Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 31: Tâm Quý Nguyên thật mềm 1

Sau khi Trần Phàm Kiều về, Quý Nguyên bớt thời gian lại nhìn kịch bản lần nữa.

Bộ này tên là 《 gió xuân say 》 phim cổ trang, Quý Nguyên từng nghe nói qua, là một bộ phim chỉ thu hút bình thình nhưng trong giới lại nhận được không ít lời khen ngợi. Một trong những nguyên nhân mà tỉ lệ người xem TV giảm đi đó là bởi vì thiếu đề tài phù hợp với phần lớn giới trẻ, nhưng mà lúc này diễn viên tham gia cũng không tính là vui vẻ. Về sau cũng không có đề tài để truyền ra, đương nhiên là tỉ lệ người xem trên TV cũng không tăng.

Nội dung vở kịch liên quan đến chuyện xưa cũng không phức tạp lắm, một bộ phim truyền hình về đề tai võ thuật, vai diễn của Quý Nguyên chính là vai phụ Lương Tề, Lương Tề xuất thân danh môn thế gia, nổi tiếng trong giang hồ là công tử tao nhã, mặc dù tinh thông dược lý nhưng tất cả đều trôn vùi trong con đường nghiên cứu độc thuât.

Vai nam chính là người của một môn phái lớn đã suy tàn, trên người lại có mang mội mối thâm thù đại hận từ đời trước, xuất thân khác nhau một trời một vực với Lương Tề. Lương Tề là người tính tình cao ngạo lại độc ác, nam chính lại hứng thú với anh ta, thậm chí sau khi gặp nữ chính, tình cảm cũng tự giác muốn thối lui. Nhưng không nghĩ đến sau hỏi thăm giang hồ, phát hiện Lương gia chính là đầu sỏ hại cả nhà anh ta năm đó, mà Lương Tề cũng hoàn toàn làm trái với giang hồ chính phái, làm việc quyết tuyệt. Cuối cùng mâu thuẫn giữa hai người bộc phát, nam chính tự tay giết chết Lương Tề.

Cả nội dung kịch bản trừ mâu thuẫn của hai nhân vật chính ra, mặt khác chỗ hấp dẫn nhất với mọi người là sự miêu tả đa dạng về giang hồ. Trong đó thoải mái ân cừu, tuổi trẻ khinh cuồng, hay là già thì trầm ổn không nề hà gì.

Lúc trước là vội vã xem qua về sau Quý Nguyên lại cảm thấy vô cùng thích cái kịch bản này, hiện tại đọc kỹ một lần, càng thêm cảm thấy yêu thích không buông tay. Nhân vật Lương Tề này Quý Nguyên rất hài lòng.

So với nhóm người nam chính như đúc ra từ trong khuôn mẫu của phim giang hồ, thậm chí tên vai phụ phản diện xuất sắc trong phim cũng không hiếm thấy, trong《gió xuân say》Lương Tề cũng là như thế.

Cẩn thận cầu kỳ, từ đầu tới đuôi Lương Tề cũng không có làm ra những chuyện thập ác bất xá (mười tội nặng nhất) gì. Anh ta chỉ là xa rời chính đạo, hành động làm ra lúc đó cũng không như mọi người mong đợi mà thôi. Tính cách anh ta tiêu sái, lại tiêu dao tự tại, chẳng qua hành động hơi quá đáng một chút chính là vì tự kiêu tự đại trong mắt không có người khác mà thôi.

Thay vì xác định đây là nhân vật phản diện, chẳng bằng nói là một thằng xui xẻo.

Chu Diễn dọn dẹp xong nhà bếp, bưng trái cây đi ra.

Quý Nguyên nằm trên ghế sa lon, chống bụng tiêu thực. Chu Diễn đi sang ngồi bên cạnh đưa tay xoa xoa bụng Quý Nguyên, không biết làm sao lại nghĩ đến mấy ngày trước nhìn thấy cái quảng cáo, trong đó có một đoạn quảng cáo sữa bột có cảnh đứa trẻ tầm ba tuổi sờ bùng bà mẹ trẻ.

Dùng cái tưởng tượng này một chút, khiến trong lòng Chu Diễn rạo rực lên, khóe miệng nhịn không được mà lộ ra một nụ cười bí ẩn.

Tay Quý Nguyên đi theo thả vào trong tay Chu Diễn, cũng không đẩy ra, mắt vẫn nhìn kịch bản trên tay như cũ, tay của mình để trên mu bàn tay của Chu Diễn, trong miệng từ từ phát ra một câu nghi vấn: "Hả?"

