Chỗ Nào Không Đúng

Chương 240: Hoa cùng lá

Sóc Nguyệt một đường chạy đến hướng Tây Bắc.

Tốc độ của nàng không tính là chậm, bất quá vì thân phận ngụy trnag, vòng vài đường lòng vòng, còn tìm thương đội cùng môn phái nhỏ làm tấm mộc, cho nên khi Thiên Quý lão nhân đuổi theo nàng , nàng vừa mới đến Oánh Hạ Sơn, phạm vi trong thế lực của Đại Nhật Tiên Tông.

Thiên Quý lão nhân nhìn Sóc Nguyệt sau khi ngụy trang, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Kỳ thật ngụy trang của Sóc Nguyệt thật sự hoàn mỹ, nhưng mà ở trong mắt Thiên Quý lão nhân, hơi thở của Sóc Nguyệt dị thường độc đáo (biến thái!!), dù cho nàng trốn ở trong đám người, vẫn sẽ bị Thiên Quý lão nhân liếc mắt một cái nhận ra.

Thiên Quý lão nhân không có xuất hiện trước mặt Sóc Nguyệt, lão chỉ âm thầm đi theo Sóc Nguyệt.

Đối với chuyện này, Sóc Nguyệt hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng hóa thân thành một nữ tu luyện khí bình thường, nghe nói trị an trong phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông tốt, còn có rất nhiều môn phái nhỏ có thể gia nhập, liền đi theo một thương đội đi xuyên qua Oánh Hạ Sơn, cũng thực nhanh liền đến quốc gia cách Oánh Hạ Sơn gần nhất.

Sóc Nguyệt lễ phép mà cáo biệt cùng tu sĩ cùng đội, nàng tính toán tiếp tục chọn tuyến đường phía tây, nghe nói Trần Húc Chi đã đem phía tây quét sạch không sai biệt lắm, từ bên kia đi sẽ tương đối an toàn, cũng không có nhãn tuyến gì nhìn trộm.

Sự thật cũng đích xác như vậy, thế lực ma tu ở bên này cơ hồ bị Trần Húc Chi nhổ sạch, nhưng đối với Thiên Quý lão nhân mà nói, muốn tìm kiếm vài nhân thủ có thể dùng, vẫn là rất đơn giản.

Hôm nay, sắc trời âm u, Sóc Nguyệt vừa lúc đặt chân vào một chỗ phường thị.

Khi dừng chân, Sóc Nguyệt từ chỗ chưởng quầy cầm thẻ phòng, xoay người lên lầu.

Nháy mắt khi nàng lên lầu, biểu tình của chưởng quầy kia biến đổi, trong mắt hiện lên một tia lưu quang.

Sóc Nguyệt cũng không biết quanh thân nàng xuất hiện mạch nước ngầm, đợi khi nàng tiến vào trong phòng đêm nay nghỉ ngơi, liền nhìn thấy trên tường phòng treo một bức họa.

Trên bức họa là một đóa sen trắng đang không kiêng nể gì mà nở rộ, một con chuồn chuồn màu đỏ đậu ở trên hoa sen, ở dưới lá sen thật lớn, một con rắn nước màu đen đang bơi lội, ở nơi xa hơn, tựa hồ có một con diều hâu đang bay lượn trên bầu trời, nhìn chăm chú vào một màn này.

Nháy mắt nhìn thấy bức họa này, Sóc Nguyệt chỉ cảm thấy thần hồn đột nhiên co rút đau đớn mãnh liệt, giây tiếp theo nàng liền cái gì cũng không biết.

Thiên Quý lão nhân xuất hiện ở trong phòng, lão nhìn nữ tử té xỉu trên mặt đất, lộ ra tươi cười hiền lành.

"Tỉnh lại đi, Hắc Diệp."

Nữ tử ngã trên mặt đất mở mắt, chỉ là con ngươi thuần đen thuộc về Sóc Nguyệt kia, thế nhưng trong nháy mắt biến thành màu lục đậm.

Nữ tử được Thiên Quý lão nhân gọi là Hắc Diệp chậm rãi đứng dậy, nàng giơ tay sửa sang lại váy áo một chút, kính cẩn hành lễ với Thiên Quý lão nhân.

"Kiến qua chủ nhân."

Thiên Quý lão nhân vừa lòng gật đầu: "Còn nhớ rõ lời ta nói lần trước với ngươi không?"

Nữ tử gật đầu: "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngài."

Thiên Quý lão nhân từ trong tay áo lấy ra một cái hộp ngọc, lão giao cho nữ tử: "Vậy đi đi," Dừng một chút, lão nói: "Đi đến nơi bắt đầu tất cả."

