Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 32: Tâm Quý Nguyên thật mềm 2

Nhưng mà vì điều này cũng làm xấu hổ một lúc.

Rốt cuộc chờ sau khi Quý Nguyên chạy vào nhà vệ sinh soi giương, trở lại là một đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Diễn không dừng lại được.

Dưới ánh đèn nhà vệ sinh, Quý Nguyên Minh nhìn thấy trên môi mình có chỗ bị thương, thậm chí còn hơi rỉ ra vết máu. Đây mà gọi là hôn môi sao, rõ ràng cũng không khác ăn thịt người là mấy.

Chó Chu Diễn này ngứa da rồi. Mặc dù trong lòng Quý Nguyên hận không thể cho Chu Diễn một gậy, nhưng mà ngoài mặt cũng không nói gì, bình tĩnh trở lại bên cạnh ghế sa lon, chuẩn bị ăn hết chỗ anh đào còn dư lại.

Ai ngờ lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại há miệng là cảm thấy khóe miệng hơi đau một chút, Quý Nguyên ăn một quả anh đào lại kêu mấy tiếng

Chu Diễn ở bên cạnh nhìn chằm chằm Quý Nguyên ăn anh đào, nghe Quý Nguyên xuýt xoa, lập tức ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"

Đầu sỏ gây chuyện còn có mặt mũi hỏi cái này sao! Quý Nguyên xù lông.

"Bình thường nói em là đồ chó, thật đúng là nói không sai, quả thật là một con chó thích cắn người, không đúng," tức giận của Quý Nguyên bốc lên, tất cả những lời nói cố nén không nói ra lúc trước bây giờ tất cả đều nói ra "Chó con cũng không cắn người như thế."

"Con chó chết bầm kia yêu cái gì?" Chu Diễn cố ý hỏi Quý Nguyên.

Quý Nguyên không cảm thấy đây là Chu Diễn đào hố cho mình nhảy vào, thật sự suy nghĩ theo vấn đề mà cậu hỏi, con chó kia yêu cái gì?

Trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra thứ gì, Chu Diễn tiền gần lại bên tai của Quý Nguyên nhẹ nhàng nói một câu, giọng điệu trầm thấp mang theo khàn khàn, "Con chó đó thích ăn sữa, yêu anh."

Trong đầu Quý Nguyên đùng một tiếng, bị Chu Diễn nói mặt lập tức đỏ lên, vốn là đôi mắt đang trừng người mạnh như rồng như hổ cũng bị một câu nói của Chu Diễn một làm cho hành quân lặng lẽ, động tác đang ngồi an toàn cũng giống như có kim đâm vào mông.

Anh không muốn thừa nhận trái tim mình bị những lời này của Chu Diễn tnóng lên, nhớ tới lần duy nhất hai người ngủ chung. Chu Diễn xác thực không có nói láo, con chó đó thích làm chuyện gì cậu cũng đều thích làm trên người Quý Nguyên.

Quý Nguyên nhớ tới một vài hình ảnh hài hòa đời trước, lập tức không thể ngồi yên. Anh đứng lên ngồi xuống, xoay người đi trở về, anh đào cũng không cần, miệng cũng nhắm thật chặc không nói.

"Em nói sai sao?" Chu Diễn ở sau lưng anh cười nói, đứng dậy đi theo cửa phòng của Quý Nguyên.

Không biết xấu hổ. Cuồng tình, mắng chết cậu cũng không uất ức, Quý Nguyên phanh một tiếng đóng cửa phòng lại.

Trường học bên kia Quý Nguyên đã xin nghỉ, trường học cũng tỏ ra hiểu, chỉ cần không làm trễ nãi việc học của Quý Nguyên là được.

Ngày hôm sau tập luyện vui vẻ lớn hơn trời, buổi chiều Quý Nguyên phải đi qua để tập luyện, lúc Trần Phàm Kiều đi tới đón người vừa liếc mặt một cái đã nhìn thấy vết thương trên miệng Quý Nguyên rồi.

Lập tức anh ta nghĩ đến chuyện ăn lẩu tối qua.

