Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 30: 30: Giao Ra Tất Cả Mọi Thứ Bằng Không Chết

“Ngươi nói gì?”.

Mã Hồng Tuấn tức giận quát lớn.

“Ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục Mã gia ta”.

“Mã công tử, ngươi tốt nhất nên giữ miệng của mình lại”.

Hoàng Đồ Vân nhìn Mã Hồng Tuấn với ánh mắt ngưng trọng rồi lên tiếng.

“Đây là lần đầu ngươi gặp nên chắc không biết”.

“Vị này là chủ của Đấu Giá Hội, Phùng Bảo”.

“Đấu Giá Hội?”.

Mã Hồng Tuấn kinh nghi nói.

“Là một thế lực lớn của Hà Châu thành và có thực lực rất mạnh”.

Hồng phủ chủ đứng ở bên cạnh lên tiếng.

“Mã công tử, tốt nhất đừng đụng vào người này, đối với Mã gia là không có lợi”.

“...”.

Nghe hai phủ chủ nói vậy khiến Mã Hồng Tuấn có chút khó tin, nhưng nhìn biểu cảm của họ có vẻ ngưng trọng nên cũng bán tín bán nghi.

“Động phủ mở rồi”.

Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên.

Ở bên ngoài động phủ, một vệt sáng dần dần mở ra.

Đại trận bên ngoài dần để lộ một lối đi nhỏ vào bên trong.

“Đi, tất cả tiến vào động phủ”.

Thông đạo dần dần ổn định, tất cả đệ tử có mặt ở đây đồng loạt tiến vào.

Bốn thành đệ tử với số lượng hơn một vạn người tranh giành tiến vào.

“Thực lực ngươi cũng không thấp, vào bên trong hành sự cẩn thận một chút”.

Đế Nguyên Quân nhìn qua nhắc nhở Lâm Tuyết Nhi.

“Ngươi không đi cùng ta sao?”.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt trầm xuống hỏi.

“Con đường tu luyện không thể cứ phụ thuộc vào ta”.

Đế Nguyên Quân gật đầu nói.

“Ta biết rồi”.

Lâm Tuyết Nhi đáp.

Đế Nguyên Quân hòa vào đám người vội vã rồi tiến vào bên trong.

Bước vào trong động phủ, Đế Nguyên Quân cảm nhận được bầu không khí bên trong thoải mái vô cùng với lượng linh khí nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần.

Và khu vực xung quanh cũng rộng lớn vô cùng, khác xa so với từ bên ngoài nhìn vào.

“Động thiên này mười năm mở ra một lần, chắc những cơ duyên ở bên ngoài và dễ tìm khả năng cao đã bị những người đi trước lấy đi hết”.

Đế Nguyên Quân không nhanh không chậm đi tìm cơ duyên, mà đứng ở bên ngoài suy nghĩ một lúc.

“Còn những cơ duyên khác chắc sẽ có đại trận bảo vệ ở bên ngoài”.

“Nếu vậy thì khu vực ngoài này sẽ không có nhiều cơ duyên, bây giờ ta nên đi sâu vào bên trong, tìm những cơ duyên bị trận pháp bảo vệ”.

Suy nghĩ cặn kẽ, Đế Nguyên Quân đi qua đám người tụ tập, tìm kiếm ở bên ngoài mà đi sâu vào bên trong.

Nhưng chưa đi được bao lâu, Đế Nguyên Quân bước chân dần dừng lại.

Ở trước mặt hắn, một đám mười người tay nắm chặt vũ khí đang chực chờ.

Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân một thân một mình nên có một tên hống hách lên tiếng.

“Xì, Mã công tử vì tên phế vật này mà phái mười người bọn ta đứng ở đây đợi”.

“Như vậy chẳng phải phí công sức ta chờ ở đây sao?”.

“Phế vật như hắn thì làm được tích sự gì chứ?”.

Nhìn mười người đang nhắm đến, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không biểu cảm, không sợ hãi tiến lên.

“Các ngươi muốn ngăn ta sao?”.

“Hừ, ngăn ngươi”.

Một tên khác lên tiếng.

“Phế vật ngôn ngữ?”.

“Hahaha, đừng vì phế vật mà bực tức”.

Một tên khác lên tiếng.

“Thay vì thế, ta nhanh giết hắn rồi còn đi tìm kiếm cơ duyên, nếu không bị những người kia chiếm mất thì không hay”.

“Vậy đi, giải quyết nhanh gọn lẹ”.

Một tên khác lộ ra vẻ hung hăng nói.

“Tên phế vậy này mình ta xử lý là đủ”.

Nhìn tên kia đang hung hăng tiến lại gần, Đế Nguyên Quân nhìn rồi nở một nụ cười.

“Thức Nhân cảnh muốn giết ta”.

“Ngu ngốc”.

“Tên phế vật này bị điên sao?”.

Một tên khác nhìn Đế Nguyên Quân không vừa mắt nói.

“Chuẩn bị chết rồi mà vẫn kiêu ngạo như vậy?”.

