Chiêu Tuyết

Chương 10: Hộ quốc tướng quân

Ngủ trong phòng Vương Tông Viêm đến tận khi mặt trời lên cao mới dậy tựa hồ đã thành thói quen của hắn.

Gượng nâng thân thể mỏi mệt, Tần Tố dựa vào thành giường, nhắm mắt lại.

Tối hôm qua theo Vương Tông Viêm vào thư phòng, việc này xem như một khởi đầu tốt, tuy nhiên hắn chỉ là mượn một vài quyển sách sử bình thường về đọc, nhưng dẫu sao chí ít cũng đã được phép tự do ra vào.

Như vậy có thể tìm cơ hội ở trong thư phòng tìm chứng cớ, theo di ngôn của ca ca, chứng cứ xác thực tội thông đồng với địch phản quốc.

“Từ công tử, ngài đã dậy chưa?” Tỳ nữ bên ngoài gõ cửa hỏi.

Hôm nay cư nhiên lại thúc dục hắn? Trước đó chỉ có đến bữa trưa mới có người tới gọi.

“Vào đi.” Tần Tố nói.

“Từ công tử, chủ nhân gọi ngài đến đại sảnh một chuyến.”

“Chuyện gì?” Tần Tố trong lòng cả kinh, sau đó là âm thầm cười khổ, cái này xem như có tật giật mình sao.

“Nô tỳ không biết, hình như là Hộ quốc tướng quân đã quay về đế đô, hiện giờ đang ở quý phủ.” Nô tỳ cúi đầu, giúp Tần Tố thay y phục, nói. (đế đô: kinh thành, kinh đô)

Dưới lớp áo trong là thân thể trắng nõn tràn đầy dấu vết dục tình, nhợt nhạt hôn ngân, làm cho thị tỳ nhỏ tuổi ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Tần Tố.

Thị tỳ này là do Vương Tông Viêm phái đến chăm lo sinh hoạt hàng ngày của hắn, lanh lợi nhưng không lão luyện, có thể thấy được Vương Tông Viêm đối hắn, cũng không quá mức cảnh giác.

“Di Nhi…..” Tần Tố đột nhiên gọi tên thị tỳ.

“Công tử có gì sai bảo?” Thị tỳ cúi đầu vừa giúp Tần Tố sửa sang lại đai lưng, vừa hỏi.

“Không………..Không có gì…..”

Trong một khắc đó, Tần Tố rất muốn hỏi: Bộ dáng của ta……..có phải rất đáng khinh.

Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra lời. Nói như vậy, là hỏi không được………Ở nơi đây, hắn cẩn trọng tiến hành từng bước một, sao có thể có một khắc lơi là, huống chi, Di Nhi là người của Vương Tông Viêm……….

Bạch sắc y phục che đi thân thể đầy thanh ngân, lại giấu không được sự thật hắn là kẻ dĩ sắc thị nhân.

Mà thôi, ô uế chính là ô uế, chờ tất thảy kết thúc, liền đi cùng phụ mẫu, huynh muội đi thôi….

Thế gian này, thật không còn gì để lưu luyến…….

Không biết sao, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Lý Kỳ cùng hắn ăn trưa tại Duyệt Lai lâu.

“Từ huynh, nếu hiện tại có một thứ ngươi khát vọng có được, nhưng vì nó lại nhất định phải giẫm lên xương cốt của vô số ngươi, khiến mình đầy thương tích, thậm chí còn phải chịu người khinh thường, nhạo báng. Ngươi, sẽ làm sao?” Người kia hỏi như thế.

Khinh thường, nhạo báng…..Ha ha.

Thì tính sao, những người kia biết cái gì? Sa vào ý niệm, chìm trong lời đồn đãi…….Nhạo báng ư, gánh liền gánh a, khinh thường thì thế nào, hắn đã sớm không còn đường lui……..

Còn ước hẹn ngày mười lăm, hắn thật sự không dám đến…….

Chỉ có người kia……Chỉ có người kia là tri kỷ đầu tiên và có lẽ là duy nhất trong cuộc đời……..Hắn không muốn thấy người kia khinh thường.

Khiến cho hình dáng hắn khi đó lưu lại trong lòng Lý Kỳ a, sau này dù có ra sao, cũng sẽ không quay lại lần nữa.

“Công tử, được rồi.”

Bất tri bất giác, đã thay xong y phục. Sau khi rửa mặt, Tần Tố đi theo Di Nhi đến đại sảnh.

Vào đại sảnh liền thấy Vương Tông Viêm đang cùng một võ tướng nói chuyện gì đó, thấy Tần Tố tới, đứng dậy cầm tay hắn đến trước mặt người nọ nói: “Đại ca, đây là Từ Thanh Thư.”

“Thảo dân Từ Thanh Thư, bái kiến tướng quân.” Tần Tố nghĩ hắn chính là Vương Tông Liệt, hành lễ nói.

“Từ Thanh Thư____” Vương Tông Liệt lặp lại tên hắn, sau đó nói: “Tên rất hay, Viêm, ánh mắt của ngươi có tiến bộ.”

“Đại ca ngươi cũng đừng nói như vậy, miễn cho Thanh Thư nghe xong lại giận ta.” Vương Tông Viêm khoát khoát tay nói.

“Ngươi chừng nào thì biết sợ như vậy? Sách, không thuận ý, dùng thủ đoạn của ngươi sao phải sợ hắn không ngoan ngoãn tuân theo. Nếu không được, nhiều kiều thê mĩ thiếp như thế còn sợ không có một cái vừa ý?” Vương Tông Liệt liếc nhìn Tần Tố, căn bản không buồn che dấu ý khinh thường.

