Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 46: Anh không lo lắng cho em

Quý Nguyên xuất quỹ gọn gàng sạch sẽ, nhưng trong trí nhớ của anh triệu chứng linh tinh lại thể hiện ra.

Trong nháy mắt khi đăng cái weibo kia anh hoàn toàn coi mình là người của sáu năm về sau, Quý Nguyên đã thuận lợi xuất quỹ, không nhớ chút nào về thái độ hiện tại của người trong nhà đang trông cậy vào việc anh kết hôn mang một đứa cháu trở về.

Mặc dù sau đó Quý Nguyên có nghĩ tới, nhưng vẫn là một con rùa đen rút đầu, chưa nghĩ ra sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ như thế nào nên trước đó cứ kìm nén, Chu Diễn ở bên kia cũng không còn nhắc tới.

Ai ngờ được, sau vài ngày Chu Diễn không ở đây, ở bên kia điện thoại của mẹ Quý Nguyên gọi tới.

Trong khoảnh khắc Quý Nguyên ở trong đoàn phim nhìn thấy Ngô Lượng cầm điện thoại nói với anh là mẹ anh gọi, đã cảm thấy không tốt lắm, trái tim đập thình thịch.

"A lô?" Giọng nói của mẹ Quý Nguyên rất nhẹ, rõ ràng cho thấy đang cố ý giảm thấp xuống để nói, "Con thật là, Chu Diễn đến nhà, làm sao con lại không nói trước nói với chúng ta một tiếng, để cho chúng ta không kịp chuẩn bị gì."

Mặc dù mẹ Quý Nguyên còn không biết quan hệ của hai người, nhưng đương nhiên cũng cảm thấy lúc này quan hệ của hai đứa rất tốt, cũng phải biết vị trí của nhau.

"À?" Quý Nguyên có chút mụ mị, "Chu Diễn đến nhà chúng ta hả?"

"Đúng vậy, vừa mới tới, mang bao lớn bao nhỏ đồ tới, bây giờ đang cùng ba con nói chuyện ở phòng khách rồi, "Mẹ Quý Nguyên gọi điện thoại tới hỏi Quý Nguyên một chút, lại thấy bộ dáng không biết chuyện gì của Quý Nguyên, lại tính cúp điện thoại.

"Mẹ chờ con một chút, con gọi điện cho cậu ấy hỏi có chuyện gì xảy ra." Có lẽ Quý Nguyên cũng đoán được Chu Diễn muốn làm cái gì, nhưng mà cũng không hoàn toàn có thể xác định.

Anh cúp điện thoại thật nhanh nhấn số điện thoại của Chu Diễn, điện thoại gọi qua nhưng rất nhanh đã bị người ta từ chối, cũng không tính gọi lại.

Bên phía thành phố J.

Dáng vè cha Quý Nguyên là trưởng bối hòa ái, đầu tiên là hỏi tình hình thi tốt nghiệp trung học của Chu Diễn, lại hỏi đến việc điền nguyện vọng của cậu, chờ đến khi không còn lời nào để nói, mẹ Quý Nguyên ở bên kia mới mang trái cây điểm tâm và đồ uống đi vào.

"Bác trai bác gái, " Chu Diễn đứng lên, bộ dáng trịnh trọng, "Hôm nay cháu tới đây là có một chuyện muốn nhận được sự đồng ý của hai người."

Tính tình ba mẹ của Quý Nguyên đều không phải là người nghiêm khắc, bỗng nhiên Chu Diễn quỳ xuống như vậy, ngược lại đọa bọn họ sợ hết hồn.

"Đây là thế nào, có lời gì cứ ngồi mà nói chứ, đến, " Mẹ Quý Nguyên kéo Chu Diễn một cái, không có động.

Cha Quý Nguyên cũng mơ hồ: "Cháu nói đi cháu nói đi, không nóng nảy, cũng không có gì chuyện, xách nhiều đồ như vậy tới làm gì, "

Chu Diễn cũng trực tiếp: "Hi vọng bác trai bác gái đồng ý cho cháu và anh Quý Nguyên ở chung một chỗ."

Cha Quý Nguyên và mẹ Quý Nguyên nghĩ tới nói không chừng là Chu Diễn tới vay tiền, nói không chừng đến đòi nợ, nhưng chỉ là không ngờ Chu Diễn tới nói lời như vậy, nước sâu bùng nổ. Bắn ra giống như rơi vào lòng người.

