Chiêu Tuyết

Chương 9: Tâm tự thành tro

Trời đã sáng rồi sao?

Tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, giục Tần Tố mở mắt.

Trời đã sáng rồi.

Cuối cùng sống đến hôm nay. Ngoại trừ một thân đau nhức, thật cũng không có gì khó chịu.

Ha ha, vốn tưởng rằng chính mình qua không nổi cửa ải này, cũng bất quá như thế. Tiết hạnh của nam nhân a, thật sự là không đáng tiền.

Tần Tố lấy tay áo che mặt, ngăn ánh mặt trời, Rõ ràng không thương tâm, lại không hiểu vì sao rơi lệ. Tốt lắm, chí ít có bắt đầu từ nay về sau sẽ dễ dàng nhiều hơn……..

Trong phòng trống không, chỉ có một mình hắn. Đây đúng là thời cơ tuyệt vời để tra tìm chứng cứ, đáng tiếc hiện tại một chút khí lực hắn cũng không có, đành phải tiếp tục nằm. Quên đi, nhất định sẽ có cơ hội. Bây giờ hắn hay là vẫn giả bộ mệt mỏi đi, để tất cả mọi người quen với việc hắn dậy muộn, như vậy mới có thời gian truy tìm chứng cứ.

Hắn trăm phương ngàn kế như vậy, rốt cuộc có đáng hay không, nếu thất bại, chỉ sợ kết cục sẽ không đơn giản chỉ là chết mà thôi.

Chẳng hiểu tại sao lại nhớ tới Lý Kỳ. Nếu người kia biết “tri kỷ” của hắn là như thế nào, không biết sẽ có phản ứng gì? Ha ha, chỉ sợ sẽ hối hận vì đã kết giao với hắn a…………

Vì báo thù, hắn cam nguyện từ bỏ tất thảy, thậm chí cả bằng hữu duy nhất đó, e rằng cũng phải từ bỏ rồi.

Thật có lỗi, ước định kia, có lẽ ta sẽ không thực hiện.

Cửa đột nhiên bị mở ra.

Tần Tố từ từ mở mắt, một bộ vừa mới tỉnh ngủ.

“Tỉnh?” Vương Tông Viêm dựa vào cửa, tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Tần Tố mê mang nhìn y, lại mê mang nhìn bốn phía, giống như không rõ tại sao mình lại ở chỗ này.

“Không nhớ rõ? Chuyện tối hôm qua, ân?” Vương Tông Viêm ngồi xuống bên giường, cầm lấy một lọn tóc dài của hắn đưa lên mũi nhẹ ngửi.

Tần Tố giật mình, đỏ mặt mà nghiêng đầu.

“Thanh Thư thẹn thùng?” Vương Tông Viêm cúi xuống chăm chú nhìn Tần Tố.

“Ngươi……” Thanh âm hắn có chút khàn khàn.

“Đến, uống nước a.” Vương Tông Viêm dìu hắn đứng dậy, uy hắn uống nửa chén nước.

Tần Tố nhu thuận ỷ tại trong ngực y, nho nhỏ nho nhỏ uống từng chút một.

“Thanh Thư, làm người của ta.”

Tần Tố sửng sốt, bị sặc tới rồi. Vất vả khụ qua, mặt trướng đến đỏ bừng.

“Thanh Thư.” Người kia nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tần Tố quay đầu. Đáp ứng quá nhanh ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy vô vị. Dù sao đi nữa bây giờ y đang cao hứng, ham thích mới lạ còn chưa giảm xuống, không thuận theo y cũng không thành vấn đề.

“Không muốn, ân?”

“Không phải………” Tần Tố nhẹ nói, “Chỉ là Thanh Thư ở tại Vương phủ mấy ngày nay, nhiều ít nghe được chuyện phong lưu của đại nhân….Lúc đại nhân yêu thích một người, có thể đem hắn sủng đến tận trời, nhưng đến khi không còn hứng thú……..Chỉ sợ kết cục Thanh Thư chịu không nổi.”

“…….Ta đối với ngươi là khác biệt, Thanh Thư, ta là thật tình.”

“Ta tin ngài đối mỗi người đều là thật tình, có điều thật tình đó đến cũng nhanh đi cũng nhanh…..Ha ha, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng Thanh Thư lại vẫn cứ đâm vào……” Tần Tố cười khổ nhắm hai mắt.

Người kia cẩn thận nâng lên mặt hắn, ôn nhu khẽ hôn.

“Đại nhân………….”