Trong phòng bếp tức giận cậu chủ lúc ăn lẩu Quý Nguyên cũng không phải là rất an phận, một lát cảm thấy chưa đủ cay sai Chu Diễn đi phòng bếp lấy chút hạt Tiêu, một lát lại bỏ cục xương mình đang gặm nhưng không vui để xuống bát của Chu Diễn.

Da đầu Trần Phàm Kiều ở bên cạnh nhìn thấy cũng run lên, nghe giọng của Chu Diễn cũng không phải là rất tốt.

Toàn bộ quá trình Chu Diễn cũng không nói qua mấy câu, tất cả đều là nói với Quý Nguyên.

"Quá cay không tốt."

"Ăn quá no rồi một lát còn ăn được trái cây sao?"

Đáp lại hai câu này, Quý Nguyên có thể nói là giống như con mèo.

"Cay hay không cay anh biết rõ em cứ đi lấy đi."

"Dù sao một lát em cũng phải rửa anh đào cho anh."

Đối với lần này, cậu chủ cũng chẳng hề nói một câu. Tầm mắt trần Phàm Kiều suy xét bầu không khí giữa hai người, vì vậy liên tiếp rơi vào trên người Quý Nguyên. Lại nhìn Quý Nguyên ăn được một miệng đầy tương ớt, nghĩ thầm có phải miệng anh rất cay không?

Cũng bởi vì liếc nhìn môi của Quý Nguyên nhiều, từ đó chú ý tới thay đổi trên người Chu Diễn, sắc mặt lúc nói chuyện với Quý Nguyên càng ngày càng đen.

Trong lòng Trần Phàm Kiều vì Quý Nguyên mà nói đôi câu a di đà Phật, sau khi ăn xong nồi lẩu không ở lại nữa, lấy cớ trong nhà có việc mà chuồn về.

Hiện tại ngồi xe trong suy nghĩ một chút, còn có chút thật xin lỗi Quý Nguyên.

Rốt cuộc nguyên nhân khóe miệng rách da là cái gì Trần Phàm Kiều cũng muốn biết, nhưng người bình thường nào hôn môi sẽ dùng sức như vậy sao? Trong lúc này phải mang theo tâm trạng tức giận.

Cái này cùng phỏng đoán ngày hôm qua của Trần Phàm Kiều không mưu mà hợp, dùng dáng vẻ này suy đoán đối với việc một mình Quý Nguyên đối mặt với cuồng phong ngày hôm qua có cảm giác áy náy vô cùng, cuối cùng khiến Trần Phàm Kiều quyết định mở miệng nói chuyện với Quý Nguyên về vấn đề này này một chút.

"Miệng em sao vậy?" Trần Phàm Kiều cũng không phải là một người thẳng thắn tiến tới thẳng thắn rút lui, để hỏi một câu cũng quanh co khúc chiết.

Quý Nguyên không ngờ anh lại hỏi cái này, vừa cảm thấy nói rõ thì không tốt, vừa cảm thấy che giấu cũng không dễ dàng, còn không bằng nói rõ một chút.

Anh nghĩ nghĩ, hay là cứ nói thật.

"Chu Diễn làm đó."

Quý Nguyên cũng không rõ rốt cuộc mình nói bốn chữ này bằng giọng gì, dù sao thì anh cũng không rõ rốt cuộc dụng ý gì mà Trần Phàm Kiều mở miệng hỏi ra cái đề tài này. Vì vậy bốn chữ này giọng có chút đều đều, nghe vào có thể là không có cảm xúc, cũng có thể là cô đơn trầm thấp.

Một cách tự nhiên Trần Phàm Kiều nghĩ tới loại cảm xúc phía sau.

"Không có việc gì, " anh ngoặt tay lái, coi như là an ủi Quý Nguyên nói, "Có thể hiểu được."

Những công tử này có mấy ai có thể thật tâm đối tốt với người? Chu Diễn như vậy còn có chút ngoài dự liệu của Trần Phàm Kiều, không phải lúc hôn dùng lực hơi lớn sao, cho hả giận sao?

Quý Nguyên lại cho rằng anh ta nói được mười thước hòa thượng không hiểu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).

