Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 63: Dương Hàn và nhiệm vụ giải cứu bảo khố

Dương Hàn vẫn bình tĩnh, nhưng tim hắn lại chậm hơn một nhịp đầu óc suýt chút nữa chập mạch khi nghe thấy giọng nói này, nhưng hắn không thể hiện ra bên ngoài, hắn lạnh lùng trả lời.

"Vậy thì sao? Ngươi chẳng lẽ tự cho mình cái khả năng đánh thắng ta?"

Âm thanh yêu kiều kia cũng từ từ vọng đến một lần nữa.

"Tiểu Dương Dương, tuy ta biết mình không đánh lại tiểu tử xảo trá như ngươi, nhưng trong tay tiểu tỷ ta lại đang nắm bảo khố của ngươi, ngươi nhắm có thể thắng được tiểu tỷ ta hay sao."

Dương Hàn nghe vậy lập tức giật thót mình một lần nữa, hai mắt hiện lên vẻ căm tức.

"Ngươi muốn gì nói mau!!"

Giọng nói yêu kiều lần nữa truyền đến tai hắn, nhưng lần này mị lực trong giọng nói lại tăng lên gấp mấy lần, giọng nói giống như mật ngọt, từ từ rót vào tai khiến cho da gà da vịt cả người hắn cùng lúc nổi lên, không những thế còn có một làn gió mang theo hương thơm ngào ngạt thấm ruột thấm gan bay đến.

"Tiểu Dương Dương, hôm nay tỷ tỷ đến đây không phải để đánh nhau, mà chỉ muốn nhờ tiểu đệ làm một chút việc nhỏ, chỉ cần làm xong thì tỷ tỷ sẽ trả bảo khố lại cho đệ, còn đảm bảo sẽ có thêm năm mươi tấm poster mà đệ yêu thích nhất làm quà đền bù, không những thế còn có đầy đủ chữ ký."

Dương Hàn nghe xong nhịp tim bắt đầu tăng cao, giống như quả tim sắp từ trong lồng ngực nhảy ra vậy.

Hắn lập tức xoay người lại trên mặt lúc này là một nụ cười hết sức tươi tắn tự nhiên, không hề có bất cứ một chút oán hận gì chứ đừng nói là bất mãn.

"Tỷ nói đi, chỉ cần tiểu đệ có thể làm được thì sẽ dốc toàn lực để làm."

Trước mặt hắn là một thiếu phụ thân hình đẫy đà chuẩn tỷ lệ vàng, làn da trắng như tuyết cùng hai quả đồi bóng bẩy ẩn sau bộ váy đỏ mỏng manh, dung mạo tuyệt thế động lòng người, bất kể nam nhân nào nhìn thấy cũng sẽ bị hút hồn chứ không phải giỡn chơi.

Nàng đưa ngón tay lên đôi môi căng mọng, hai mắt nhắm nghiền để lộ ra vẻ yêu kiều mộng mị, bắt đầu suy tư, một lúc sau mới nói.

"Là về..."

"Dừng!!!"

Vừa nói được mấy chữ đã nghe một tiếng hét lớn, tiếng hét lớn tới nỗi tất cả các tảng pha lê trong khe núi chấn động, tuy vô hình nhưng lại có sức sát thương cực kỳ lớn, tất cả các trụ pha lê đều xuất hiện vết nứt rõ rệt.

Dương Hàn lau mồ hôi nhìn thiếu phụ đẫy đà trước mặt, cắn răng nói: "Tất cả mọi việc đều có thể, nhưng chỉ duy nhất những thứ liên quan đến hắn đều không thể."

Thiếu phụ nghe xong lập tức bất mãn thầm mắng: "Tên xú nam nhân!"

Qua một giây sắc mặt nàng lại chuyển biến 180°, chuyển sang chuyện khác, nàng lại bắt đầu chìm vào suy tư.

Một bên Dương Hàn lau mồ hôi, hạ mắt hiện lên vẻ sợ hãi giống như mới vừa bước về từ quỷ môn quan.

