Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 24: Ta nổi giận:

Ta bình thản bước vào, hai tay một tay xách lồng vẹt, một tay cầm túi mận.

Treo lồng vẹt lên khung cửa sổ, ta tiến đến bên bàn, ngồi xuống, giở túi mận ra nhấm nháp tiếp.

Răng vừa mới cắm vào vỏ mận, đã có người giằng ra khỏi tay ta, nghi hoặc hỏi:

- Thứ này ở đâu ra?

Ta không đáp lại, trái lại chuyển sang chế giễu hắn:

- Tiểu Hi Tử, ngươi bình phục thật sớm nha! Đặc cách ban cho ngươi quả mận có dấu răng của bổn cung.

Hừ, ban cho một quả mận còn không vừa ý, hắn còn vươn tay cướp nốt cả bọc mận của ta. Không những thế, còn gấp gáp nói:

- Ta hỏi ngươi cái này ở đâu? – Hắn lập lại câu hỏi.

Thì ra hắn đang nghi ngờ? Ta còn đang trợn mắt thì hắn đã lập tức rút ra kim bạc, còn rút ra thêm một lọ sứ đựng dung dịch gì đó, nhúng kim bạc vào rồi lại thử thử đủ kiểu trên đống mận.

- Ngươi chọc nát mận của ta! – Ta kêu lên.

- May cho ngươi, mận này không có độc!

Ta bực mình, hỏa khí bốc ra từ hai tai:

- Thôi đi Thần Hi, đừng nghĩ ai cũng xài thủ đoạn giống ngươi! Chỉ có ngươi là đồ đê tiện nhất!

“ Chỉ có ngươi là đồ đê tiện nhất! Chỉ có ngươi là đồ đê tiện nhất!” – Đột nhiên con vẹt bên cửa sổ lặp lại y hệt, nghe rất tức cười, ta bèn cười phá lên.

Gương mặt hắn đanh lại, quét mắt qua con vẹt, sau đó nhìn ta tra hỏi:

- Con vật kia ở đâu ra?

Ta không thèm đáp lại ngay, cầm một quả mận đã bị chọc, cấu ra một mẩu, lại chỗ con vẹt, định ban thưởng cho nó một chút.

Nào ngờ ta vừa chỉ vươn tay ra, đã có một chưởng gió xoẹt đến vừa vặn đánh tan cái lồng, con vẹt cũng bị thương, rơi xuống đất dãy dụa…

Ta há hốc mồm, rồi lại trợn ngược mắt, sau khi định thần được, ta căm hận mà nhìn hắn, hai mắt như muốn phun ra lửa.

- Ngươi… Ngươi đã làm gì? Ngươi có quyền gì đánh chết vẹt của ta?

- Nó chưa chết, nếu ngươi còn muốn nó sống, mau nói ra ngày hôm nay ngươi đã đi đâu, những thứ này từ đâu đến! – Hắn âm ngoan đe dọa, không một chút nao núng.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi! – Ta ôm con vật nhỏ trên tay, định bưng nó đi tìm người cứu chữa.

Ta mới bước gần đến cửa, một loạt kim châm, ám khí nhanh như luồng điện bắn qua, mỗi cái vừa vặn lướt qua da thịt ta, cảm chừng chỉ còn cách thân thể ta bằng mm.

Chúng ghim trên cửa, trên tường, còn tinh thần của ta cũng giật mình rồi đông cứng.

- Đứng lại đó! – Ác ma trong phòng uy hiếp, không khí có mùi sát khí.

Ta không quá sợ, mà chính là tức nhiều hơn. Thấy ta còn dùng ánh mắt ngoan cố đáp trả lại, hắn từng bước lại từng bước lại gần, đáng sợ như tu la địa ngục…

Có ai bảo đây là phong lưu tình thánh hoàng tử? Đây mới chính là bộ mặt thật của hắn…

Hắn ép ta đến sát tường, hung nhãn nhìn xuống, bạc môi lên tiếng, âm điệu nghe thấy rét run.

- Là hắn – nhị hoàng huynh? Trong cung này người có sở thích tao nhã như vậy…

Ta bị bức đến đường cùng, chính là ức quá, sợ quá hóa liều, hét lớn vào mặt hắn:

- Phải đấy thì sao? Ngươi có quyền gì cấm ta giao kết với người khác, ngươi có quyền gì giám sát ta? Uy hiếp được tính mạng ta là tốt lắm sao? Chỉ là một con vật nhỏ, chỉ là thú vui của người khác ngươi cũng muốn hủy hoại? Bệnh hoạn!

- Hừ, chỉ là một con vẹt? – Hắn tàn nhẫn đáp lại, ánh mắt ngoan độc – Đừng coi thường, chỉ là một con vật cũng có thể ghi nhớ rồi lặp lại y hệt lời nói của người khác, ngươi không biết tại sao hắn lại tặng cho ngươi ư?

Ta có chút ngơ ngẩn, nhị hoàng tử đã vì ta thích mà tặng con vẹt cho ta, chẳng nhẽ hắn muốn thăm dò?

Không lẽ nào là như vậy?

Không, là do tên Thần Hi này bệnh hoạn đa nghi, chính hắn muốn ngai vàng đến phát cuồng rồi, bất cứ khả năng nào cũng không muốn bỏ qua…

- Chính ta yêu cầu hắn tặng cho ta! – Ta lên tiếng đối chọi.

Thần Hi không có bộ mặt nổi giận, sự nổi giận của hắn sẽ chuyển hóa thành nụ cười. Nụ cười lúc này của hắn đẹp đẽ đến mức đáng sợ.

Con vẹt đã không còn trong tay ta!

Trước mặt ta đột nhiên ngập tràn màu đỏ…

Là những sợi lông vũ nhẹ nhàng bay tán loạn đầy phòng, là máu chuyển hóa thành những viên chân trâu nhỏ bé màu đỏ ngọc cùng văng lên…

Tưởng chừng đẹp vô cùng… mỹ lệ vô cùng…

Chỉ trong chớp mắt, con vật nhỏ bé đã tan nát …