh Hạo đè nén cơn giận xuống nói. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nếu không thể khiến cậu Sở vừa ý, nhà họ La không cần thiết phải tồn tại nữa”.

Hả?

Vừa nghe nói thế quản gia ngây người.

Xin lỗi Sở Bắc?

Tại sao?

Trong lúc quản gia đang ngờ vực tự hỏi, tiếng gậy tre gõ xuống đất vang lên.

Sở Bắc bước đến ngạo khí, không giận mà uy nói.

“Tôi già lắm sao?”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi thôi, giọng điệu vẫn rất hòa nhã.