Trong lòng hắn cũng thầm kêu thảm, moé xém chút nữa thì dính chưởng.

Bởi vì thiếu phụ trước mắt không phải là kẻ dễ chơi, nàng xuất thân danh môn ngàn ngàn vạn vạn người kính ngưỡng, muốn được nàng nhìn và mỉm cười với mình một lần, sau đó có chết cũng không hối tiếc.

Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải của nàng không phải là mị lực mà là thiên phú, một cái thiên phú cực kỳ nhức trứng đối với kẻ địch, thiên phú tên là « Nguyên Tâm » Chỉ cần lơ là một chút là mọi thông tin mọi suy nghĩ của đối phương sẽ bị nàng đọc thấu.

Hắn vội vàng móc từ trong túi quần ra một cây bút, ghi một dòng ký tự cổ xưa lên trên không trung, sau đó dòng ký tự hóa thành ánh sáng bay thẳng vào mi tâm của hắn.

« Tự Phong Ký Ức - Vong Thần Ký »

Những ký ức khiến hắn sợ hãi âu lo khi tiết lộ ra ngoài, lập tức bị vô số thần văn khoá lại nén thành một viên nhỏ đè xuống nơi sâu nhất của tâm trí.

Sau đó hắn mới thở phù nhẹ nhõm ngẩng đầu lên nhìn thiếu phụ trước mắt.

Nàng lúc này cũng không còn tâm trạng gì nữa, hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắc khi thấy Dương Hàn tự tay phong ấn ký ức, nhưng nàng cũng đâu phải hạng xoàng, trong lúc hắn tự phong ký ức nàng cũng đã đọc được một chút tin tức, tuy đa số không phải là tin nàng cần nhưng cũng tìm được một số tin tức nàng đang cần nhất, cũng đủ để khiến nàng mãn nguyện, dù sao có cũng hơn không có.

Nàng lúc này đưa tay ra trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một vật màu tím lấp lánh, nhìn sơ qua rất giống một viên ngọc, nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một tấm lệnh bài nhỏ bằng đầu ngón tay bên trong có một sợi đạo vận hết sức huyền diệu, không những thế còn mềm mại một cách lạ kỳ, dường như có cảm giác chỉ cần nhìn thấy sợi đạo vận này thì đạo của bản thân sẽ lập tức biến chất.

Dương Hàn nhìn thấy nó khóe miệng lập tức run rẩy.

Thiếu phụ kia vung nhẹ tay tấm tử lệnh lập tức bay đến chỗ Dương Hàn.

"Tiểu Dương Dương, chỉ cần đưa chiếc lệnh bài này cho hắn là được, không cần phải làm gì to tát đâu."

Dương Hàn nhìn tấm lệnh bài nhỏ bằng đầu ngón tay lập tức sa vào trầm tư.

Thiếu phụ kia dõng dạc nói, nét mặt yêu kiều biến mất, chính khí nổi lên dường như muốn người đối diện biết, người cứ yên tâm tại hạ chưa từng giở trò gì, nàng nói: "Yên tâm đi lấy nhân phẩm của tỷ tỷ đảm bảo sẽ không giở trò gì vào đó đâu, chỉ là trả lại vật cũ cho chủ nhân của nó thôi, không có xía chân vào trong kế hoạch gì gì đó đâu nên đừng lo lắng."

Dương Hàn bất giác lẩm bẩm: "Thật đúng là cảnh còn người mất."

Sau tiếng nói vô thức thì một luồng sát ý vô thức cũng truyền đến, khiến hắn giật mình tỉnh lại lập tức chối bay chối biến tìm kiếm n lý do để rời đi, sau khi hắn rời đi thiếu phụ kia nhếch môi cười, nụ cười của nàng làm cho trời đất biến sắc, cả khung cảnh long lanh dường như tàn phai trước vẻ đẹp của nàng.

Thân ảnh của nàng cũng từ từ biến mất để lại một hẻm núi yên tĩnh.

