Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 42: 42: Mã Hồng Tuấn Người Đến

Trận chiến tiếp diễn!

Đế Nguyên Quân trong tay nắm song kiếm lao lên.

Khí tức trên người cường hãn vô cùng, địch nhân nhìn thấy hắn đều bất chợt có cảm giác sợ hãi.

Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Song Kiếm Bách Luyện!

Toàn thân khí tức bừng bừng tuôn ra rồi nhập vào bên trong lưỡi kiếm, Đế Nguyên Quân toàn thân bị huyết khí bao trùm giống như ma quỷ.

Đế Nguyên Quân một đường giết ra ngoài, hắn lúc này giống như chiến thần, lực lượng vô song, mạnh mẽ vô cùng.

Trên người liên tiếp thụ thương nhưng mà không một lần chững lại, hắn giết thẳng một đường mà không có ai có thể ngăn cản được.

“Ma quỷ, tên này tuyệt đối là ma quỷ”.

“Con người tuyệt không thể làm được chuyện này”.

“Mặc kệ hắn là người hay là ma, nếu hắn không chết thì ta chết”.

“Giết giết”.

“...”.

Đám đông nhìn Đế Nguyên Quân liên tiếp tàn sát, trận chiến chỉ mới diễn ra chưa đến năm phút nhưng Đế Nguyên Quân đã giết hơn ba mươi người mà không có dấu hiệu chậm lại.

Càng chiến, Đế Nguyên Quân càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Kiếm chiêu liên tiếp đánh ra, mỗi một kiếm đánh ra đều có uy lực vô cùng.

Liên tiếp, từng người bị Đế Nguyên Quân giết chết.

Một trăm kiếm qua đi, Đế Nguyên Quân toàn thân run lên, hơi thở hồng hộc lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Chân nguyên không đủ sao?”.

“Ba trượng chân nguyên, quá ít”.

Ở sau lưng hắn là từng cái xác chết nằm ngổn ngang ở trên nền đất.

Liên trảm một trăm kiếm giết hơn ba mươi người.

Tám mươi người vây khốn hắn bây giờ chỉ còn lại không đến hai mươi người.

“Quái vật”.

“Không thể ngăn nổi”.

Đám người nhìn Đế Nguyên Quân, trong lòng nổi lên vô vàn sóng lớn, bọn họ lúc này đã bị sức mạnh và sự tàn nhẫn giết địch dọa sợ.

Chiến ý của bọn họ lúc này dường như đã mất đi.

“Để ta xem ngươi bây giờ còn sức nữa không”.

Một tên nhìn Đế Nguyên Quân chững lại, sắc mặt lo lắng nhìn hắn quát lớn.

“Ngươi mạnh nhưng không thể địch nổi hơn tám mươi người”.

“Xông lên giết hắn”.

“Đúng, hắn đánh giết nãy giờ chắc hao tổn chân nguyên không ít”.

“Chỉ sợ chân nguyên của hắn đã không còn”.

“Nhanh, xông lên giết hắn, không được để hắn chạy thoát”.

“Giết”.

Một lần nữa, đám người chiến ý bắt đầu dâng lên.

Bọn họ mặc dù sợ nhưng vẫn tự tin nghĩ Đế Nguyên Quân đã không còn nhiều sức lực nữa.

“Ha, ta cho dù hết chân nguyên thì đã sao”.

Đế Nguyên Quân vẻ mặt dính máu, ánh mắt đỏ ngầu bừng bừng sát ý, giọng nói âm trầm mà lạnh lẽo vô cùng.

“Giết, một đám chó gà các ngươi là quá đủ”.

“Giết”.

Hai mươi tên lao lên, Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt chuôi kiếm lao lên.

Thân thể nhiều lần bị đánh trúng, trên người xuất hiện từng miệng vết thương và đang không ngừng khép lại.

Đế Nguyên Quân bị hai mươi người vây khốn, một lần nữa lâm vào nguy hiểm.

