Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 70: Đập ruồi trên đầu

"Tôi đã xem đoạn phim có mặt cậu ấy giúp em sắp xếp hành lý trong chương trình, hơn nữa em cũng không giống người đặc biệt sẽ làm việc nhà, cho nên tôi còn tưởng rằng bình thường em không quan tâm đến, cậu ấy chính là cái loại người chuyên làm việc đó."

"Mới không phải, " Quý Nguyên châm chọc, "Khi vừa bắt đầu ở cùng nhau cậu ấy mua hết đồ trong một lần rồi nhét hết vào trong tủ lạnh, sau đó cách hai ngày sẽ phải mua một lần, hai người làm sao ăn hết, rất nhiều bỏ đi cũng rất lãng phí, cậu chủ mười ngón tay không dính dương xuân, quá nhiều chỗ không hiểu.

Hơn nữa vì từ nhỏ đến lớn cũng không làm việc nhà, rất nhiều thứ đều là lần đầu học, bây giờ nhiều lúc nếu như không gọi đồ ăn ở bên ngoài, tất cả đều là em nấu ăn, bình thường cậu ấy chính là phụ trách nấu cơm cái loại như rửa rau này, còn lại mà nói là việc giặt quần áo quét dọn, thỉnh thoảng còn thuê cô giúp việc đến giúp một tay, nếu như hai người chúng em đều rảnh, ai rảnh ai có thể làm thì người đó làm, làm nhiều rồi dần dần khá hơn nhiều."

"Vậy tôi xem trong《 đi trên đường 》cậu ấy sắp xếp cho em rất tốt?" Người dẫn chương trình hỏi.

"Vậy không coi là việc nhà đi, " Quý Nguyên nói, "Chính là gấp một vài bộ quần áo ..., còn có đồ dùng hằng ngày, cậu ấy hiểu khá rõ về em, biết em muốn dùng cái gì, cho nên đều chuẩn bị xong."

Người dẫn chương trình cúi đầu cười, đồng thời lại lật tay lên thẻ nhỏ, lập tức trên mặt càng hiện rõ hơn ý cười tinh quái, bát quái nói: "Sau đây có một câu hỏi, hỏi em lúc quay cảnh ấy bộ quần áo kia, thật sự là trực tiếp cởi ra từ trên người bạn trai sao?"

Quý Nguyên không ngờ dân mạng còn nhớ đến cái vấn đề này, còn đặc biệt đặt câu hỏi, anh hơi đỏ mặt một chút, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn lên trời: "Cái vấn đề này có thể không trả lời được không?"

Người dẫn chương trình còn chưa lên tiếng, khán giả dưới sân khấu đã giành trước đáp lời: "Không thể!"

Người dẫn chương trình ra ngoài giải vây: "Lúc trước đã nói rồi đấy Quý Nguyên cảm thấy câu hỏi không thích hợp trả lời thì có thể không cần trả lời, nhưng mà nhìn phản ứng của em ấy, mọi người cũng biết đáp án là gì rồi chứ?"

Dưới sân khấu là một mảnh tiếng cười.

Quý Nguyên ở trong lòng đánh đồ chó 180 cái.

"Trong giới diễn viên, " người dẫn chương trình để thẻ xuống, tự nhiên dẫn dắt rời khỏi câu hỏi, "Theo hiểu biết của tôi với một vài nghệ sĩ, phần lớn cũng sẽ không lựa chọn công bố tình yêu khi sự nghiệp đang lên cao, khi em trực tiếp công khai đã có suy nghĩ gì vậy?"

Trong giới giải trí có khối người vì sự nghiệp mà giấu việc cưới xin mười mấy hai mươi năm, lựa chọn giấu giếm tình yêu của mình trên căn bản là một loại hành động ngầm thừa nhận.

"Có mấy chỗ cũng có lo lắng, " Quý Nguyên suy tư sau đó trả lời, "Một mặt em cảm thấy yêu đương hay không yêu đương, đối với em vẫn hy vọng có thể quay phim và làm ra được tác phẩm tốt, hai người cũng không có mâu thuẫn gì, mặt khác em cảm thấy đây cũng công bằng và thẳng thắn đối với người mình yêu thương và các fan, em hi vọng cậu ấy biết thái độ của em đối với đoạn tình cảm này cũng nghiêm túc như cậu ấy vậy."

Người dẫn chương trình theo lời nói của Quý Nguyên mà gật đầu. Chờ khi anh nói xong, người dẫn chương trình cũng tháo tai nghe ra, nghe sau một hồi quay đầu lại nói với Quý Nguyên: "Đạo diễn bên kia chợt nói có điện thoại gọi tới muốn yêu cầu, bây giờ đã chờ ở trên mạng rồi

"Yêu cầu?" Quý Nguyên nhìn qua rất bất ngờ, thực tế cũng không có.

Người dẫn chương trình cúi đầu, không đợi Quý Nguyên hỏi ra cái gì, tiếng nói ở đầu bên kia điện thoại đã tiến vào.