“Không nhớ rõ tối hôm qua ngươi gọi ta như thế nào? Hay là muốn ta phạt ngươi?” Người kia cười hỏi.

“Tông Viêm…….”

“Nhớ kỹ, chỉ có ngươi có thể gọi như vậy.” Người kia kề sát tai hắn nhỏ giọng như mê hoặc.

“……..”

“Ta sẽ chờ, cho đến khi ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta.”

Hắn không tin, lời của nam nhân kia, không thể tin được.

Thế nhưng……

Đáy lòng tựa như có thứ gì đó khẽ xoa lên vết thương.

Chỉ là thoáng qua mà thôi.

Dịu dàng, ôn nhu.

Nhắm mắt lại, không hề nhìn y, nếu còn nhìn thêm nữa, hắn có lẽ sẽ tin cảm tình trong mắt người kia.

Vì cái gì, người kia sẽ dễ dàng nói yêu như thế?

Yêu, rõ ràng là một việc thống khổ như vậy a………..

Vương tông viêm, ta không tin ngươi, bởi vì ta không muốn, cũng không dám.

Đi trên đường nhỏ trong hoa viên, Tần Tố không yên lòng.

Sinh thần của Vương Tông Viêm đã qua nửa tháng, hắn đã quen với việc thỉnh thoảng cùng người kia trên giường, quen với cách đối đãi ân cần của y, quen với việc bọn hạ nhân thuận theo nhưng ánh mắt lại ẩn chứa khinh thường.

Những việc đó hắn cũng có thể không quan tâm, không quan tâm……..

Thế nhưng, việc tìm kiếm chứng cứ lại không hề có tiến triển, khiến hắn ít nhiều có điểm nôn nóng, trong trong ngoài ngoài ngọa thất hắn đã tìm khắp mọi chỗ nhưng vẫn không thấy đâu.

Như vậy, chắc hẳn là ở thư phòng. Thư phòng a…….đó cũng không phải là nơi dễ dàng lui tới.

Có lẽ, còn phải bán vài phần nhan sắc…….Ha ha, nhan sắc, đáng giá mấy lượng bạc, đã lên giường một lần còn vờ thanh cao nỗi gì. Tần Tố dưới đáy lòng càng thêm khinh bỉ chính mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ảm đạm.

Tối đến, Vương Tông Viêm tới phòng Tần Tố dùng bữa. Tần Tố ngoan ngoãn ăn cùng y, lại cúi đầu không nói một lời, bộ dáng rầu rĩ không vui.

Vương Tông Viêm rất nhanh đã phát hiện giai nhân hôm nay như buồn bã, quan tâm hỏi làm sao vậy.

“Kỳ thật cũng không có cái gì….Có chút nhàm chán, muốn đọc sách một chút, có điều ở đây cũng không có loại ta thích.” Tần Tố nhỏ giọng nói ra, nửa như làm nũng nửa như oán trách.

“Muốn đọc sách? Việc này còn không dễ dàng, thích loại gì?” Tông Viêm mỉm cười, nói.

“Ân………..” Tần Tố dừng một chút, thư phòng của thế gia vọng tộc thường thường đều có sách sử, vì vậy nói, “Thích giảng sử.” (giảng sử: kể chuyện lịch sử.)

“Giảng sử, cái này nhiều hơn, buổi tối ta dẫn ngươi đi thư phòng nhìn xem, loại này ta có không ít, từ nay về sau ngươi có thể tùy thời đi mượn đọc.” Vương Tông Viêm cười cười nói. Chỉ là một việc nhỏ như vậy, giai nhân nho nhỏ yêu cầu sao có thể không đáp ứng.

“Thật sự?” Tần Tố vẻ mặt kinh hỉ, mắt hạnh rực sáng mở to, càng thêm phần thanh tú đáng yêu.

Vương Tông Viêm cười nhéo nhéo mũi hắn, nói: “Thật. Nhanh ăn cơm đi, ăn xong ta dẫn ngươi đi.”

Tần Tố nhăn nhăn cái mũi, gật gật đầu ra sức ăn cơm.

Nếu người kia biết mục đích của hắn, còn có thể sảng khoái như thế sao…..Vương Tông Viêm a Vương Tông Viêm, ngươi nghĩ Tần Tố ta là ai, là thiếu niên ngu ngốc bị quyền thế cùng vẻ anh tuấn của ngươi mê hoặc sao.

Một ngày nào đó, ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì tất thảy hôm nay.

Ngươi nhất định sẽ hối hận.