Nữ tử cẩn thận thu hồi hộp ngọc, nàng nhìn Thiên Quý lão nhân: "Chủ nhân, sau khi sự thành thì sao?"

Biểu tình Thiên Quý lão nhân vẫn ôn hòa như cũ: "Lúc sau.......... liền tùy ngươi đi."

Nữ tử giật mình, nàng rũ mắt: "Ta đã hiểu."

Thiên Quý lão nhân rời đi, nữ tử đứng ở trong phòng, một lúc lâu sau không nhúc nhích.

Nàng tựa hồ đang nhớ cái gì, lại giống như đang tự hỏi cái gì.

Không biết qua bao lâu, nàng phát ra tiếng thở dài, từ trong lồng ngực lấy ra là thứ Linh Nguyệt chưởng tôn bảo nàng đưa đi.

Nữ tử vuốt ve phong thư, phảng phất xuyên thấu qua phong thư, thấy được nội dung trong thư.

"Một giấc mộng mười mấy năm, thật là không thể tưởng tượng a." Nữ tử lẩm bẩm mà nói: "Ký ức ngắn ngủi như vậy, lại chói sáng diễm lệ như vậy, so với mấy trăm năm trước đây của ta, cơ hồ là mỹ lệ làm cho người mê say."

nhưng luôn đến lúc phải tỉnh mộng.

Nữ tử lộ ra vài phần cười khổ, bất quá tia cười chua xót này liền biến mất, nàng khôi phục lại bình tĩnh.

Trong thủy kính, nữ tử hơi hơi cong khóe môi, trong mắt nhiều thêm một chút ánh sáng, nghiêng mặt cười, tức khắc một lần nữa trở lại thần thái của Sóc Nguyệt.

"Là thời điểm kết thúc hết thảy."

Hơn mười ngày sau, Sóc Nguyệt trở lại Đại Nhật Tiên Tông, cũng yêu cầu gặp Bạch Anh chưởng tôn.

Nghe nói Sóc Nguyệt đã trở lại, Bạch Anh chưởng tôn rất là kinh ngạc.

Bởi vì cơ sở của Huyễn Thiên Bộ căn bản không có truyền tới tin tức Sóc Nguyệt trở về, thậm chí Tiêu Thâm Thủy đã tới Thái Tố Cốc cũng không gặp được Sóc Nguyệt, như vậy Sóc Nguyệt từ khi nào rời đi Thái Tố Cốc?

Bạch Anh chưởng tôn tức khắc để người mang Sóc Nguyệt tới.

Sóc Nguyệt sau khi nhìn thấy Bạch Anh chưởng tôn, xoay người quỳ gối hành lễ.

Bạch Anh chưởng tôn hỏi Sóc Nguyệt: "Ngươi sao lại đột nhiên trở về? Chính là Huyễn Thiên Bộ có phát hiện đặc biệt gì sao?"

Sóc Nguyệt đứng dậy, nàng cười nói: "Là sư phụ, sư phụ tìm được một vị sư thúc, nàng cùng vị sư thúc kia trực tiếp đi Thái Tố Cốc, đệ tử là nghe xong phân phó của sư phụ mới trở về tông môn."

Bạch Anh chưởng tôn nghe vậy đại hỉ.

Từ sau khi Linh Nguyệt chưởng tôn tìm Túy Tinh chân nhân về, liền lại không có tin tức, ông vẫn luôn lo lắng trong lòng, hiện giờ nghe được tin tức của Linh Nguyệt chưởng tôn, tâm Bạch Anh chưởng tôn tức khắc trở xuống bụng.

Ông liên tục nói: "Linh Nguyệt sư muội tìm được vị đồng môn nào?"

"Là Yến Hồng sư thúc." Sóc Nguyệt đầu tiên là cười, nhưng ngay sau đó thần sắc nàng liền trở nên tối tăm: "Chỉ là sư phụ cùng sư thúc hình như bị thương, nên trực tiếp đi đến Thái Tố Cốc gần nhất để tu dưỡng, thậm chí không dám về tông môn..........."

Bạch Anh chưởng tôn nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhưng thực nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Còn may, nếu như là Thái Tố Cốc, Phiếm Vân Kiếm Tôn không phải ở ở sao? Có Phiếm Vân Kiếm Tôn ở đó, Linh Nguyệt cùng Yến Hồng sẽ không có việc gì.

"Sau khi sư phụ đến Thái Tố Cốc, công đạo đệ tử mang về một thứ, nói nhất định phải tự mình giao cho ngài cùng Diệp sư thúc." Sóc Nguyệt hạ giọng: "Đệ tử lén phỏng đoán, chính là ma tu đang theo dõi Thái Tố Cốc, cũng lo lắng tin tức Huyễn Thiên Bộ truyền lại bị người của ma tu chặn lại, nên một mình lên đường, vòng một vòng lớn mới trở về."