Kẻ như hắn, xem thường luyến đồng nam sủng cũng là bình thường. Tần Tố cúi đầu, thật cũng không có gì để ý. Bất quá, vẫn cứ phải giả bộ a…..

“Thanh Thư, đại ca ta nói, ngươi cũng đừng để trong lòng.” Vương Tông Viêm ôm lấy Tần Tố, ghé vào tai hắn nói, tiếp liền quay qua nghiêm mặt, “Đại ca, ta là nghiêm túc, Thanh Thư hoàn toàn khác biệt.”

“A.” Âm điệu hơi cao tỏ rõ chủ nhân không quan tâm.

“Thanh Thư, ngươi trước quay về đi, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi, ân?”

“Hảo.” Tần Tố trầm thanh dẫn theo một điểm ảm đạm, còn có…..Một chút, gần như là nghẹn ngào khóc âm.

“Thanh Thư……” Vương Tông Viêm tựa hồ còn muốn nói gì nữa, nhưng Vương Tông Liệt ở đây cũng không nên nói thêm gì, chỉ là xoa xoa đầu hắn.

Tần Tố xoay người rời đi, ở lâu khó chắc sẽ không để lộ sơ hở.

Quay về phòng, việc đầu tiên chính là cố sức dụi mắt, nếu có quả ớt thì tốt hơn nhiều, đáng tiếc bây giờ không nên đi trù phòng. (trù phòng: phòng bếp.)

Không được, nhất định phải khóc lên mới tốt. Tần Tố đối diện gương đồng, chăm chú xem xét chính mình xong thầm nghĩ.

Dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại, hồi tưởng thân nhân, hồi tưởng lại những ngày cẩn cẩn dực dực, còn nhớ…..Đã từng hồn nhiên hạnh phúc, nước mắt cứ như vậy một giọt một giọt rơi xuống. Có cố lãnh tĩnh đến thế nào, chẳng qua vẫn chỉ là một hài tử mới mười sáu tuổi.

“Thanh Thư…..” Lúc Vương Tông Viêm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đúng là một bức giai nhân lạc lệ đồ.

Tần Tố tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩn ngơ nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài theo mặt rơi xuống.

“Thanh thư, đừng khóc.” Vương Tông Viêm bỗng dưng cảm thấy ngực như bị xiết chặt, tiến lên ôm hắn, nói.

Tần Tố không nói một lời, cũng không kháng cự, chỉ tùy ý y ôm.

“Lời đại ca ta nói ngươi đừng để tâm, hắn chính là như vậy. Thanh Thư, ta thật sự thích ngươi.”

Tần Tố đẩy y ra, đứng dậy lui về sau hai bước.

“Ta như vậy tính là gì?” Tần Tố cười buồn, rưng rưng hỏi, “Nam sủng của ngươi sao? Ngươi nói ngươi thích ta, ha ha……..”

Ương bướng cố tỏ vẻ kiên cường, lại dễ khiến người yêu thương, đau xót nhất.

Vương Tông Viêm hơi cau mày, thấp giọng nói: “Thanh Thư, đừng náo loạn. Từ nay về sau ta thật sự sẽ không để ngươi có nửa phần ủy khuất.”

“Ta không ủy khuất!” Tần Tố lớn tiếng nói, “Ta ở lại bên cạnh ngươi là vì ta thích ngươi, nhưng mà….Nhưng mà……..” Nói không hết câu đã che mặt ngồi bệt xuống đất, khóc không thành tiếng.

Vương Tông Viêm thở dài, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói: “Ta biết ngươi không tin ta, bất quá cũng không sao, nhất định có một ngày ngươi sẽ tin ta thật tình thích ngươi. Có lẽ ngay từ đầu ta chính là ý định chơi đùa, thế nhưng càng ở bên ngươi lại càng cảm thấy ngươi không giống những người khác. Ngươi không tham vinh hoa phú quý, cũng không quan tâm đến tiền tài quyền thế, ta cũng không biết làm cách nào mới có thể lưu lại lòng của ngươi. Khi ta biết ta yêu ngươi, ta quả thực không tin được, ngươi rốt cuộc thích ta ở điểm nào? Kẻ như ta…….”

Tần Tố ỷ tại trong lòng y, thân mình còn đang nức nở run rẩy, nhưng trong mắt lại là một mảnh lãnh ý tàn khốc. Thích ngươi, ha ha, thích đến nhịn không được muốn giết ngươi. Chân tình của ngươi đáng giá mấy lượng bạc? Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng sao?

Không tham tiền tài quyền thế của ngươi, là vì ngay từ đầu ta đã không quan tâm đến chúng, cái ta muốn, là mạng của ngươi kia…….Không, không chỉ là của ngươi, còn có tất thảy người của Vương gia!

Một ngày nào đó ngươi chắc chắn sẽ biết, Thanh Thư mà ngươi ‘yêu’, Thanh Thư tình thâm ý trọng đối ngươi, Thanh Thư ngoan ngoãn thuận theo ngươi căn bản không hề tồn tại, hắn cuối cùng chẳng qua là oán hận của Tần Tố, là yêu quỷ huyễn hóa từ oan hồn của Tần gia, hắn ngay từ đầu chính là vì báo thù mà đến.

Cho nên……. Tốt nhất đừng yêu ta.

Đừng yêu ta.