"Cái gì?" Cha của Quý Nguyên cho là mình nghe lầm, "Làm gì cơ?"

Mẹ của Quý Nguyên phản ứng nhanh hơn ông, khuôn mặt bà kinh ngạc nhìn Chu Diễn mấy lần: "Hai đứa bé các cháu thật đúng là. . . . . ."

Mặc dù nói mẹ Quý Nguyên có hơi nhìn ra Quý Nguyên thích Chu Diễn, nhưng cũng không xác định hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau. Dù là ngay từ đầu nhạo báng chiếm đa số cũng là đùa giỡn, hiện tại thình lình Chu Diễn đến trước mặt bọn họ nói chuyện này, cái này thật đúng là không biết nên phản ứng làm sao mới phải.

Nếu người đứng trước mặt họ là Quý Nguyên, bọn họ có thể đánh có thể mắng có thể xuống tay, nhưng người trước mặt đổi thành Chu Diễn, bọn họ khó tránh khỏi bó tay bó chân.

Mà đối với cha Quý Nguyên hoàn toàn không có chuẩn bị tâm tư mà nói, lời nói của Chu Diễn trừ để cho ông mộng (lơ mơ) vẫn là mộng.

Ông quay đầu hỏi mẹ Quý Nguyên: "Có ý gì vậy?"

Mẹ Quý Nguyên vỗ vỗ tay ông, tìm từ giải thích cho rõ: "Chính là Nguyên Nguyên và Chu Diễn ở chung với nhau, hai người đứa trẻ này muốn ở chung với nhau."

Nói như vậy, sắc mặt cha Quý Nguyên đổi mới một cái, chỉ là phần lớn cảm xúc vẫn không có cách nào có thể phảm ứng ra được.

"Oh." Qua một lúc lâu, cha Quý Nguyên mới đứng lên, ông muốn nói, "Tôi đi ra ngoài mua một món ăn."

Mẹ Quý Nguyên biết tính tình của ông, đây xem ra là còn chưa có nghĩ thông suốt, lại không có ý tứ nổi giận với trẻ nhỏ, muốn đi ra ngoài tránh một chút.

Bà cũng không ngăn cản, để cho cha Quý Nguyên ra cửa.

Chờ trong nhà chỉ còn lại hai người là mẹ Quý Nguyên và Chu Diễn, mẹ Quý Nguyên có rất nhiều lời để nói cũng có thể nói thẳng.

"Bác đã nói thế nào ngày hôm qua có rất nhiều đồng nghiệp nói chúc mừng với bác, " Mẹ Quý Nguyên bật cười, nhưng trong nụ cười vẫn có chút bất đắc dĩ, "Thì ra là có chuyện như vậy."

"Mặc dù tuổi của cháu nhỏ hơn Nguyên Nguyên, " bà nói tiếp, "Nhưng hiểu chuyện cũng không ít hơn so với nó, cái loại chuyện yêu đường này là chuyện của người tuổi trẻ, vốn bác với cha Quý Nguyên cũng không có ý can thiệp vào, tình hình cha mẹ cháu ở bên kia thế nào?"

Mẹ Quý Nguyên nhìn Chu Diễn rất vừa mắt, nhưng là phải nói tình huống gia đình Chu Diễn, thật sự cũng không tính là phù hợp, thương Chu Diễn là một chuyện, tình hình hai người phải đối mặt sau khi ở chung một chỗ, dĩ nhiên trước tiên mẹ Quý Nguyên vẫn phải đặt con mình ở vị trí đầu tiên. So sánh với chuyện Quý Nguyên từ nhỏ đã sống trong hạnh phúc mỹ mãn cả nhà an khang, nhất định tình huống của Chu Diễn chính là cha không thương mẹ không thương tùy lúc có thể bị giẫm đạp, đối với con ruột của mình còn như vậy, còn có thể đối tốt với Quý Nguyên sao?

Lúc đầu mẹ Quý Nguyên không có suy nghĩ như vậy, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy chuyện như vậy thực sự là không thể không truy cứu.

Đến mức này, Chu Diễn cũng lưu loát rõ ràng không có giấu diếm, nói rõ một lần tình huống của nhà họ Chu lúc này cho mẹ Quý Nguyên biết.

Cùng lúc đó, cha Quý Nguyên đang đứng trong vườn hoa dưới lầu chung cư nhà mình, len lén gọi điện thoại cho Quý Nguyên đấy.