Chân nguyên cạn, Đế Nguyên Quân chỉ dựa vào nhục thân thì không thể thắng được những người này.

“Không để hắn nuốt đan dược”.

Một tên nhìn thấy Đế Nguyên Quân lấy ra một viên đan dược nên quát lớn một tiếng.

Ngay lập tức, có một người lao lên rồi đâm một kiếm.

Đế Nguyên Quân vung kiếm lên ngăn lại, nhưng chỉ dựa vào nhục thân nên không thể chặn được hết.

Phụp!

Bị một kiếm xỏ xuyên qua vai, Đế Nguyên Quân ánh mắt hờ hững, trên gương mặt không lộ ra vẻ đau đớn.

Hắn đưa tay lên giữ chặt thanh kiếm ở trên vai rồi cắn răng nuốt đan dược.

“Không kiếp, nhanh ngăn hắn lại”.

Một tên thấy thế liền quát.

Ngay lập tức, những người còn lại đồng loạt lao lên, ai ai cũng hướng mũi kiếm sắc bén đâm về phía Đế Nguyên Quân.

Đan dược vừa nuốt xuống, Đế Nguyên Quân vận chuyển Côn Bằng Công Đồ lên đến cực hạn, chỉ trong nháy mắt, viên đan dược thất phẩm bị hắn thôn phệ hết toàn bộ.

Mượn nhờ linh khí và dược lực của đan dược, Đế Nguyên Quân gồng mình hét lớn một tiếng.

“Lăn”.

Từ trên người hắn, một đợt phong bạo nỗi lên đẩy bay những người xung quanh ra xa.

“Linh khí đang dần biến mất, chỉ có thể duy trì được một phút thôi sao?”.

Đế Nguyên Quân lẩm bẩm.

“Nhưng chừng đó quá đủ rồi”.

“Tên điên này, thế mà vẫn còn cười được”.

“Đan dược đã nuốt xuống nhưng hắn không có hồi phục”.

“Hahaha, là ta lo lắng quá rồi”.

“Chết đi”.

Đám người nhìn Đế Nguyên Quân không được đan dược hỗ trợ hồi phục nên cực kỳ phấn khích rồi lao lên.

Liên tiếp, hai mươi người đồng loạt đánh ra công kích mạnh nhất của mình.

Ai ai cũng đều là Ngưng Hải cảnh và Thức Nhân cảnh đỉnh phong, mạnh mẽ vô cùng.

Hai mươi đại kiếm chiêu lao đến, Đế Nguyên Quân ánh mắt lắng xuống, chỉ thấy hắn bước lùi lại mấy bước rồi lao lên.

Huyền cấp cực phẩm kiếm pháp, Diệt Tịch Kiếm!

Đế Nguyên Quân dốc hết toàn bộ linh khí và dược lực vào trong một kiếm, từ trên lưỡi kiếm toát ra một cỗ khí lực sắc bén mạnh mẽ vô cùng.

Đế Nguyên Quân một người một kiếm lao lên, ngay khi hai mươi kiếm chiêu áp sát.

Đế Nguyên Quân toàn lực vung ra một kiếm, cùng hai mươi đạo kiếm chiêu mà đánh.

Oanh!

Kiếm chiêu va chạm bốc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh ra xung quanh.

Kiếm chiêu duy trì được thêm một lúc.

Khí lực của Đế Nguyên Quân bị rút đi một cách nhanh chóng.

Nhưng hắn cũng không hề để ý, ánh mắt đằng đằng sát ý hét một tiếng.

“Phá”.

Răng rắc!

Toàn lực đánh ra, Đế Nguyên Quân kiếm chiêu một lần nữa được tăng cường.

Chợt một thanh âm gãy nát vang lên, kiếm của Đế Nguyên Quân không chịu được nữa nên thình lình phá toái vỡ thành trăm ngàn mảnh.

Nhưng kiếm chiêu của địch vẫn chưa bị phá hết toàn bộ.