“Ha, chỉ thể hiện bên ngoài thôi, ta thấy hắn bây giờ đang sợ vỡ mật rồi”.

Một tên khác khinh thường nói.

Lời nói vừa dứt, đám người nhìn tên hùng hổ lao lên muốn giết Đế Nguyên Quân đột ngột đứng chững lại.

Trong khi họ chưa biết chuyện gì vừa xảy ra thì Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Ồ, vậy sao?”.

Ngay sau đó, một tiếng “Bịch” rơi xuống vang lên, đám người lúc này mới giật mình kinh hãi.

Bọn họ không biết Đế Nguyên Quân vừa làm gì đã giết chết đối phương.

Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, đám người cố gắng kìm xuống sự kinh hãi rồi lớn quát.

“Chết rồi, hắn vừa rồi đã làm gì?”.

“Tất cả cùng lên, giết chết hắn”.

Chín người đồng loạt lao lên, những lưỡi kiếm ánh lên liên tục chém ra.

Đế Nguyên Quân nhìn họ rồi nở một nụ cười, đồng thời.

Hai tay hắn cũng động, chỉ thấy trên hai cánh tay bị một hào quang huyết khí bao bọc rồi đánh ra.

Những kiếm chiêu đánh ra đều bị Đế Nguyên Quân dễ dàng chặn lại.

“Cái gì, dùng tay không đỡ kiếm”.

Nhìn Đế Nguyên Quân đưa tay ra đỡ kiếm, ánh mắt kinh hãi không thể tin được thốt.

“Không thể nào?”.

Một tên khác cũng bị dọa sợ cho té nước nói.

“Quái vật?”.

“Vẫn a”.

Đế Nguyên Quân không một biểu cảm nói.

Đồng thời, hai lòng bàn tay đồng thời đánh ra.

Huyết khí đánh ra bao bọc chín người rồi mạnh mẽ kéo xuống một cái.

Chỉ thấy chín người đột nhiên khựng lại rồi từ từ ngả xuống.

“Bây giờ các ngươi đã biết tên kia vì sao chết rồi chứ?”.

Nhìn vẻ mặt bọn họ, Đế Nguyên Quân khinh thường nói.

Giải quyết xong đám người, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi sâu vào bên trong tìm kiếm cơ duyên.

Nhưng đi gần được một canh giờ những xung quanh không phát hiện được gì cả.

Và xung quanh cũng có không ít người tụ tập và đã đi qua.

“Đến chậm quá rồi sao?”.

Nhìn đám người hối hả đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân cũng tăng tốc đi vào bên trong, càng vào sâu, hắn càng nhìn thấy có rất nhiều người đã tụ tập ở đây rất đông, thậm chí có người vì tranh giành gốc linh dược mà không tiếc tính mạng.

Đi vào động thiên đã được một ngày nhưng Đế Nguyên Quân vẫn chưa phát hiện được cơ duyên hay bảo vật nào cả.

Hắn chỉ một mạch đi vào sâu bên trong, cho đến khi đi hết khu vực bên ngoài, tiến nhập vào khu vực trung tâm.

Nơi này xung quanh đều là những vách đá lởm chởm với những thạch nhũ nhọn hoắt ở trên đầu.

Đi được thêm một nén hương, Đế Nguyên Quân cảm nhận phía trước có một mùi thơm nồng đậm và dược lực mạnh mẽ lan tỏa ở trong không khí.

Càng tiến lại gần, Đế Nguyên Quân càng cảm nhận được gốc linh dược này bất phàm.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói.

“Là thất cấp linh dược, vận khí không tệ”.

Từ từ tiến lại gần, Đế Nguyên Quân đưa tay nhổ cây linh dược để vào trong nhẫn giới chi để nuôi dưỡng.

Nhưng khi hắn định quay người rời đi thì hắn nghe thấy năm tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần.

“Khôn thì để gốc linh dược đó lại, ta tha ngươi một mạng”.

Nam tử dẫn đầu nhóm người nhìn thấy Đế Nguyên Quân liền lớn tiếng quát.

“Ngươi không nghe thấy hay sao?”.

Một tên đi sau lưng nam tử thấy Đế Nguyên Quân quay người chuẩn bị rời đi thì nói lớn tiếng.

“Không thấy Lỗ công tử đang nói chuyện sao?”.

Nhưng Đế Nguyên Quân không thèm để ý đến bọn chúng, hắn trực tiếp quay người rời đi.

Đứng ở bên cạnh, một tên khác lao lên rồi hét lớn.

“Đứng lại”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, hắn quay người nhìn về phía đám người rồi khinh thường nói.

“Con muỗi ở đâu cứ vo ve qua lại”.

“Ngươi dám khinh thường ta”.

Lỗ công tử tức giận quát.

“Ngươi là ai mà ta không được khinh thường”.

Đế Nguyên Quân liếc nhìn một cái nói.

“Ban đầu ta cứ tưởng là con muỗi nữa cơ”.

“Hỗn láo, người này là Lỗ gia nhị công tử, Lỗ Thâm”.

Một tên khoe mẽ lên tiếng.