Lúc nàng vừa đi thì trong một góc có một đạo bóng đen bước ra, trong tay cầm một miếng tử lệnh nhỏ bé, người này không phải Dương Hàn thì còn là ai cơ chứ.

Hắn chỉ biết thở dài lắc đầu cười: "Hỏi thế gian tình là gì để cho con người ta phải khổ, nếu giống như ta bây giờ không phải tốt hơn sao? Tiêu dao tự tại không bị gò bó bởi bất cứ thứ gì."

Nhưng nói đến đây thì hắn chợt nhớ bảo khố vô giá của mình còn trong tay thiếu phụ khi nãy, lòng chỉ biết chảy máu.

Hắn phân ra một tia thần hồn thâm nhập vào trong miếng tử lệnh, thì trong đầu hắn lúc này hiện lên hình ảnh một núi bảo vật pháp bảo, tranh ảnh, đá quý, mỹ nữ khôi lỗi... Đang nằm dưới một ngọn lửa màu đen phập phừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành tro ngay lập tức, không những thế còn có mộng giọng nói lạnh như băng truyền vào thức hải của hắn.

"Cút!! Nếu không đừng trách tại sao lửa lại nóng nước biển lại mặn."

Giọng nói không có một chút tình cảm gì, lạnh giống như băng sơn vạn năm, nó công kích thẳng vào thân tâm của Dương Hàn làm hắn muốn học máu.

"Không ngờ ả lại thâm độc đến như thế, lập trình sẵn cảnh báo lão tử."

"Được được!! Yêu phụ cứ đợi đó, quân tử trả thù mười năm chưa muộn!!"

Hắn nói xong lập tức đưa tay đánh nát một mảnh không gian, sau đó bước vào trong biến mất không thấy gì nữa.

Hắn vừa đi thì một đạo thân ảnh mặc váy đỏ từ từ hiện ra, nhếch mép cười, mắt phượng nhắm lại giống như đang hưởng thụ.

"Dương tiểu quỷ, tiểu tử nhà ngươi vẫn còn non và xanh lắm, vẫn chưa phải là đối thủ với bổn tiểu thư đâu."

Dứt lời nàng đưa tay lấy một vật từ trong ống tay áo ra, ném nhẹ về phía trước, vật đó ngay lập tức hoá thành một con linh điệp màu xanh nhạt bay lơ lửng trên không trung, không đến hai giây nó lập tức hóa thành một luồng sáng đâm thẳng vào trong không gian biến mất.

Thiếu phụ lúc nãy còn đứng ở đây bây giờ đã không thấy đâu.

…...

Thiên Kiều Sơn.

Lúc này Mạc Hiểu Nam đang núp trên một vách núi nhỏ, hai mắt nhìn chăm chăm xuống sơn cốc.

Sơn cốc bên dưới rộng hơn mấy chục dặm lúc này đang có vô số yêu vật đang điên cuồng cắn xé lẫn nhau, tiếng kêu gào vang vọng khắp sơn cốc khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình khiếp sợ, mùi máu tươi nồng nặc khuếch tán khiến cho rất nhiều yêu vật tìm đến.

"Chậc chậc, nơi này vậy mà lại cất giấu một bí mật kinh thiên đến như vậy."

Thông qua khai thiên nhãn hắn thấy bên dưới sơn cốc này chôn cất một tòa đại trận hết sức khủng bố, toà đại trận lúc nào cũng vận chuyển hấp thu máu tươi cùng huyết nhục của yêu vật, sau đó chuyển hoá máu thịt của yêu vật thành chất dinh dưỡng, rồi truyền đến một điểm gì đó nằm rất sâu trong lòng đất.

Hắn lúc này lấy ra một cuốn sách bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Sột soạt! Sột soạt!

"Ồ đây rồi!"

"Thứ này gọi là Luyện Thi Lô, chuyển hoá máu thịt của yêu thú thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng thi thần, một khi xuất thế tai ương chắc chắn sẽ ập đến.