Bạch Anh chưởng tôn nghe xong thở ra một hơi dài, thì ra là thế, trách không được trước đó không có tin tức của Sóc Nguyệt đâu, nha đầu này nhưng thật ra có thể trốn.

Ông nói: "Được rồi, ta nói Vô Cấu cũng tới một chuyến."

Thú vị chính là Diệp Vô Cấu đang ở cùng Thanh Minh chân nhân vùi đầu đọc sách, cẩn thận tìm kiếm các loại tư liệu của tông môn.

Dù cho năm đó Mạnh Thanh chưởng môn bị Chung Lam gây tai họa, làm cho Đại Nhật Tiên Tông xảy ra biến loạn Hắc Sóc, thất lạc phần lớn tư liệu cơ mật của tông môn, nhưng Thanh Minh chân nhân cũng không từ bỏ, ông tìm Diệp Vô Cấu cùng nhau nghiêm túc mà giở hết thảy tư liệu của tông môn.

Đại Nhật Tiên Tông tất nhiên cũng có tàng thư các, sách ở trong các phong phú cuồn cuộn, có các loại tư liệu tu luyện, bút ký du lịch cùng truyền thuyết thượng cổ tạp thư ít ai biết.

Phạm vi Thanh Minh chân nhân tra tìm phi thường rộng, thậm chí bút ký tu luyện của đệ tử hậu bối cũng không buông tha, có lẽ những đệ tử đó trong lúc vô ý tìm được manh mối động phủ lưu động mà tu sĩ tiền bối trước đây đâu?

Chỉ cần có thể tìm được tung tích cùng động phủ tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông trước thời Mạnh Thanh lưu lại, bọn họ có thể căn cứ tư liệu cùng bút ký tàn lưu bên trong, để phỏng đoán một ít bí văn thượng cổ.

Công tác này chỉ có thể từ Thanh Minh chân nhân cùng Diệp Vô Cấu tới làm, ahi vị đại lão Hóa Thần cơ hồ đem mình chôn trong biển sách, tìm đến trời đất mù mịt.

Nghe được Bạch Anh chưởng tôn tìm mình, Diệp Vô Cấu lung lay mà đi ra tàng thư các.

Cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người mình, Diệp Vô Cấu bừng tình có loại ảo giác được trở lại làm người?! mấy ngày nay quả thật là tìm đến điên cuồng.

Nàng lắc đầu, cảm thấy mình cần phải nghie ngơi một hồi, ngô, quyết định, sau khi gặp Bạch Anh liền đi nhi nữ nhi Nguyệt Liên đi.

Khi Diệp Vô Cấu đi vào thư phòng của Bạch Anh chưởng tôn, liền thấy Sóc Nguyệt đang thấp giọng nói gì đó.

"Yến Hồng sư thúc nói nàng trong lúc du lịch vo tìm phát hiện một tiểu gia tộc, công pháp tiểu gia tộc kia tu luyện có chút quen mắt, sư thúc nghĩ cách đoạt tới tay, sau khi cẩn thận nghiên cứu một phen mới phát hiện, công pháp này có vài phần bóng dáng của Dung Dương Quyết tông môn chúng ta."

"Vì thế sư thúc liền thuận thế thu tu sĩ tương đối xuất chúng của gia tộc kia làm đệ tử, sau đó hỏi rõ ràng sự tình công pháp."

Bạch Anh chưởng tôn giơ tay ngừng Sóc Nguyệt, ông nhìn về phía Diệp Vô Cấu, quan tâm hỏi: "Vô Cấu, nàng nhìn qua không ổn lắm, là quá mệt mỏi?"

Diệp Vô Cấu cười cười, nàng đi đến bên cạnh Bạch Anh chưởng tôn ngồi xuống: "Có một chút, ta tính toán đi chợp mắt một hồi."

Bạch Anh chưởng tôn cười nói: "Linh Nguyệt sư muội có tin tức, nàng tìm được Yến Hồng sư muội rồi , các nàng giờ phút này đều ở Thái Tố Cốc."

nghe được tên Yên Hồng chân nhân, Diệp Vô Cấu nhịn không được bĩu mội: "Nàng còn chưa chết ư?"

Bạch Anh chưởng tôn mỉm cười: "Yến Hồng bất quá cũng là ngoài miệng nói ngươi hai câu mà thôi, bản tính của nàng vẫn thực tốt."

Diệp Vô Cấu lười nói cái gì, Yên Hồng chân nhân nhập môn sau nàng, hai người thần kỳ mà nhìn nhau không hợp mắt, luôn gây rắc rối cho nhau, miễn cưỡng xem như là đối thủ.

