Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 85: Ta cũng cho ngươi ba giây

Chân hắn vừa chạm đáy đã gậy ra một vụ nổ lớn, phía dưới chân có một con cóc tinh to mấy mét bị hắn dẫm nát đầu, hắn nhún người nhảy ra khỏi đầu nó.

Cả cơ thể lúc này đều là máu màu xanh lam, còn không ngừng ăn mòn quần áo hắn.

Hắn ngay lập tức cởi đồ ném sang một bên, bởi vì hắn ngửi được thứ mùi nguy hiểm trong máu con cóc tinh này.

Đúng là hắn đón không sai trong máu con cóc tinh này có chứa độc trùng, quần áo hắn khi nãy không phải bị máu ăn mòn mà là bị độc trùng gặm nhấm.

Từ phía xa xa cách đó vài trăm mét có rất nhiều cặp mắt đỏ ngầu mở ra vì ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, hơn ba mươi bảy con Hắc Xa Báo chạy ầm ầm ra khỏi nơi trú ngụ lao thẳng đến nơi phát ra mùi máu tanh.

Mạc Hiểu Nam cảm nhận được mùi vị nguy hiểm thì ngay lập tức né sang một bên, nhảy lên trên vách núi hai tay hai chân ghì chặt lấy mấy hốc đá, phòng tránh bị rơi xuống.

Lúc này đám Hắc Xa Báo cũng đã chạy đến nơi, chúng chỉ mất bảy giây đã có mặt ở nơi này.

Khai Thiên Nhãn của Mạc Hiểu Nam lúc này cũng được kích hoạt, hắn có thể nhìn thấy đám Hắc Xa Báo này tu vi con cao nhất cũng chỉ có Kim đan, nhưng khí tức trên người chúng lại cực kỳ quỷ dị lúc mạnh lúc yếu mơ mơ hồ hồ không xác định.

Mạc Hiểu Nam nhảy từ trên vách núi xuống hai tay kết ấn thi triển pháp quyết.

“Diệt Ma Ấn!”

Bùm!

Lần sử dụng diệt ma ấn này hắn đã tối ưu uy lực của nó để phù hợp cho tình cảnh, vì hắn chỉ cần một chút uy lực là có thể giết hết đám Hắc Xa Báo này.

Có tất cả ba mươi bảy con Hắc Xa Báo tất cả đều bị nghiền nát dưới Diệt Ma Ấn, Hắc Xa Báo vừa chết thì cơ thể lập tức tan biến hóa thành hắc vụ hòa mình vào không gian, dưới đất chỉ để lại chín viên hắc tinh, bên trong chứa một thứ pháp tắc không rõ là loại gì, nhưng nhìn cực kỳ mãnh liệt.

Nhưng khi hắn giật mình quay đầu thì thi thể con cóc tinh kia không còn ở đó nữa mà đổi lại là một mảnh lam tinh, bên trong chứa một dịch thể màu xanh không rõ nguồn gốc, trong lúc hắn đang suy nghĩ gì đó thì một con cóc tinh to cả trăm mét từ trên trời đột nhiên đáp xuống.

Bùm!

Nó nhìn xung quanh cuối cùng nhìn thấy viên lam tinh trên tay Mạc Hiểu Nam hai mắt đột nhiên tản mát ra sát khí, nó mở miệng rống to: “Nhân tộc to gan! dám giết con của bổn vương!”

Tiếng rống làm cho đại địa rung lắc, bạo phong nổi lên quét ngang bốn phía.

Sắc mặt Mạc Hiểu Nam cũng vẫn như bình thường, hắn không hề có một chút giao động hay chột dạ nào trong câu nói của mình: “Ngươi không biết con của ngươi bị đám sài lang hổ báo kia giết chết sao?”

“Tiểu tử to gan, ngươi tưởng mắt của bản vương mù hay sao mà không thấy rõ ngươi dẫm chết con của bổn vương.” Cóc tinh rống to, âm thanh lạnh lẽo đến cùng cực.

Mạc Hiểu Nam cũng bất ngờ, hắn nào nghĩ đến con cóc này lại có thể nhìn thấy.

Nếu tính thì nãy giờ cũng chỉ mới có vài phút, con cóc tinh này hiển nhiên đang canh giữ thứ gì đó ở gần đây, thấy con mình vừa mới bị người ta dẫm chết liền lao đến đây.

Ngay lúc này Mạc Hiểu Nam nâng tay lên, ngắm nhìn viên lam tinh trong lòng bàn tay, rồi nhìn sang con cóc tinh to tổ bố kia, miệng nở ra nụ cười gian: “Nếu như ngươi đã thấy thì đừng trách ta người….À nhầm giết cóc diệt khẩu.”