Có thể hiểu được cái gì?

Hiểu được tại sao Chu Diễn tức giận à? Quý Nguyên bên này hoàn toàn lệch sóng với Trần Phàm Kiều, anh cho là Trần Phàm Kiều nói hiểu là hiểu việc Chu Diễn ghen với việc đóng cảnh hôn.

Có thể trước kia Anh Trần đã từng dẫn dắt nghệ sĩ trải qua vấn đề yêu đương này?

Quý Nguyên suy nghĩ một chút, cho rằng hẳn là như thế, anh đối phó với Chu Diễn cũng không cho là thuận lợi, nếu như ở phương diện này Trần Phàm Kiều có kinh nghiệm đối phó, vậy nói không chừng có thể cho anh một biện pháp tốt.

Vì vậy Quý Nguyên thuận mồm hỏi "Anh Trần, ở phương diện này anh có kinh nghiệm không, giải quyết việc này như thế nào cho tốt?"

Trần Phàm Kiều nói: "Coi như là có đi, trước kia cũng có nghệ sĩ dưới tay của anh đi đường này, thật ra thì đây cũng là loại tình cảm có thời gian ngắn, cho nên không cần quan tâm về lâu về dài, mấu chốt là để cho cậu ấy hài lòng, hài lòng là có thể giải quyết rất nhiều chuyện."

Trước kia Trần Phàm Kiều có mang một nghệ sĩ ôm bắp đùi kim chủ, tuy nhiên hai người ở chung một chỗ chỉ ngắn ngủn có mấy tháng, nhưng về sau có rất nhiều chỗ gặp may.

"Nói chuyện với cậu ấy có thể nghe cậu ấy một chút, cũng đừng sai bảo người ta." Trần Phàm Kiều nói.

Có thể nói hiện tại Chu Diễn mới ở chung một chỗ với Quý Nguyên, có cảm giác mới mẽ còn có thể cưng chiều Quý Nguyên một chút, nhưng mà Trần Phàm Kiều dùng kinh nghiệm của mình cảm thấy đây là ám hiệu cách thức chung sống của Quý Nguyên và Chu Diễn đang đi xuống, cậu chủ sẽ phiền chán, đến lúc đó Quý Nguyên sẽ không có quả ngon để ăn.

Mặc dù nói cuộc sống riêng của nghệ sĩ anh không cần để ý nhiều, nhưng mà kiểu người đơn thuần như Quý Nguyên khiến cho Trần Phàm Kiều không nhịn được mà mở miệng dăn dạy nhiều hơn một chút.

"Như vầy phải không?" Quý Nguyên phát hiện có thể mình và Trần Phàm Kiều đang lệch sóng với nhau, "Bình thường em cũng không hay sai bảo em ấy mà, nhưng mà cái gì em ấy cũng không hiểu, không nói rõ với em ấy kiểu gì em ấy cũng làm sai."

Trần Phàm Kiều mím môi, cảm thấy Quý Nguyên có thể đã biết nghĩ, còn là một bộ thái độ làm thế nào để sống qua ngày với cậu chủ?

Anh ta nghĩ nghĩ một chút lại đổi góc độ nói: "Em và cậu chủ ở cùng nhau, cậu ấy có nói qua sẽ đảm bảo cái gì cho em không?"

"Cậu chủ?" Quý Nguyên ở bên cạnh đang nhắn tin với Chu Diễn trên Cầu Cầu, nghe Trần Phàm Kiều gọi Chu Diễn bằng cái này, thiếu chút nữa ngưng cười, "Anh nói Chu Diễn à?"

Trần Phàm Kiều thấy anh ngoài ý muốn, cũng có chút nghi ngờ: "Đúng vậy."

Lần này là Quý Nguyên hứng thú, anh kéo dây an toàn của bản thân, sửa lại tư thế ngồi, nửa người cũng nhìn về phía Trần Phàm Kiều: "Chu Diễn có bối cảnh gì, Anh Trần anh biết không?"

Cái này cũng không giống như một câu tự hỏi tự đáp. Trần Phàm Kiều có chút mụ mị, "Em không biết?"