Bạch Anh chưởng tôn nói với Sóc Nguyệt: "ngươi tiếp tục nói."

Sóc Nguyệt gật gật đầu: "Yến Hồng sư thúc thế mới biết, công phhasp gia tộc kia là từ một tiểu bí cảnh tìm được, vì thế nàng liền đi bí cảnh kia, sau đó đa bị vây ở trong đó."

nàng thở dài nói: "Nếu không phải sư thúc vừa lúc đi tìm tung tích của Yến Hồng sư thúc, chỉ sợ trăm năm sau, Yến Hồng sư thúc liền sẽ vì linh lực bị hao tổn mà hoàn toàn ngã xuống."

nghe xong Sóc Nguyệt nói, Bạch Anh chưởng tôn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra: "Hai vị sư muội không có chuyện gì, thật ra vạn hạnh."

Sóc Nguyệt từ trong ngực lấy ra phong thư Linh Nguyệt chưởng tôn giao cho nàng, nàng kính cẩn mà đặt ở trên án thư trước mặt Bạch Anh chưởng tôn.

"Đây là thứ sư phụ bảo ta tự mình giao cho chưởng môn sư bá cùng sư bá nương."

Sóc Nguyệt sau khi giao đồ vật ra, sắc mặt buông lỏng: "Đệ tử cáo lui trước có chuyện gì cứ việc gọi đến."

Bạch Anh chưởng tôn gật đầu: "Ngươi trở về hảo hảo nghỉ ngơi."

Sóc Nguyệt do dự một chút, nàng nhỏ giọng nói: "Đệ tử hồi lâu không gặp Nguyệt Liên sư muội chẳng biết có thể đi gặp nàng không?"

Bạch Anh chưởng tôn liếc mắt nhìn Diệp Vô Cấu một cái, Diệp Vô Cấu gật gật đầu, Bạch Anh chưởng tôn cười nói: "Đi đi, ta cùng Vô Cấu gần đây đều rất bận, nàng một mình cũng rất tịch mịch."

Trên mặt Sóc Nguyệt lộ ra tươi cười vui vẻ, nàng lại thi lễ, mới xoay người cáo lui.

Trong nháy mắt xoay người, con người màu đen kia của nàng hiện lên một tia lục quang, lát sau biến mất không thấy.

Rời khỏi thư phòng của Bạch Anh chưởng tôn, Sóc Nguyệt không sco rời đi chủ phong, nàng nhanh chóng hướng đến hậu sơn của chủ phong.

Tốc độ của nàng tựa hồ thực nhanh, cơ hồ là trong thời gian ngắn liền tiến vào nơi cư trú của Diệp Vô Cấu ở hậu sơn chủ phong.

Động phủ cư trú của Diệp Vô Cấu tất nhiên có trận pháp phòng hộ, bất quá Sóc Nguyệt đã có Diệp Vô Cấu cho phép, tất nhiên dễ như trở bàn tay mà tiến vào hoa viên nhỏ phía sau động phủ.

Đứng ở cửa hoa viên, Sóc Nguyệt nhìn về phía tiểu nữ hài chạy loạn đuổi theo bươm bướm ở trong hoa viên.

Nữ hài mặc một cái váy nhỏ màu xanh lục, thắt bím tóc, trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn, trong ánh mắt to to tràn đầy ý cười, nàng vui sướng mà cười, nhìn qua vui vẻ cực kỳ.

Thần sắc Sóc Nguyệt trong nháy mắt ủ dột xuống, nàng chậm rãi đi tới chỗ Bạch Nguyệt Liên, dừng lại ở trước mặt nàng.

Bạch Nguyệt Liên tất nhiên biết Sóc Nguyệt.

Nàng từ bỏ đuổi theo bướm, xiêu xiêu vẹo vẹo mà chạy tới bên chân Sóc Nguyệt: "Sư thúc!"

Sóc Nguyệt khom lưng, bế Bạch Nguyệt Liên lên, cảm thụ được hơi thở tản mát ra trên người Bạch Nguyệt Liên, nhịn không được đem mặt mình dán trên gương mặt của Bạch Nguyệt Liên.

Nháy mắt da thịt đụng chạm, phảng phất có thứ gì bị thiếu hụt được bù vào.

"Chúng ta vốn ra sinh ra từ một rễ............"

Một gốc cây hoa sen, trừ bỏ hoa sen ra, còn có lá sen.

"Ngươi là hoa, ta là lá, ta vốn chính là người thủ hộ của ngươi."

"Diệp Vô Tịnh, nên tỉnh lại."

==========================

Tác giả có lời muốn nói:

Từ lúc bắt đầu liền chôn hố............

Rốt cuộc có thể lấp!

(Tg quá thâm sâu ~)