Hai mươi đại kiếm chiêu bị phá hơn mười, những kiếm chiêu còn lại không còn gì cản phá nên một mực lao lên.

Đế Nguyên Quân cắn răng, thúc dục lượng chân nguyên ít ỏi còn lại tạo thành một màn bảo vệ ở bên ngoài.

Răng rắc!

Nhưng chân nguyên của hắn đã cạn, không thể duy trì lâu hơn nữa.

Màn chắn bảo vệ nát, kiếm chiêu tiếp tục lao lên.

Đế Nguyên Quân gương mặt dữ tợn, hai tay đưa lên bắt lấy bốn lưỡi kiếm rồi bóp chặt ở trong lòng bàn tay, bị lưỡi kiếm sắc bén cắt sâu vào da thịt nhưng Đế Nguyên Quân không sợ hãi.

Bị kiếm chiêu đẩy lùi, Đế Nguyên Quân gồng mình chống đỡ.

Huyết khí ở trong người cũng vì thế mà hao hụt một cách nhanh chóng.

Tưởng chừng có thể ngăn lại được, bất chợt.

Ba mũi kiếm lách qua bốn người rồi đâm thẳng đến.

Bị ba mũi kiếm đâm xuyên qua bụng, Đế Nguyên Quân khóe miệng phu ra một ngụm máu tươi, sắc mắt dần chuyển qua màu trắng bạch, ánh mắt âm trầm và vô cùng mệt mỏi.

Hắn lúc này giống như đang đặt một chân vào trong cánh cửa tử nhưng vẫn gồng mình chống lại.

Lâm Tuyết Nhi ở phía xa, nàng bị hai mươi người ngăn trở.

Nhưng với cảnh giới cao hơn, nàng đã giết chết được hơn mười người, còn đám người còn lại thì chật vật không kém.

Nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng không dễ dàng gì đánh thắng được bọn họ.

Bị hai người Ngưng Hải cảnh tầng bốn kết hợp với ba người Ngưng Hải cảnh tầng ba vây chặt nên chật vật không thôi.

Khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân lâm vào hiểm cảnh, Lâm Tuyết Nhi không màng địch nhân ở sau lưng mà lao về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn.

“Tránh ra”.

“Đứng lại”.

Đế Nguyên Quân gương mặt dữ tợn nhìn nàng rồi quát lớn một tiếng.

“Không cần lo cho ta”.

Đúng lúc, năm tên ở sau lưng nàng đã truy đuổi tới nơi, Lâm Tuyết Nhi chỉ biết cắn răng rồi quay người chặn những người kia lại.

Nàng biết Đế Nguyên Quân là người như thế nào.

Một khi hắn đã quyết thì nàng muốn làm gì cũng không được.

“Hahaha, chết đến nơi rồi còn từ chối”.

Một tên phá lên cười lớn nói.

“Vậy thì chết đi”.

Đột nhiên, Đế Nguyên Quân nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười kỳ dị.

“Ai bảo các ngươi là ta sẽ chết”.

Bọn chúng đang không biết chuyện gì xảy ra thì Đế Nguyên Quân buông tay, mặc bốn mũi kiếm còn lại đâm xuyên qua người.

May mắn, bốn mũi kiếm không có cái này đâm trúng nơi hiểm yếu.

“Tên này điên”.

Bị hành động của Đế Nguyên Quân làm cho kinh hãi, một tên run lên nói.

Thình lình, ở trong tay hắn, hai song đao đột nhiên xuất hiện khiến bảy người bị bất ngờ.

Bọn họ chưa kịp phản ứng thì đã bị Đế Nguyên Quân đã vung đao chém đứt đầu mất đi sinh cơ.

Ngưng Hải cảnh toàn bộ đều đã bị hắn giết chết.