"Bây giờ tôi có thể nói chuyện sao?" Một giọng nữ nho nhỏ truyền vào trong lỗ tai mọi người.

"Ừ, em nói đi, chúng tôi đều đang nghe." Người dẫn chương trình nói tiếp.

"Vâng, em muốn nói, lúc trước Quý Nguyên nói dối! Cậu ấy nói không có ai đuổi theo cậu ấy, tiểu học cùng trung học cơ sở em đều học chung một trường với cậu ấy, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông cũng có rất nhiều người theo đuổi, có thể xếp hàng từ cửa trường Nhất Trung đến quảng trường âm nhạc trung tâm thành phố đi."

Gần như Quý Nguyên trên màn ảnh này khác xa vạn dặm với cảm nhận đọng lại trong mắt của Chu Diễn.

Không phải tôi. . . . . . Tôi không có. . . . . .

Anh chỉ biết sẽ có một cuộc điện thoại gọi đến, đề tài có lẽ là chuyện cũ ở trường học ..., nhưng không ngờ vừa mới đến đã nói loại chuyện như vậy, còn tìm từ khoa trương như thế.

"Sau đó phản ứng lúc ấy của Quý Nguyên thế nào?" Người dẫn chương trình cảm thấy thú vị, hỏi tới.

"Ha ha ha, " trong điện thoại một chuỗi tiếng cười sang sãng, "Cậu ấy vô cùng nghiêm túc, mỗi lần nhìn xong thư tình mà người ta gửi tới rồi nói với người ta, ‘hiện tại chúng ta phả lấy việc học làm hàng đầu, không thể nói chuyện yêu đương được? ’"

Bao gồm cả màn hình điện tử trên sân khấu và dưới sân khấu tất cả đều là một mảnh cười vang, gần như là đều có thể tưởng tượng được cái giọng nói non nớt trẻ trung Quý Viên Viên đang giảng dạy đối với cô bé.

"Ha ha, làm sao Quý Viên Viên có thể dịu dàng như thế, cảm giác thật sự rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều là Nam Thần chân thành nha."

"Cảm giác chuyện tỏ tình rồi bị cự tuyệt như vậy cũng không quá đau lòng như vậy, thật rất muốn bị Quý Nguyên cự tuyệt. . . . . ."

"Ha ha ha, người cha già quan tâm đến con nhỏ, luôn luôn mang theo sách để đọc cho tới nay, nhớ lại chuyện lần trước tiễn cậu ở sân bay."

Mặc dù bên ngoài thì Quý Nguyên hơi khó xử, nhưng ngược trong lòng lại rất tốt. Thật ra thì trước đó cú điện thoại này đã được sắp xếp hết, chính anh cũng biết, cho nên thật sự là không có gì không thích ứng.

Sau khi quay xong toàn bộ, thời gian còn muộn hơn nhiều so với dự đoán của Quý Nguyên, có một vài nhân viên làm việc ở hậu trường muốn mời anh đi ăn khuya, Quý Nguyên cũng uyển chuyển từ chối. Anh chỉ muốn về nhà ôm gối đầu đi ngủ.

Chu Diễn lái xe tới đón anh, Ngô Lượng rảnh rỗi một mình lái xe đi.

Chu Diễn nói buổi tối hôm nay có rất nhiều chuyện, cũng không xác định mình có thể tới đón người, nhưng mà vào lúc này coi như là đến đúng lúc đúng giờ. Quý Nguyên cũng không biết cậu có xem buổi truyền hình trực tiếp lúc tối hay không, cho dù là mình không nói câu gì không thích hợp, nhưng dù sao trong lòng vẫn bởi vì cuộc điện thoại yêu cầu đó mà hơi không có chỗ dựa.

Quả thật là Chu Diễn có nhìn thấy chương trình này, hơn nữa hoàn cảnh xem chương trình này còn vô cùng kỳ lạ.

Khi nửa phần đầu của chương trình vẫn còn đang bắt đầu truyên truyền thì cậu vẫn đang ở Nhà họ Chu không ra, cũng không biết tại sao vừa đúng lúc này TV lại chuyển qua cái băng tần đó, giọng nói của Quý Nguyên vừa cất lên Chu Diễn đã không nhịn được nhìn sang rồi.

Chu Hoành Uy và mẹ cậu đều ở đây, vừa thấy Quý Nguyên cũng biết. Vốn là không có trạng thái của một nhà ba người, bởi vì Quý Nguyên mà tìm ra đề tài.

"Đây không phải là người đó sao?" Chu Hoành Uy mở miệng trước, "Trên ti vi nhìn thật đúng là có tinh thần."

"Vâng." Chu Diễn không chớp mắt, khó được đáp một tiếng không nóng không lạnh với lời nói của Chu Hoành Uy, vô cùng chấp nhận.