Quý Nguyên lắc đầu: "Không biết, anh nói với em một chút đi?"

Trần Phàm Kiều nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào mà ngớ ngẩn của thằng ngốc này có chút cứng họng, tình cảm này thật là có tình uống nước cũng no, ngay cả mình yêu ai cũng không biết à?

"Thật ra thì anh cũng không rõ tính huống nhà họ Chu, nhưng mà cũng biết một chút, rất lộn xộn, nhưng mà bối cảnh rất lớn, " Trần Phàm Kiều nói một chút chuyện của nhà họ Chu cho Quý Nguyên biết, phía sau bổ sung một câu, "Những thứ này anh cũng không thể chắc chắn là nói thật hoàn toàn, bởi vì tất cả đều là do người trong giới nói."

Quý Nguyên đối với bối cảnh gia đình không tầm thường của Chu Diễn đã sớm có chuẩn bị, vì vậy sau khi ngheTrần Phàm Kiều nói xong cũng không có bày ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng hình tượng đại gia của Chu Diễn trong mắt người khác cũng ngoài dự liệu của anh.

Trần Phàm Kiều vô tâm nói xấu Chu Diễn, nhưng là trong trong giới cũng có một vài lời đồn, phương diện tình cảm cũng không quá rõ ràng, nhưng mà dựa vào thái độ làm người mà nói, Chu Diễn mới mười bảy tuổi đã làm ra vài chuyện khiến người ta chắc lưỡi hít hà khi mới trở về nhà Chu.

"Dù sao cũng không phải một người đơn giản." Trần Phàm Kiều kết luận, nếu không phải là nhìn Quý Nguyên không biết gì về chuyện nhà họ Chu, anh cũng không tiện nói.

Cho dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng Trần Phàm Kiều nhìn Quý Nguyên chính là loại người không có đầu óc làm chuyện xấu, vì vậy anh cũng không phải quá lo lắng chuyện Quý Nguyên có suy nghĩ gì. Lùi một bước nói, coi như Quý Nguyên cũng không phải là người đơn gian đơn giản, mình nói Chu Diễn anh cũng không thể không nói cho Chu Diễn đi, đối với Quý Nguyên mà nói cũng sẽ không chỗ tốt gì hoặc là lợi ích gì.

Trần Phàm Kiều nói Chu Diễn giống như một Mafia, mặc dù cẩu vật phát điên lên thì cũng hơi quá, nhưng mà trong cuộc sống bình thường cậu cũng rất tốt. Quý Nguyên không nhịn được nghĩ ngợi một chút để vãn hồi hình tượng của Chu Diễn.

"Thật ra thì con người Chu Diễn cũng rất tốt, bình thường trở về còn làm bài tập đấy." Quý Nguyên nói cực kỳ chân thành.

Trần Phàm Kiều nghe vào tai nhưng mặt lại đen xì.

Thật sự là anh không thể nào tưởng tượng ra cảnh cậu chủ ở trong nhà làm bài tập, cái này giống như một người đàn ông vai u thịt bắp đang ngậm núm vú cao su một dạng tràn ngập cảm giác không khỏe.

"Dù sao, " Trần Phàm Kiều suy nghĩ một chút nói, "Vấn đề tình cảm của em đương nhiên vẫn là tự em xử lý, anh cũng không nói nhiều, về sau em tự mình chú ý là được."

Hai người đổi đề tài, một lát đã đến chỗ luyện 《 vui vẻ lớn hơn trời 》.

"Hôm nay người tham gia không nhiều lắm, nhưng mà Vũ Dật Phi và Trần Hách Anh, có thể mấy người khác không nhận lịch, có thể cũng không tham gia chương trình này, mọi người ở phần đầu chương trình, phần sau sẽ có chủ đề khác, " Trần Phàm Kiều giới thiệu sơ qua tình hình cho Quý Nguyên, "Vũ Dật Phi và Trần Hách Anh em biết chứ?"

"Vâng, biết, em có xem qua phim của họ." Quý Nguyên nói.