“Hừ, nhân tộc tiểu tử ngươi cũng mạnh miệng lắm, tu vi chỉ mới Hóa Thần mà dám đứng trước mặt bổn vương ra oai, để bổn vương cho ngươi thấy thế nào là lễ độ, lấy đầu ngươi tế vong hồn con bổn…”

Nhưng điều mà nó không hề nghĩ đến là ngay lúc nó chưa kịp nói từ cuối thì một cái chân đã đạp vào chính diện đầu của nó, cú đạp làm nó văng xa mấy trăm mét, trán bị đạp lõm vào bên trong, máu tươi chảy ra như suối.

Không chờ nó phản ứng thì trên bầu trời một phiên ấn to trăm mét giáng xuống, phiên ấn đè chặt nó trên mặt đất, khi nó phản ứng lại thì ngay lập tức giãy dụa nhưng cho dù có giãy cách mấy thì cũng không thể thoát ra, mà càng ngày càng bị đè chặt lên, nó cảm nhận được từng khúc xương trong cơ thể đang bị đè gãy, trong mắt cũng nổi lên sự sợ hãi tuyệt vọng, nó không ngờ đến một tiểu tử Hóa Thần lại có thực lực áp đảo đến như vậy.

“Thượng tiên, thượng tiên.. xin tha mạng xin tha mạng, xin thượng tiên tha mạng!” Thái độ cóc tinh ngay lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ, từ giọng điệu cao ngạo lạnh lùng sang giọng điệu khẩn cầu.

Mạc Hiểu Nam nằm trên phiên ấn liếc mắt xuống nhìn con cóc tinh đang cố gắng giãy giụa trong tuyệt vọng, hắn đưa tay ấn nhẹ lên phiên ấn, thì áp lực mà con cóc nhận được cũng càng ngày càng tăng lên, đến nỗi mà nó có thể nghe được tiếng xương gãy tiếng lục phủ ngũ tạng đang bị dồn dép đế sắp lòi cả ra ngoài.

“Con cóc nhà ngươi nói gì cơ, nói lại cho bản thiếu nghe nào?” Mạc Hiểu Nam đưa tay lên ngang tai của mình giả vờ không nghe, hỏi nó lại lần nữa, hắn đường đường là người có thể đánh tay đôi với Đại Thừa kỳ, mà hôm nay con cóc Độ Kiếp hậu kỳ này lại dám bố láo trên đầu hắn, không đánh nó què một chân thì khó có thể phục chúng.

“Thượng..thượng tiên xin…xin tha..mạng..ng….” Nó sợ đến nỗi ứa cả nước mắt, đến nói cũng cà lăm nghe không nhịn được cười.

“Bản thiếu chưa nghe, ngươi nói lại lần nữa nào..” Mạc Hiểu Nam vẫn tỏ ra là mình không nghe gì, giọng nói lại ấn mạnh thêm lần nữa.

“Thượng…thượng.. tiên.ên…uy..uy…. vũ.. xi..xi…xin…thaa..thaaa…mạnggg…..” Nó nghe giọng của hắn thì cà lăm mạnh hơn nữa.

“Được rồi hôm nay bản thiếu gia tâm trạng rất tốt tha cho ngươi một mạng, nhưng với điều kiện là ngươi phải chở bản thiếu gia đến bờ bên kia của hắc vực này, ngươi mà từ chối thì cũng biết kết cục của mình sẽ như thế nào rồi đó.” Mạc Hiểu Nam đè mạnh ngón tay hơn một chút nữa, phiên ấn cũng theo đó tăng thêm uy áp.

Cóc tinh xém chút nữa thổ huyết, nhưng cuối cùng cũng cắn răng nói: “Vâng..vâng..”

Mạc Hiểu Nam thu hồi phiên ấn, từ từ hạ xuống người con cóc tinh này.

Cóc tinh lúc này mới thở ra một hơi, nó không nghĩ mình vừa mới vừa từ quỷ môn quan trở về, mồ hôi ếch đổ đầy trên mặt, xương trong người nó cũng gãy hết mấy cây, nội tạng xém chút nữa là bọ đè nát, tuy không nát nhưng cũng bị tổn thương không nhẹ, nói chung cũng không ảnh hưởng nhiều đến nó, dù sao cũng là cóc tinh tu luyện ngàn năm đâu dễ dàng chết vì mấy thứ nhảm nhí như vậy, phải có một chút môn đạo mới sống được đến bây giờ chứ.