Chu Hoành Uy nhìn một hồi, thấy Quý Nguyên nói chuyện đều rất mịt mờ, cũng không có lộ ra chút nào thân phận của Chu Diễn, thì càng cảm thấy Quý Nguyên không tệ. Từ phía xa nhìn một tiểu tình nhân, cái loại thái độ này của Quý Nguyên không gây trở ngại với Chu Diễn chút nào, cũng không gây trở ngại việc về sau cậu lấy vợ sinh con. Trong lòng Chu Hoành Uy khen ngợi với Quý Nguyên, lời nói ra khỏi miệng cũng có ý không khác lắm.

Chu Diễn mặc kệ ông, tiếp tục xem đã nhìn thấy đoạn điện thoại yêu cầu kia, cái gì mà người theo đuổi xếp hàng. Chu Diễn lập tức có chút ngồi không yên, đứng dậy thuận miệng chào tạm biệt xong, từ trong nhà đi ra ngoài.

Vào giờ phút này.

Quý Nguyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế thắt dây an toàn cho mình, trong miệng thao thao bất tuyệt nói: "Nói chuyện cũng nói quá nhiều rồi, miệng khát quá, một lát có thể vào mua ly nước ở quán trà sữa ở bên kia đường không?"

Cần dùng tới ba chữ "Có được hay không", thật ra thì cũng không phải quá khách khí, nhưng mà ông lớn Quý Viên Viên lại có một thủ đoạn khác để sai bảo người, ý là để Chu Diễn làm chân chạy này.

"Trên xe có nước suối, " Chu Diễn để cho Quý Nguyên tự tìm, "Em vừa đi qua chỗ đó, đã đóng cửa."

Quý Nguyên chê miệng đạm, nhưng mà vẫn là chấp nhận uống hai ngụm nước suối.

Chương trình hôm nay mà có rất nhiều chuyện để nói, nhớ lại khiến anh tuôn ra, lúc này Chu Diễn ngồi ở bên người, Quý Nguyên cố ý bị tổn thương nói: "Ai, có vài người đã rất lâu rồi không có gọi anh một tiếng là anh trai."

Chu Diễn nghiêng đầu nhìn anh một cái, rõ ràng trong giọng nói có vị chua: "Bây giờ phải cố gắng học tập cho giỏi, quên chuyện xưng hô đi."

Ăn miếng giấm nhiều như nửa cái Thái Bình Dương.

Quý Nguyên muốn đạp người, nhưng bởi vì không gian trong xe giới hạn chỉ có thể đạp một cái chân để diễn tả: "Anh chỉ biết nhắc tới em là đồ chó."

Anh nói xong lại nghi ngờ nói: "Thật sự quán trà sữ kia đóng cửa sớm như vậy sao? Có phải là em cố ý không muốn để cho anh uống hay không?"

Chu Diễn giả bộ lạnh lùng một lúc, vẫn không để yên lôi ra toàn bộ: "Lúc anh học trung học cơ sở ấy thật sự có rất nhiều người viết thư tình cho anh sao?"

"Cũng có, " Quý Nguyên kiêu ngạo nói: "Nhưng mà chỉ có hai lá thư thôi."

Chu Diễn cau mày, không nhịn được đạp mạnh chân ga.

Nếu là có người muốn biết cái cảm giác "Cảm giác mà toàn thế giới đều thích vợ mình là cái gì", cảm giác lúc này của Chu Diễn vô cùng thích hợp để trả lời cái câu hỏi này này.

Sau khi hai người về đến nhà cùng nhau vào máy tính cũng nhau lôi toàn bộ chương trình ra xem qua một lần.

Chiếu đến đoạn khi Quý Nguyên còn bé ở nhà kia, một người Quý Nguyên trần truồng, bộ vị quan trọng là chú gà bé nhỏ đã được che đi, nhưng mà cái mông tròn phúng phính không che lấp chút nào.

Quý Nguyên phát hiện, từ góc độ này nhìn cái mông của mình đã cảm thấy rất buồn cười: "Thật là trắng thật tròn A ha ha ha, như bánh bao, cả người đều giống củ sen thành tinh."

"Hiện tại cũng chỉ là vừa trắng vừa tròn, " Chu Diễn nói, "Cũng không thể hạ nặng tay, vỗ ra một cái dấu bàn tay."

"Biến, " Quý Nguyên đỏ mặt, "Biến thái mới thích đánh mông người khác."

Nội tâm của Chu Diễn tốt lên không ít, nhỏ giọng nở nụ cười.

Trong hình, người dẫn chương trình hỏi quan điểm hôn nhân của Quý Nguyên.

Quý Nguyên nghiêm túc nói: "Nước chảy thành sông đi, em cảm thấy đúng người, đúng thười điểm là được rồi, không có gì đặc biệt muốn theo đuổi."

Hình ảnh bên ngoài.

Quý Nguyên đung đưa chân, một tay chống cằm: "Hi nha, đáng tiếc có một người em năm nay vẫn chưa đủ mười chín tuổi, loại vấn đề này cũng không thích hợp trả lời."

Đập ruồi trên đầu hổ, cũng là một trong những kỹ năng đặc biệt của ông lớn Quý Viên Viên.