Lúc trước Quý Nguyên không có nhận được điện thoại của Chu Diễn, đang đoán mò các kiểu, bên này thấy cha anh gọi điện thoại tới, lập tức nhấc máy.

"Dạ, cha, người ở bên kia, " Quý Nguyên lại nói một nửa, đã bị cha anh quát cho.

"Quý Nguyên, làm sao con lại làm ra chuyện này?" Cha Quý Nguyên lấy ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lửa cho mình, ngẩng đầu lại bị một bà lão đang dẫn một đứa cháu đi dạo ở bên cạnh liếc mắt một cái, lại có chút lúng túng cất điếu thuốc đi, đồng thời nhỏ giọng nói, "Chu Diễn ở bên này, con làm sao có thể, có phải con đang lừa gạt con nhà người ta đúng không?"

Cha Quý Nguyên thành thật, lại không giống với kiểu đã sớm đoán được suy nghĩ của Quý Nguyên như mẹ Quý Nguyên, còn tưởng rằng trong mấy tháng nay Quý Nguyên mới liên lạc lại với Chu Diễn, con trai mình đẩy Chu Diễn vào con đường này, dù sao Chu Diễn còn nhỏ hơn Quý Nguyên ba tuổi, có phải còn chưa trưởng thành hay không?

Lão thẳng nam cố chấp theo bản năng không chấp nhận logic hai người con trai ở chung một chỗ với nhau, nhưng mà theo ông Chu Diễn là một đứa bé ngoan, Quý Nguyên cũng là đứa bé ngoan, phải nói hai người ai đúng ai sai, cha Quý không nói ra, ấp úng cũng không biết là nổi giận tốt hay là nói cái gì khác thì tốt.

"Con không có lừa cậu ấy." Quý Nguyên rất oan ức, quả thật muốn nói là Chu Diễn lừa gạt người, nhưng lại sợ bây giờ Chu Diễn đang ở nhà mình bị đánh, vì vậy nín một lát không lên tiếng.

Hai cha con ở trong điện thoại trầm mặc một hồi, Quý Nguyên cẩn thận hỏi: "Ba, trong nhà hiện tại như thế nào à?"

Thật ra thì Quý Nguyên muốn hỏi là hiện tại Chu Diễn như thế nào, nhưng lại sợ mình nói đến hai chữ Chu Diễn kia kích thích đến cha của anh, uyển chuyển một chút.

"Náo loạn, Chu Diễn bị mẹ con treo ngược lên đánh đấy." Cha Quý cố ý hù dọa người, nói xong không biết vì sao thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Ông nên giận, đầu óc nói cho cha Quý điểm này, nhưng trên thực tế ông cũng không biết làm sao lại làm không sinh ra hành động tức giận được. Thất vọng là có, dù sao từ khi Quý Nguyên oa oa rơi xuống đất đến lúc này, hai mười mấy năm qua ông đều trông cậy vào con trai mình về sau có thể Thành Gia Lập Nghiệp. Thậm chí cuộc sống trong tương lai cũng diễn ra vô số trong suy nghĩ của ông, còn thường thường ở trong cơ quan để ý mấy có gái có dáng người tốt cùng với gia cảnh phù hợp cho Quý Nguyên, để tham khảo cho con dâu của mình.

Đột nhiên một ngày như thế, hai đứa trẻ nhảy ra nói: ngài suy nghĩ nhiều!

Tư vị kia một chút cũng không tiện nói.

Quý Nguyên ở bên kia điện thoại bị lời nói của cha mình làm cho sợ hết hồn, vốn là ngồi ở trong góc, hiện tại đột nhiên một tiếng đứng lên, thiếu chút nữa đẩy ngã cả cái ghế.

"Hiện tại là xã hội pháp trị!" Quý Nguyên thình lình một tiếng nói, khiến cho Ngô Lượng đang ở bên cạnh ăn Long Nhãn sợ đến rớt mất quả nhãn vừa mới bóc xong, ngẩng đầu nhìn về phía bộ mặt lo lắng của Quý Nguyên, không biết có chuyện gì đang xảy ra.

"Cha mẹ con là loại người đó sao?" Cha Quý nghĩ cách không cho anh một cái đập, lần này nhịn xuống xuy nghĩ muốn đánh Quý Nguyên một trận, muốn dứt khoát một chút hỏi cho rõ ràng, "Con nói với cha, chủ ý ở chung một chỗ với Chu Diễn này là do ai nói trước, là nghiêm túc hay vẫn là cố ý làm liều?"