"Anh đào, rửa xong rồi." Chu Diễn không có nói với anh là chính mình nghĩ tới rồi cái gì, bằng không nhất định Quý Nguyên sẽ nhảy dựng lên cắn người, cậu chỉ đẩy trái cây trước mặt mình tới trước mặt Quý Nguyên, lại cầm lên một quả anh đào mọng nước, nắm chuôi đưa đến khóe miệng Quý Nguyên.

Quý Nguyên mắt nhìn thẳng, há to miệng hơi lộ ra đầu lưỡi, đưa quả anh đào kia lên rồi cuốn vào trong miệng.

Cổ họng Chu Diễn nóng lên, chợt rất muốn cúi người xuống để nếm thử mùi vị anh đào trong miệng Quý Nguyên một chút.

Cậu sửng sốt, Quý Nguyên ở bên kia cũng đã ăn xong anh đào ăn rồi, Quý Nguyên thuận thế ngồi nghiêng xuống, bỏ kịch bản trong tay ra một bên, một tay nâng lên miệng của mình, rồi nhổ hạt anh đào ra tay, mở miệng nói chuyện phiếm với Chu Diễn: "Đúng rồi, em đã bao giờ xem vui vẻ lớn hơn trời chưa?"

Vui vẻ lớn hơn trời được phần lớn người trẻ tuổi hoan nghêng, Chu Diễn xem qua không kỳ lạ, chưa xem mới là kỳ la.

"Chưa từng xem qua." Chu Diễn cũng ăn một quả anh đào, cảm giác cũng không phải là rất ngọt, ít nhất không có ngọt như lúc cậu nhìn thấy Quý Nguyên ăn vào trong miệng.

"Em không phải là trẻ con sao?" Quý Nguyên nói, "Lúc anh còn nhỏ cũng xem, tập nào cũng không bỏ, cực kỳ vui."

Quý Nguyên còn cảm giác mình là hai mươi sáu tuổi, Chu Diễn mười bảy tuổi, mà giáo viên thực sự đã xem nhẹ chuyện tuổi tác sinh lý của hai người chỉ kém nhau có ba tuổi. Nói tới nói lui không tự chủ mang theo chút khoa trương.

"Lúc anh là trẻ con?" Chu Diễn nhíu mày, "Chương trình này lúc anh học lớp mười mới có, tính ra cũng coi như là chuyện mấy năm rồi."

"Ặc, " Quý Nguyên không có lời nào để giải thích, cũng không thể nói mình là sống lại rồi vòng lại đây, theo bản năng nói một câu như thế, lập tức không thể làm gì khác hơn là đưa tay cầm một quả anh đào nhét vào miệng Chu Diễn, "Em ăn cái này đi."

Rõ ràng nói sang chuyện khác, nhưng quả anh đào này thật sự quá ngọt, Chu Diễn cũng không còn lòng dạ nào để truy cứu.

"Bộ phim này nói về cái gì?" Chu Diễn liếc mắt nhìn kịch bản ở bên cạnh Quý Nguyên, mở miệng hỏi thăm.

Cậu hỏi cũng không may, vừa hỏi cái này Quý Nguyên lại nhớ lại. Đời trước Chu Diễn là cái đức hạnh gì? Mặc dù đã từng nói đời này chỉ nhìn qua một chút mặc kệ chuyện đời trước rồi, nhưng suy nghĩ một chút trong lòng Quý Nguyên lại mắng cậu một câu cẩu vật.

Đời này của anh không thể nào để cho Chu Diễn quản giống như đời trước được, nhưng lại không biết rốt cuộc mình nên có thái độ gì với đời này, cho nên muốn nhân cơ hội hỏi một chút.

Xem ra cơ hội đó là lúc này rồi.

"Chính là một bộ phim võ thuật, trong đó anh sẽ diễn vai nhân vật phụ, đất diễn không nhiều không ít đi, nhân vật rất xuất sắc." Quý Nguyên mở miệng, đang nghĩ ngợi làm thế nào để vòng qua vấn đề mấu chốt, mình lên tiếng trước Chu Diễn.

"Tình cảm đều là diễn sao?" Cậu hỏi, nói xong cầm kịch bản lật xem, "Hôn cũng là diễn, giường chiếu cũng là diễn sao?"

"Ha ha ha, " Quý Nguyên cười, "Ở đó có phúc lợi tốt như vậy sao."

Anh vừa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Diễn đã liếc qua, hoàn toàn dừng lại trên mặt Quý Nguyên, giọng nói cũng không còn ấm áp như trước: "Phúc lợi sao?"