Trần Phàm Kiều nhớ tới những chuyện đen tối Quý Nguyên của mấy tháng trước, còn nói: "Chuyện PR trên mạng bên phía công ty đã có người xử lý giúp em, những thứ lúc trước ảnh hưởng không tốt đến em rất nhanh sẽ được giải quyết, trước khi phát sóng em ngươi lên cá tiết mục ra một thông báo, căn bản cũng có thể thu hút một lượng fan."

Trần Phàm Kiều lại nhìn miệng Quý Nguyên mấy lần, trong lòng thầm nghĩ, may đây vẫn chỉ là luyện tập, chương trình chính thức cũng là chuyện của tuần sau, bằng không với cái chi tiết này loại chi tiết này nhất định sẽ bị bát quái chụp được thành tiêu điểm xấu hoặc là hấp dẫn con mắt.

Chỗ nào nên nhắc nhở Quý Nguyên thì Trần Phàm Kiều cũng tận chức mà nhắc nhở.

"Trong chương trình, phải nói rằng cảnh diễn tập, chỉ cần chỗ có người thì không nên biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng, lần trước không phải em bị ngôi sao lớn nào đó ở phía sau trêu đùa, toàn bộ đều là một làn sóng đen, cho nên em phải cực kỳ chú ý những chi tiết này, lúc đó cái này là mấu chốt nhất, ngàn vạn đừng để cho người ta nắm được đầu chuôi." Trần Phàm Kiều nghĩ đến hành động của Trần Hách Anh, mặc dù cũng cảm thấy ghét, nhưng mà nói tiếp,

"Mặt khác, coi như nhìn thấy Trần Hách Anh, em cũng đừng để trong lòng, Làng Giải Trí chính là chỗ nâng cao đạp thấp, hiện tại anh ta là vua, đang lúc hồng chúng ta cũng hết cách rồi, có thể nhịn thì nhịn, bằng không xảy ra chuyện gì thì giải quyết cũng rất phiền toái."

Quý Nguyên ở bên cạnh bày ra khuôn mặt chuyên nghiệp mà người mới cần có, Trần Phàm Kiều nói gì anh đều gật đầu, cuối cùng ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi, Anh Trần."

Đương nhiên là anh không sẽ không đụng chạm gì Trần Hách Anh, trên thực tế Quý Nguyên còn lười phải nhìn Trần Hách Anh nhiều hơn mấy lần.

Trần Phàm Kiều mở cửa xe một lúc, suy nghĩ một chút lại cảm thấy Quý Nguyên thật sự không giống người khác.

Có kim chủ, nhưng lại giống như không biết rốt cuộc kim chủ làm gì. Đến khi biết bạn trai của mình là một người khó lường, liệu có biểu hiện ý nghĩ muốn tiếp cận để mưu lợi gì không.

Nhưng mà lại nói, trong khoảng thời gian này Trần Hách Anh cũng không phải là hoàn toàn xuôi chèo mát mái.

Bị người đánh không nói, tiền bạc cũng bay mấy. Nghĩ như vậy kết quả trong lòng anh ta có một người. Trước đây Trần Phàm Kiều không có nghĩ qua, hiện tại xâu chuỗi chuyện này lại, rõ ràng đây là Chu Diễn ra tay. Nhưng mà nhìn biij dáng không biết cảm kích của Quý Nguyên, càng không biết lợi dụng lần này.

"Thực sự bất đắc dĩ thì em hãy nói chuyện này với Chu Diễn, " Trần Phàm Kiều nói, nói xong rồi từ từ lái xe vào bãi đậu xe của đài truyền hình, "Để cho cậu ấy giải quyết giúp em."

Lại không nghĩ rằng Quý Nguyên lập tức lắc đầu: "Thôi, để em ấy giải quyết giúp em không bằng em tự nhịn đi."

Bình thường đã muốn quản thiên quản địa, nói với cậu sau này còn có ngày tốt sao.

Đây chính là ví dụ dựa lưng vào đại thụ nhưng không thích hóng gió.

Trần Phàm Kiều bật cười, xuống xe cùng với Quý Nguyên Nhất vào thang máy.