"Cái gì mà chủ ý gì không chủ ý, cũng không phải là gián điệp làm kháng chiến bí mật. . . . . ."

"Còn dám nói khác?"

"Chủ ý của con, chủ ý của con!" Quý Nguyên vội vàng kéo đến trên người mình, nửa câu sau ướm thử nói, "Dĩ nhiên là nghiêm túc rồi."

Ai dám ở trên phương diện này làm liều.

Trong lòng của cha Quý đã có ý, nếu là chủ ý của con trai mình, vậy ông càng không dể ý đối với hành động chủ động tới đây thừa nhận sai lầm Chu Diễn mà nổi giận. Cha Quý Nguyên cúp điện thoại sau đó tìm một nơi có thể hút thuốc lá rút ba điếu thuốc, lúc này mới đi vòng vèo về nhà đi.

Lúc này Chu Diễn đã nói kha khá tình huống trong nhà mình với mẹ Quý Nguyên rồi.

"Bây giờ mấy đứa nói chuyện yêu đương, thật ra thì không có gì, " Mẹ Quý Nguyên nói, "Chỉ muốn mấy đứa sống thật tốt, bác cũng vậy mặc kệ mấy đứa, nhưng chuyện này về sau lại nói."

Lời nói này mịt mờ, nhưng mà Chu Diễn nghe được, ý tứ nhưng mà mà bà nói mặc kệ chuyện yêu đương, nhưng chuyện kết hôn để tính sau.

Thứ nhất là mẹ Quý Nguyên cũng đã trải qua tuổi trẻ, việc nói yêu đương với việc kết hôn cũng không phải là cùng một cấp bậc, đặc biệt là với cái tuổi này của bọn họ, căn bản không có bao nhiêu khiên nhẫn, thứ hai cũng là do tình huống gia đình của Chu Diễn, vẫn như cũ khiến mẹ Quý Nguyên không hài lòng lắm, có thể thương xót cho đứa trẻ hàng xóm đối diện đáng thương, nhưng muốn cho mình con trai bảo bối của mình cũng bị liên lụy, vậy thì không phải là chuyện này rồi.

"Cám ơn bác." Chu Diễn trịnh trọng hướng mẹ Quý Nguyên nói tiếng cám ơn, lúc này cửa truyền đến tiếng cửa mở.

Vào cửa là cha của Quý Nguyên cùng lúc ra cửa cũng không còn giống nhau rồi, ông đi vào trong phòng khách, cũng hỏi Chu Diễn vấn đề giống như hỏi Quý Nguyên vậy.

"Là cháu theo đuổi anh Quý Nguyên, " Chu Diễn lập tức nói, "Chủ ý của cháu."

Cha Quý Nguyên đã nhìn ra, đây là hai người đều sợ người lớn trong nhà tức giận với người còn lại, mà ôm đồn trách nhiệm lên thân mình. Nhắc tới tuổi của đứa bé này có mấy phần thật lòng, có lẽ bao gồm cả Quý Nguyên và Chu Diễn cũng không thể xác định nói gì.

Nhưng tối thiểu vào lúc này, cha Quý Nguyên cảm thấy hai đứa bé này cũng không coi nó làm thành trò đùa.

Từ nhà Quý Nguyên xuống lầu, Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, cậu móc điện thoại di động từ trong túi ra, bên trên hiện ra cuộc gọi và tin nhắn mà Quý Nguyên gửi tới muốn nổ tung rồi.

Cậu cầm điện thoại di động lên gọi lại một cuộc, điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người nhận.

"A lô."

"Này!" Giọng nói của Quý Nguyên nóng nảy lại lo lắng, "Làm sao em lại không nói với anh một tiếng. . . . . ."

Chu Diễn ấm giọng cắt ngang anh: "Đã nói xong, anh đừng lo lắng, không có chuyện gì."

Quý Nguyên không giải thích được có chút khó chịu, Chu Diễn luôn là cái bộ dáng này, cậu nghĩ nhiều làm việc nhiều, như mà cậu giống như một ngọn núi đứng trước mặt anh, cố gắng hết sức của mình xác định anh có thể trải qua cuộc sống tự tại an nhàn.

"Còn lâu anh mới lo lắng cho em, " Quý Nguyên mở miệng, giọng nói không nhịn được có chút cố chấp, "Ai lo lắng cho cái chó đồ là em. . . . . ."