Cậu níu lấy Quý Nguyên sau khi nói ra từ mấu chốt, khiến ánh mắt của Quý Nguyên phải cố định một chỗ.

"Nếu không có thì sao." Quý Nguyên khó được thu hồi phách lối và nanh vuốt của mình, ở trước mặt Chu Diễn phải đàng hoàng, không mắng chửi người cũng không nói nhiều.

Đến nay anh còn nhớ rõ đời trước từ lúc gặp Chu Diễn trong nhà vệ sinh đến trong phòng anh ở khách sạn lúc đó trên người cậu tỏa ra khí thế khiến người ta khiếp sợ, đời này hôm nay thật vất vả còn rất tốt, Quý Nguyên cũng không muốn trở lại thời kỳ đen tối đó, ngộ nhỡ mấy câu nói kích phát thay đổi thuộc tính của tiểu biến thái này thì sao?

Chu Diễn không lên tiếng rồi.

Quý Nguyên ngồi một lát cảm thấy an toàn, lá gan cũng bắt đầu to ra, bắt đầu sai bảo biến thái.

"Cầm cho anh hai quả anh đào " đồ ăn đang để trước mặt anh cũng lười đưa tay lấy, sẽ để cho Chu Diễn đưa cho mình.

Chu Diễn đối với lần này cũng không thèm để ý, thật sự đưa tay cầm cho Quý Nguyên hai quả anh đào, mặc dù trong lòng đối với hai từ phúc lợi mà Quý Nguyên vừa nói cảm thấy có chút xúc động, nhưng mà trên mặt cũng không truy cứu nữa.

"Chỉ là, " Quý Nguyên ăn anh đào, lại cảm thấy chuyện này nói rõ ràng thì tốt hơn, "Bộ phim này không phải đóng cảnh tình cảm, nhưng mà sau khi chụp nhất định sẽ có, cái này thì không ngăn được."

Đây là phòng ngừa với tiểu biến thái.

Quý Nguyên thay đổi suy ngĩ của mình, cho dù là rất lâu về sau anh đều rất muốn đạp Chu Diễn mấy cái, nhưng thật sự để Chu Diễn đi diễn cảnh ôm hôn người khác, trong lòng anh khẳng định cũng là vô cùng mất hứng, uống không ít giấm.

Cho nên tâm tình của Chu Diễn anh cũng hiểu, lúc nói xong đoạn này, Quý Nguyên lập tức quan sát vẻ mặt của Chu Diễn.

Mới vừa rồi hai chữ phúc lợi mang đến u ám cho Chu Diễn vẫn chưa có hoàn toàn tiêu tán, ngay lập tức lại bị lời nói của Quý Nguyên lại đâm vào lòng một phát, trong đáy lòng bản ngã tự nhiên của cái tên biến thái kia đã xuất hiện, xuyên qua là đôi mắt lạnh lùng của Chu Diễn nhìn Quý Nguyên.

Quý Nguyên được chăm sóc rất tốt, không chỉ có một mình Quý Nguyên được chú ý bảo dưỡng, ba mẹ Quý Nguyên cũng không để anh chịu khổ vất vả, cả người Quý Nguyên đều là thịt mềm, lại môi hồng răng trắng, đôi mắt tròn to mọng nước, lúc lười nhác nhìn người khác quả thật muốn câu hồn. Người bình thường bị anh nhìn đều muốn tim đập rộn lên, chớ nói chi là một người là Chu Diễn ngày ngày chỉ muốn nuốt anh vào trong bụng không nhả ra.

Bây giờ nghe Quý Nguyên nói về sau nếu không thể tránh việc chụp cảnh hôn môi hay giường chiếu với người khác được, lập tức Chu Diễn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh, khiến cho người khác không nhìn thấy anh, để cho anh hoàn toàn chỉ có thể là của mình.

Chu Diễn phun hạt anh đào ra, ngoài mặt cũng không thấy thay đổi cảm xúc bao nhiêu, chỉ đưa tay nắm cái tay đang muốn cầm quả anh đào lên của Quý Nguyên, sau đó trong khi Quý Nguyên quay ánh mắt nghi hoặc đến chợt nghiêng người đè Quý Nguyên ngã xuống ghế sa lon.

Cứ như vậy một giây đồng hồ, Quý Nguyên nhìn vào trong ánh mắt Chu Diễn, trong lòng cũng biết mình xong đời rồi.

Quý Nguyên không có phòng bị trong nháy mắt mất đi thăng bằng, trong nháy mắt sau khi ngã ra phía sau liếc mắt một cái thấy không có tay vịn mềm mại, nghĩ thầm lần này trở về muốn game over rồi, ít nhất bị đạp thành chấn động não nhỏ.