Thời tiết chuyển từ tháng năm sang tháng sáu cũng không lạnh, Quý Nguyên ăn mặc đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm. Dù vậy Lúc đi tới hậu trường cũng vô cùng bắt mắt.

Đời trước chiểu cao của Quý Nguyên dừng lại ở 1m8 không thể cao hơn nữa, đời này cũng không biết có phải vì bắt đầu tập thể thao hay không, anh cảm thấy tốc độ tăng chiều cao cũng không có ngừng, hai ngày trước đo đã 1m81 rồi, dựa theo khuynh hướng này có thể còn có thể cao thêm hai ba cm nữa.

Anh là người mới, đương nhiên là Trần Phàm Kiều mang dẫn anh theo để giới thiệu qua một phen, trong mắt Quý Nguyên mang theo nét cười tự nhiên, gặp ai cũng thích, thái độ ôn hòa khiêm tốn, khiến người nào nhìn cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Bình thường có minh tinh tham gia biểu diễn ca múa mở màn Vui vẻ lớn hơn trời, rồi sau đó chính là một chuỗi các trò chơi nhỏ nối tiếp hoạt động. Sau khi giới thiệu sợ qua tổ đạo diễn rời đưa kịch bản cho Quý Nguyên.

Mặc dù hiệu quả chương trình là run rẩy vô cùng tự nhiên bọc quần áo, nhưng rất nhiều kịch bản đã sớm chuẩn bị xong bọc quần áo, số ít còn lại là người quản lý xem phản ứng của các nghệ sĩ rồi ra hiệu ứng hiện trường.

Trừ Quý Nguyên, Vũ Dật Phi và Trần Hách Anh đã kín lịch, vào lúc này hai người cũng còn không có xuất hiện, Quý Nguyên ở hậu trường ngồi một lát, cửa phòng trang điểm bị người đẩy ra.

Người tiến vào Quý Nguyên vẫn còn nhớ, chính là cái người trợ lý án giữ thang máy sống chết không cho đóng khi lần đầu anh đi quay thử của se¬cret. Vừa nói như thế, tầm mắt của anh đã lướt qua cô, nhìn về sau lưng trợ lý, đi theo ở đằng sau tiến vào quả nhiên là thấy Trần Hách Anh thần sắc mệt mỏi không quá đẹp trai.

Trong phòng trang điểm còn có mấy nhân viên, Quý Nguyên vốn là ngồi, lúc này suy nghĩ một chút đứng lên, tiến lên một bước đi tới trước mặt Trần Hách Anh, nhìn về phía trước Trần Hách Anh đồng thời chào hỏi anh ta: "Xin chào, em tên là Quý Nguyên."

Trần Hách Anh sững sờ, không ngờ Quý Nguyên lại tiến lên chào hỏi tự nhiên như vậy.

Anh bảo đảm Quý Nguyên biết toàn bộ những chuyện đen tối kia có từ đâu, tự Trần Hách Anh hoán đổi suy nghĩ của mình, nếu là có người làm như vậy anh ta, anh ta nhất định không thể nào bày ra sắc mặt tốt cả. Nhưng cố tình Quý Nguyên còn có thể nhịn?

Mẹ nó, đây là giả bộ, quá ghê tởm rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Trần Hách Anh không che giấu chút nào nhíu mày, đối với Quý Nguyên tùy ý gật đầu một cái, "Chào em."

Ngay cả việc đưa tay ra đáp lễ với cái vươn tay kia của Quý Nguyên cũng đều lười.

Quý Nguyên hạ mi xuống, lần nữa ngồi về vị trí, cũng không nói gì nhiều, trong lòng anh đang mắng Trần Hách Anh ngu vcl~, nhưng ngoài mặt là vẻ người không phạm ta ta không phạm người, ví dụ Trần Hách Anh là hoàn toàn ngược lại. Về sau cả một chương trình hai người cũng không nói thêm câu nào nữa.

Trần Hách Anh chạy tới từ tổ phim, tối ngày hôm qua thức đêm quay phim, mệt mỏi là thật, tính tình đối với trợ lý của mình vẫn không tốt, lại càng không nói những nhân viên làm việc khác rồi.