Còn Mạc Hiểu Nam thì thấy trên lưng nó toàn là nốt sần đen đen đỏ đỏ nhìn quá mất thẩm mỹ, nên hắn quyết định làm một lớp lông cho nó.

Hắn đưa tay áp xuống lưng nó, miệng còn lẩm bẩm gì đó, sau đó lưng cóc tinh đột nhiên có cỏ mọc lên, cỏ xanh bao phủ cả cái lưng rộng lớn, không những vậy còn mọc thêm một cây đào, Mạc Hiểu Nam thấy ưng ý mới đi lại gốc cây đào ngồi xuống, vẽ lên trên gốc cây đào một trận pháp lọc không khí, dưới đất là một trận pháp mô phỏng lực hút để khi con cóc này nhảy khỏi hất văng hắn ra bên ngoài.

Ngay lúc này giọng nói của Mạc Hiểu Nam truyền đến tai nó: “Đi thôi.”

Cóc Tinh nghe thế giật hết cả mình, nó lập tức di chuyển, một cú nhảy của nó ít nhất cũng bốn trăm mét còn độ dài ít nhất cũng hai ba cây số, tuy không thể gọi là nhanh nhưng cũng tạm ổn, còn hơn là phải đi bộ hết cái hắc vực này.

Mạc Hiểu Nam ngồi trên lưng nó lấy ra bình rượu lúc trước lấy được từ tay Vân Vũ, rót từng ly nhỏ nhâm nhi hưởng thụ.

Mà cái Hắc vực này thực sự quá tăm tối, hắc khí dày đến nỗi ánh sáng cũng không thể chiếu đến nơi này, nên tầm mắt cũng bị hạn chế đi rất nhiều, chỉ có những yêu vật yêu thú dưới này là có thể nhìn được trong này, bởi vì chúng được sinh ra và thích nghi điều kiện ở nơi đây, còn hắn nếu như không có Khai Thiên Nhãn thì thực sự chả khác gì một tên mù, vì tầm nhìn chỉ giới hạn trong phạm vi trăm mét.

Nhưng khi hắn đang nhâm nhi ly rượu thì Cóc tinh đột ngột dừng lại, trên bầu trời lúc này xuất hiện một con chim ưng ba đầu sáu cánh một chân, hai mắt Mạc Hiểu Nam đột nhiên phát sáng, Thiên Bằng nhưng con này đã bị hắc khí chuyển hóa thành màu đen, hắn không biết tinh huyết con Thiên Bằng này có còn sử dụng được hay không.

“Báo Tử Thiềm, con cóc nhà ngươi muốn gì mà dám đi vào lãnh địa của Dạ Xoa Vương ta!” Dạ Xoa Vương lạnh lùng nhìn Cóc tinh nói.

Báo Tử Thiềm cũng điềm nhiên đáp lại: “Lãnh địa của ngươi? ngươi có phải đang nhầm lẫn gì hay không, nơi này đường đường là nơi vô chủ ai cho ngươi cái quyền xem đây là lãnh địa của mình!” Báo Tử Thiềm cũng không chịu thua, lạnh nhạt đáp lại.

“Quyền? Đúng thật là nực cười, nơi mà bổn vương muốn lấy thì còn cần phải xin phép ngươi sao?” Dạ Xoa Vương cười gằn với Báo Tử Thiềm, nhưng hắn không hề để ý Mạc Hiểu Nam đang dâng lên sát ý vì dám chen ngang vào tiến độ đi gặp Dao Lạc Tuyết của hắn.

“Ta cho ngươi ba giây mau cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách Dạ Xoa Vương ta không nể tình!” Dạ Xoa Vương dùng ánh mắt lạnh như hàng băng nhìn Báo Tử Thiềm, giọng nói cũng lạnh lẽo đến cùng cực, có thể khiến người ta không rét mà run.

Mạc Hiểu Nam lúc này cũng lên tiếng: “Ta cũng cho ngươi ba giây, nếu như không biến khỏi mắt ta thì đừng trách tại sao đầu mình hai nơi!”

“Một!”

Dạ Xoa Vương nghe vậy sát cơ lập tức bạo phát, tu vi ào ào tản ra, ngay lập tức hóa thành Đại Thừa sơ kỳ đỉnh phong, nó lạnh giọng quát Mạc Hiểu Nam.

“Nhân tộc hỗn láo, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

Dạ Xoa Vương tung cánh xé toạc không gian, đưa móng vuốt mình xuyên qua không gian với ý định vồ lấy Mạc Hiểu Nam.