Nhưng không nghĩ tới trong tình huống cáu kỉnh này của Chu Diễn cũng không quên đưa tay nâng cái ót của Quý Nguyên, chặn lại đau đớn sau khi rơi xuống.

Nhưng mà Quý Nguyên cũng không kịp thở phào một cái, lập tức môi Chu Diễn đã đè lên, đầu lưỡi của cậu tiến vào, chạm vào miếng anh đào mà Quý Nguyên nhai đi nhai lại còn chưa có nuốt xuống. Nhưng mà bản lĩnh lúc này của Quý Nguyên cũng không có quên ăn, vội vàng muốn kéo lại miếng anh đào, đầu lưỡi của anh cọ sát vào của Chu Diễn, khiến động tác của Chu Diễn vốn coi như bình tĩnh lập tức nhiễm lên sắc thái cưỡng chế và xâm chiếm.

Thay vì nói là hôn môi lưỡng tình tương duyệt, Quý Nguyên cảm giác mình là bị đè ra rồi cưỡng hôn.

Động tác của Chu Diễn quá nặng, động tác hôn môi còn mang theo cả gặm cắn, cho dù đã khống chế lực đạo, nhưng là mang cho Quý Nguyên một trải nghiệm hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại kiến cho anh gào lên kêu đau.

Nhưng mà đau anh cũng không có thời gian kêu đau, Chu Diễn hoàn toàn không cho anh cơ hội thở dốc, xâm chiếm càng ngày càng sâu, vốn hai tay đang nắm hai tay của Quý Nguyên, lúc này đã bỏ một tay ra, không cho thương lượng từ từ chạm vào vạt áo mong manh của Quý Nguyên, muốn tiến vào từ phía dưới.

Trong nháy mắt eo ếch nhạy cảm của Quý Nguyên đã nổi lên một tầng da gà, đồng thời chuông báo động trong lòng anh cũng mãnh liệt kêu lên, động tác giãy giụa giống như là cá nằm trên thớt. So sánh sức lực này của anh dùng trên người Chu Diễn, thì chẳng khác gì con kiến càng lay cây, cũng không thể dao động Chu Diễn một chút, ngược lại lại hơn khơi dậy dục vọng muốn khống chế của Chu Diễn.

Quý Nguyên bị ép chặt hơn, đồng thời cảm nhận rõ ràng sự biến hóa ở phía dưới của Chu Diễn.

Không phản kháng được, Quý Nguyên chỉ có thể nghĩ biện pháp đổi thủ đoạn. Vốn hai tay anh đang để ở đầu vai Chu Diễn chuyển ra sau lưng cậu, lại từ từ cọ đến gáy Chu Diễn, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ cái ót của Chu Diễn.

Trước mặt đều là phản kháng, động tác này không tiếng động lại mang theo an ủi.

Chu Diễn chấn động trong lòng, hai mắt hơi híp lại, nhìn về phía Quý Nguyên.

Quý Nguyên cau mày, không hề giống vui vẻ, đôi môi đỏ bừng còn mang theo dấu răng, nhìn muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Rốt cuộc cậu thả chậm động tác làm cho Quý Nguyên đang thở dốc có một con đường sống, cũng có thể từ khoảng cách giữa răng môi của hai người nói một hai chữ.

"Đau, Chu Diễn, " giọng nói của anh càng đáng thương hơn, giống như là một bàn tay nhỏ đang cào cào trong đầu Chu Diễn, khiến cho cậu cực kỳ đau lòng.

Chu Diễn luôn mâu thuẫn như vậy, mỗi lần muốn ăn sạch sành sanh Quý Nguyên hoặc là ra tay với anh, rồi lại sẽ thua trong một ánh mắt hay một câu nói của Quý Nguyên, khiến cho bóng tối hoàn toàn vượt qua.

Cậu dừng lại như vậy, cũng làm cho Quý Nguyên biết Chu Diễn nhìn bộ dáng kia.

Tại sao sợ Đại Biến Thái, cũng là bởi vì Đại Biến Thái ra chiêu hoàn toàn không còn đường nào khác, không ai có thể biết được tiếp theo cậu sẽ làm ra hành động gì. Hiện tại Quý Nguyên cảm giác mình có thể tìm được một phương pháp hữu hiệu, ngay lập tức liền muốn thử một lần.

Rốt cuộc động tác hôn môi của Chu Diễn bị một cái sờ đầu của Quý Nguyên ngừng lại, rời môi, hai người thở dốc đều hết sức dồn dập.