So sánh với Quý Nguyên hòa mình làm một cùng một chỗ với nhân viên làm việc, thật sự khác nhau trời vực.

Bên phía Quý Nguyên một người mới ngay cả một trợ lý cũng không có, trước mắt Trần Hách Anh bên kia còn là ngôi sao lớn hồng danh có thể đè chết người, lại nói người nào uất ức ai cường thế, người bên cạnh đều nhìn một cái thấy rõ.

Trần Hách Anh cũng không phải là lần đầu tiên tới tham gia chương trình vui vẻ lớn hơn trời này, bình thường có tác phẩm mới cũng muốn tới đây tuyên truyền một chút, nhưng cái loại tần suất này, anh ta vẫn không nói chuyện với nhân viên làm việc như cũ, thái độ cũng không thể nói tốt hơn chút nào.

Ở đây có rất nhiều người nhìn anh ta không thuận mắt, hiện tại càng thêm từ tâm lý đứng về phía Quý Nguyên ở bên này.

Lúc trước Trần Phàm Kiều dặn Quý Nguyên một vài câu nói cũng không sai, cũng chính trong phòng trang điểm nho nhỏ này, thật sự có người có lòng lấy điện thoại di động ra len lén quay lại hết những chuyện xảy ra trong hai phút này.

Cửa phòng trang điểm mới yên tĩnh được một lát, rồi lập tức bị người đẩy ra.

Nữ sinh có chút mập mạp nhưng khả ái bước vào, cô cười híp mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt lại quét nhanh qua bóng dáng của Quý Nguyên và Trần Hách Anh, sau đó chen cả người vào.

"Ai nha, Tiểu Lý." Rõ ràng thợ trang điểm biết cô, lập tức gọi cả tên tuổi của cô, "Mang cho chúng tôi cái gì ngon."

Tới không phải là người khác, chính là trợ lý Tiểu Lý của Vũ Dật Phi.

Trên tay cô giơ lên trà sữa của một hang nào đó, tràn đầy nhìn lung la lung lay.

Đi theo Tiểu Lý từ phía sau tiến vào chính là vũ Dật Phi, anh ta và Trần Hách Anh hoàn toàn không giống nhau, đầu tiên là trên mặt đầu cũng mang theo nét cười, mới đến cũng không có trang điểm, cả người nhìn cũng không giống như trên ti vi, cũng không phải nói khó coi, chỉ là phong cách ăn mặc không phân biệt được.

Trên tay Vũ Dật Phi cũng mang theo chút đồ ăn, vào cửa để lại ở trên bàn, rồi sau đó đưa mắt nhìn một vòng trong phòng sau đó lập tức rơi vào trên người Quý Nguyên, trực tiếp coi thường Trần Hách Anh ở chính giữa cản đường, trực tiếp chạy về phía Quý Nguyên, cũng không cần Quý Nguyên đứng lên, Vũ Dật Phi giống như vô cùng quen thuộc kéo một cái ghế ở bên cạnh Quý Nguyên ra ngồi xuống, cười nói: "Quý Nguyên, anh tên là vũ Dật Phi, về sau chăm sóc nhiều."

Vũ Dật Phi lời nói này ra ngoài, mới đầu Quý Nguyên cho là khách khí, nếu không hiện tại Vũ Dật Phi đang hồng danh, nào có phải cần anh chăm sóc.

Chỉ là khách khí, cái này ít nhất nói rõ cái người Vũ Dật Phi bình dị gần gũi hơn nhiều so Trần Hách Anh.

"Xin chào, " Quý Nguyên cũng cười, "Em đã xem qua phim truyền hình của anh."

Trước mặt còn khuôn mặt vô cùng sáng sủa Vũ Dật Phi khiến Quý Nguyên ngoài dự đoán có chút đỏ mặt.

"Không phải là anh không diễn được, " Vũ Dật Phi nhỏ giọng nhưng không hề giống nói đùa, "Thật ra thì anh cũng không có ý định xem lại bản thân diễn cái gì nhưng để tiến bộ, nhất định phải xem."

Mặt Vũ Dật Phi khó chịu, cực kỳ đôn hậu chất phác.