“Hai!”

Móng vuốt vừa xuyên qua thì đã bị Báo Tử Thiềm cản lại, một cú đập vào người làm nó bay sang một bên, tiện thể làm cho bình rượu của Mạc Hiểu Nam theo đó văng xuống đất vỡ thành từng mảnh.

Lúc này một luồng ác khí từ Mạc Hiểu Nam bộc phát, hai mắt lạnh lẽo đến cực hạn, đến nỗi làm cho Dạ Xoa Vương lạnh hết cả gáy.

Mạc Hiểu Nam vẫn tiếp tục đếm.

“Ba!”

Lúc này tóc của hắn biến thành màu trắng, đồng tử cũng hóa thành màu hồng trông cực kỳ soái ý, khí tức bộc phát nghiền ép cả Dạ Xoa Vương.

Dạ Xoa Vương lắp bắp: “Không thể nào! không thể nào! một tên nhân loại thấp hèn sao có thể mạnh đến mức độ này!”

Nó lập tức tung ra sát kỹ của mình.

“Bạo Kích Không Gian Thứ Nguyên”

Không gian xung quanh Mạc Hiểu Nam bắt đầu nứt vỡ, vô số lông vũ từ đó phóng ra, mỗi một cọng lông đều sắc bén đến nỗi có thể cắt đứt cơ thể tu sĩ Đại Thừa.

“Hết giờ!”

Mạc Hiểu Nam đang đứng đó đột nhiên biến mất, mấy chiếc lông kia cũng đâm vào khoảng không trống rỗng.

Mà Mạc Hiểu Nam lúc này xuất hiện trước mặt Dạ Xoa Vương, một tay nắm lên đầu nó tay kia cầm lấy một cái cánh của nó, hắn vận sức kéo ra, chỉ trong chốc lát một cái cánh đã bị hắn xé rời khỏi cơ thể ném sang một bên.

Grào! Grào!

“Nhân tộc khốn kiếp, dám làm bổn vương bị thương ngươi nhất định phải trả giá.”

Khí tức của nó lúc này cũng trở nên cực kỳ cuồng bạo, nó cưỡng ép thiêu đốt tinh huyết tăng tu vi mình lên Đại thừa đỉnh phong, móng vuốt nó cong lại vồ lấy Mạc Hiểu Nam, nhưng cuối cùng chưa chạm được Mạc Hiểu Nam thì đầu mình của nó mỗi thứ một nơi.

Nó lúc này còn đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng khi thấy được cơ thể mình đang bị Mạc Hiểu Nam ném sang một bên nó liền bừng tỉnh, nó thực sự không thể tin được một tên nhân tộc Hóa Thần lại có thể xé đôi nó, phải biết cơ thể yêu thú cường hãn đến nhường nào, đừng nói là tu sĩ Đại thừa kỳ cho dù là Đăng Thiên cảnh cũng không thể tay không xé đôi cơ thể yêu thú, nhưng tên nhân tộc Hóa Thần kỳ này lại làm được.

Mạc Hiểu Nam dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm nhìn vào đầu Dạ Xoa Vương, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, để lão tử đem hồn phách ngươi luyện hóa xem ngươi còn có thể hống hách được hay không, nhắc ngươi biết có những người không thể tự tiện đi trêu chọc.”

Mạc Hiểu Nam giơ tay lên một tia vật chất thần bí từ trong tay chảy ra hút lấy hồn phách của Dạ Xoa Vương.

“Khônggg!”

Nhưng đã quá muộn, hắn cảm thấy mình làm thực sự quá ngu ngốc, trăm năm trước vì muốn trốn thoát mà trả không ít đại giới, đến nỗi phải lưu lạc ở đây, đến hôm nay lại không thể thoát khỏi cái chết, càng thêm phải chết trong tay một tên nhân tộc thấp hèn.

Sau khi hồn phách bị Mạc Hiểu Nam rút ra, cơ thể Dạ Xoa Vương ngay lập tức bị hắn thiêu hủy, yêu hạch nhẫn trữ vật cũng bị hắn lấy đi không chừa lại bất cứ thứ gì.

Hồn Phách Dạ Xoa Vương thu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nó bên ngoài được bao bọc bởi một lớp vật chất mà Mạc Hiểu Nam thường suy sử dụng.

Lớp vật chất này cũng từ từ ăn mòn hồn phách Dạ Xoa Vương, còn một phần là đang chữa trị cho nó, đúng là loại thống khổ không thể nào tưởng tượng được.