Chu Diễn cho là Quý Nguyên vẫn sẽ nghĩ như đời trước vậy, vào lúc này không kịp chờ đợi đẩy mình ra. Mà hành động đó không khác gì với việc bón phân tưới nước vào bóng tối đang bao trùm trong lòng cậu kia kia thì không khác hẳn với cho hắn thêm trong lòng vẻ này tử Ám Hắc cảm xúc bón phân tưới nước.

Nhưng mà Chu Diễn không ngờ được, Quý Nguyên không có không mắng chửi người cũng không có đẩy cậu ra, ngược lại đưa hai tay ôm lấy cậu.

Thừa dịp trong nháy mắt Chu Diễn sững sốt, Quý Nguyên lại cúi đầu hôn mặt Chu Diễn một cái, cũng điều chỉnh lời nói của mình: "Coi như về sau diễn cảnh hôn, nhưng anh cũng không thích bọn họ, anh thích chính là em."

Một câu nói thật đơn giản, lập tức đánh tan ba phần ma chướng trong lòng Chu Diễn.

Nhìn Chu Diễn thả lỏng ra, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, trong lòng Quý Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Thích mềm không thích cứng, Quý Nguyên cầm sách vở ghi tạc trong đầu.

Có đường dù sao cũng tốt hơn không có đường.

"Lặp lại lần nữa." Chu Diễn chống lên nửa người trên, từ trên cao nhìn xuống người Quý Nguyên đang ở phía dưới, cúi đầu lại đụng vào môi Quý Nguyên như đứa bé, động tác lần này chỉ có thân mật và hưng phấn, "Lặp lại lần nữa anh yêu em."

Nhìn kẻ ngu này, trong lòng Quý Nguyên châm chọc, nhưng khi nói chuyện miệng vô cùng khéo léo: "Chỉ thích em, rất thích em."

Những thứ khác không nói, chỉ cần Chu Diễn không điên, mọi phương diện để trở thành bạn trai cực kỳ phù hợp, Quý Nguyên nói ra những lời này không có nửa điểm trái lương tâm. Duy nhất chỉ là bởi vì mới vừa rồi động tác của Chu Diễn thô bạo kích động muốn dùng chùy đập đầu chó của Chu Diễn.

Vào lúc này nhưng sóng to gió lớn đang nâng lên trong lòng Chu Diễn bỗng hóa thành một cánh hoa sen mỏng manh, mấy chữ thổ lộ trong miệng Quý Nguyên giống như chè vậy, thành đốn đổ vào khiến những thứ kia đều hóa thành một hồ nước đường.

Cậu nhìn lại dưới người Quý Nguyên, trong mắt cũng chỉ có cười.

"Không tức giận?" Quý Nguyên hỏi.

"Ừ, " Chu Diễn cúi đầu, dùng gương mặt cọ xát Quý Nguyên, dùng tâm tình vui vẻ đáp lại lời thổ lộ mới vừa rồi của Quý Nguyên, "Em yêu anh."

Lúc này đổi lại Quý Nguyên ngây ngẩn cả người, giọng nói và vẻ mặt của Chu Diễn không phải là giả, cậu nói ra ba chữ này thực sự chính là cái ý tứ này.

Hai chữ thích hoàn toàn không đủ để giải thích độ mạnh yếu tình cảm của Chu Diễn, thậm chí ngay cả cái từ "Yêu" này, cậu cũng cảm thấy hoàn toàn không có cách nào miêu tả hết sự yêu thích của cậu với Quý Nguyên. Cái loại cảm giác ham muốn chiếm giữ tràn đầy trời đất, quý trọng cảm giác cùng bởi vì anh mà biến hóa tình cảm, tất cả đều chỉ vì một người là Quý Nguyên mà thôi.

Tâm Quý Nguyên nặng nề mà rạo rực, lồng ngực hai người dán chặt, quần áo lại mỏng manh, Chu Diễn cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi này trong lòng anh. Loại thay đổi này là bởi vì mình lên, miệng Chu Diễn hơi cười, cúi đầu hôn một cái lên mí mắt Quý Nguyên, giọng nói trầm thấp lại nói một lần: "Em yêu anh."

"Làm sao em lại không biết xấu hổ như vậy, " Quý Nguyên nói xong mặt đỏ au, anh xoay đầu đi không muốn nhìn thẳng vào mắt Chu Diễn, quay đầu đi nhịp tim lại càng đập nhanh đến không khống chế được.

Không khí giữa hai người đã trải qua mưa to gió lớn, rốt cuộc lúc này cũng coi như là sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời lên rồi.