Mà nhìn sơ qua Luyện Thi Lô này cũng có niên đại cả mấy vạn năm chứ chả phải chuyện đùa, một khi Thi thần xuất thế thì khó có ai có thể ngăn nổi nó."

"Nhưng không sao, vì đã có Mạc gia gia của ngươi ở đây, không có chuyện khó nào mà Mạc gia gia ngươi giải quyết không nổi, cũng không kiêng nể những chuyện tốt như thế này."

Vừa dứt câu, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một sợi chuỗi đeo vào trong tay, sợi chuỗi tản ra kim quang nhàn nhạt.

Phật quang khắc chế sát khí.

Hắn đương nhiên biết nơi nào có nguy hiểm thì nơi đó ắt hẳn có thứ tốt, nguy hiểm luôn tỷ lệ thuận với cơ duyên.

Hắn không vội vàng nhảy xuống dưới mà trước tiên phải lựa chỗ để đáp xuống, hẻm núi này chằng chịt yêu vật, chỉ cần sơ xuất một tí thôi cũng đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục chứ đừng nói đến chuyện nắm lấy cột cơ duyên này.

Sau khi lựa chọn tốt nơi để đáp xuống hắn không chần chừ mà nhảy xuống, trận pháp ẩn thân được vẽ trên cơ thể cũng được kích hoạt, huyết mộng cầu cũng được lấy ra, để tránh những trận chiến không cần thiết.

Hắn men theo vách núi từ từ đi sâu vào bên trong, hắn vừa đi vừa tìm kiếm mắt trận, không đến nửa tiếng hắn đã đi đến bên cạnh mắt trận, nơi này yêu thú cuồng bạo điên cuồng hơn những nơi khác gấp mấy lần, tu vi cũng cao hơn rất nhiều, mỗi một con yêu vật đều to như một ngôi nhà.

Ầm!! Grào! Grào!

Grào! Grào!

Tiếng gào thét, cắn xé inh ỏi làm hắn choáng váng cả đầu.

"Moá! Quần ẩu nhau kinh quá không tiếp cận được!"

Cảm thấy không ổn ngay lập tức lùi về phía sau, bởi vì mắt trận đang bị một bầy yêu vật yêu thú đánh nhau che lấp mất, lại gần nhỡ bị dính đạn lạc thì đi thẳng vào lòng đất mất, như thế không ổn cho lắm.

Hắn áp sát vách núi nghĩ cách tiếp cận mắt trận, nhưng hắn chợt lóe lên một suy nghĩ hết sức táo bạo, nếu như không chơi ở trên thì xuống dưới cắt đứt nguồn dinh dưỡng của Luyện Thi Lô.

Không chần chừ hắn lập tức quay lưng đào một cái lỗ trên vách núi, sau khi đào được vài mét thì hắn lập tức lấy đất đá xung quanh lấp miệng hang lại, hắn lập tức lấy ra một tờ giấy nhỏ bắt đầu phác thảo lại một tấm bản vẽ chi tiết đại trận này, tìm kiếm yếu điểm của nó để dễ dàng đột phá.

Nhưng càng nhìn lại càng thấy rối rắm, bởi vì trận pháp này ngoài mắt trận thì khắp các nơi khác trận pháp đều được cường hóa nhờ một phần tinh huyết của yêu vật, chỉ có mắt trận là nơi dễ dàng đột phá nhất, nhưng với tình hình hiện giờ đến gần cũng khó chứ chưa nói đến việc có đủ thời gian hoá giải mắt trận hay không.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, bên ngoài vách động chợt xuất hiện một vật thể lạ màu đen, và đang cố gắng đào xuyên qua lớp đất đá mà hắn vừa mới dựng lên để che đậy cửa động.

Ngay sau khi đào xuyên qua cửa động nó lập tức kêu mấy tiếng, dường như đang báo hiệu cho Mạc Hiểu Nam là nó đã về.

"Ngao..Ngao."