“Ngươi có biết Lỗ gia ở Ngọa Cương thành?”.

“Ồ, Lỗ gia là thá gì?”.

Đế Nguyên Quân thở dài ngán ngẩm một hơi nói.

“Sao ta chưa từng nghe nói”.

“Khốn kiếp, dám nhục Lỗ gia”.

Lỗ Thâm sắc mặt đỏ bừng tức giận quát.

"Ta muốn giết ngươi".

Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nhìn Lỗ Thâm một cái rồi cười, cười vì đối phương không biết sống chết.

Nhìn năm người lao lên, Đế Nguyên Quân lắc đầu.

“Tự cho bản thân mình đúng”.

“Ta sát Thức Nhân cảnh như giết gà”.

Đế Nguyên Quân nói xong, hắn hời hợt đánh ra một chưởng.

Chưởng khí ngưng tụ đánh ra hương về phía năm người.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn kèm theo một đợt khói bụi bốc lên nghi ngút.

Ngay sau đó, từng bóng người ở trong bụi đất văng ra.

Chỉ thấy năm người Lỗ Thâm sắc mặt trắng bệch nằm ở trên nền đất.

Ánh mặt kinh hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân nói với giọng điệu sợ hãi.

“Không thể nào?”.

Hời hợt một chưởng đánh bay năm người Thức Nhân cảnh, điều này có thể sao?

Lỗ Thâm sợ hãi, tức giận vì bản thân đi chọc người không nên chọc.

Bị đối phương một chưởng nghiền ép triệt để.

Lỗ Thâm cơ thể run nhẹ lên, khóe miệng run rẩy nói.

“Linh dược ta không cần nữa”.

“Chỉ cần tha cho ta, Lỗ gia chắc chắn sẽ báo đáp”.

“Hahaha, cần gì báo đáp”.

Đế Nguyên Quân gương mặt sắc lạnh nhìn Lỗ Thâm nói.

“Thứ ta muốn Lỗ gia lấy không được”.

“Vẫn a”.

Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, hắn đồng thời đánh ra một chưởng.

Chưởng lực qua đi, Lỗ Thâm trực tiếp gục xuống đất, trên ngực lõm vào một chưởng ấn in hình năm đầu ngón tay.

Bốn tên còn lại nhìn thấy vậy nên sợ hãi không thôi, Lỗ thâm trong mắt họ là thiên kiêu Lỗ gia nhưng bị Đế Nguyên Quân một chưởng giết chết, còn bọn họ.

Thực lực không bằng Lỗ Thâm thì lấy gì chống lại, quá sợ hãi.

Bốn người đồng loạt quỳ xuống đất lên tiếng cầu xin tha mạng.

Giun dế cầu xin, hắn đâu có để ý đến!

Địch nhân trong mắt hắn thì chỉ có một kết quả đó là “Chết”!.

Giải quyết xong đám người, Đế Nguyên Quân tiếp tục đi vào sâu bên trong, nhưng càng đi vào thì hắn càng cảm giác được sự nguy hiểm.

Và bầu không khí nặng nề xung quanh không khỏi khiến hắn phải lo lắng.

Đế Nguyên Quân chú ý nhìn dưới nền đất, những bước chân lộn xộn đổ xô ra nhiều hướng.

Và hắn còn nhìn thấy được những dấu chân hung thú to lớn để lại trên nền đất.

“Nơi này có hung thú tồn tại sao?”.

“Không biết đó là loại hung thú nào”.

Đế Nguyên Quân tò mò đi vào bên trong, hắn muốn nhìn xem hung thú ở trong này là loại gì tồn tại.

Càng tiến vào, hắn càng cảm nhận được bầu không khí ở đây không đúng, một mùi vị huyết khí tanh nồng lan tỏa, thi thể nằm ngổn ngang ở khắp nơi.

Trông rất đáng sợ.

Và ở trong kia, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được những cố khí tức đang cùng một đầu hung thú cùng nhau chém giết.

“Còn có người muốn diệt sát đầu hung thú này sao?”.

Đế Nguyên Quân ẩn nấp vào một bên quan sát.

Sau khi nhìn thấy nhóm mười lăm người Ngưng Hải cảnh cùng nhau vây giết đầu hung thú, nhưng nhìn có vẻ không được thuận lợi cho lắm.

Đầu hung thú kia quá cường đại, cho dù mười lăm người đồng thời phối hợp cũng không thể làm gì được nói.

“Tứ cấp hung thú, là thủ vệ của nơi này sao?”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về phía con hung thú rồi thở ra một hơi.

“Tam cấp đã vượt quá khả năng của ta chứ đừng nói tứ cấp”.

“Đám người ngu ngốc này có thể làm gì được nó sao?”.

“Tự rước lấy cái chết mà thôi”.

Cảm nhận nơi này không an toàn, Đế Nguyên Quân trực tiếp quay người đi ra ngoài.

Nhưng khi vừa đi ra, một tràng bước chân dồn dập từ một bên truyền lại cùng với một giọng nói vang vọng hùng hổ dọa người.

“Giao ra tất cả mọi thứ, bằng không chết”.