Những tên Thức Nhân cảnh đỉnh còn lại đã bị hắn dọa cho sợ vỡ mật, trên người thụ nhiều thương tích nên sức chiến đấu lúc này mỏng yếu vô cùng.

Đế Nguyên Quân tay nắm song đao từ từ đứng đậy, những thanh kiếm đâm xuyên quan người bị hắn rút ra.

Đám người nhìn Đế Nguyên Quân làm vậy mà không một lần nhăn mặt nên kinh hãi vô cùng.

“Các ngươi một người cũng đừng mong sống sót”.

Đế Nguyên Quân nở nụ cười dữ tợn rồi lao lên.

Hắn không màng thương tích ở trên người mà tiếp tục đánh giết.

Thức Nhân cảnh đỉnh thì sao?!

Nhục thân ta Thức Nhân cảnh tầng ba đủ để giết các ngươi!

Không đến năm phút, những tên còn lại bị Đế Nguyên Quân giết chết toàn bộ.

Ở bên kia, Lâm Tuyết Nhi cũng đã giải quyết xong những tên còn lại.

Đội quân hơn trăm người bị hai người giết sạch, không còn ai sống sót!

Lâm Tuyết Nhi kìm nén đau đớn tiến lại gần Đế Nguyên Quân nói.

“Ngươi không sao chứ?”.

Nhưng khi nàng nhìn thấy trên người hắn có hàng trăm miệng vết thương chi chít và bảy lỗ hổng do kiếm đâm.

Vẻ mặt nàng tối sầm lại rồi hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Chuyện này là do ta, nếu ta không cùng tên Hà Vân Đoạn kia đối thoại thì chuyện này đã không xảy ra”.

“Là lỗi của ta”.

“Ta xin lỗi”.

Lam Tuyết Nhi hai chân khụy xuống đất khóc thành tiếng.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nàng rồi lắc đầu an ủi nàng.

“Chuyện đã kết thúc rồi thì bỏ qua đi”.

“Ta không trách ngươi”.

“Con đường tu luyện chưa bao giờ suôn sẻ”.

“Ngươi cứ xem chuyện lần này như là một tai nạn đi”.

Nàng ngẩng đầu, nhìn nụ cười ấm áp của Đế Nguyên Quân mà trong lòng quặn đau, nàng đứng dậy rồi ngã vào vòng tay hắn rồi khóc lớn lên.

Đế Nguyên Quân đưa tay lên xoa xoa đầu nàng, để Lâm Tuyết Nhi bình tỉnh lại rồi mới lên tiếng.

“Tranh thủ hồi phục một chút rồi rời khỏi đây thôi”.

Lâm Tuyết Nhi hai mắt long lanh ửng đỏ nhìn hắn gật đầu, nàng lúc này trông không khác gì một đứa trẻ đang muốn làm nũng.

Đế Nguyên Quân buông tay rồi lắc đầu thở dài một tiếng.

Cả hai người lấy đan dược ra rồi nuốt xuống, tranh thủ thời gian hồi phục.

Hai canh giờ sau!

Cả hai người từ trong tỉnh dưỡng tỉnh dậy.

Chuyện trải qua đã được một lúc nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn còn cảm thấy tự trách, nàng không dám đối diện nhìn vào mắt của Đế Nguyên Quân.

Biết Lâm Tuyết Nhi vẫn chưa bỏ qua cho bản thân nên Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Đám người này chắc giữ không ít thứ tốt”.

“Ta ngươi lấy nhẫn trữ vật của bọn chúng xem như phần thưởng”.

Lâm Tuyết Nhi thấy vậy, nàng nhìn hắn rồi nở nụ cười nhẹ nói.

“Ừm”.

Cả hai đứng dậy, tiến về thi thể của đám người rồi lấy nhẫn trữ vật của bọn họ.

Nhưng đột nhiên, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhăn lại, ánh mắt liếc nhìn về phía lối vào.

“Chạy”.

Đế Nguyên Quân quay qua rồi quát lớn.

Lâm Tuyết Nhi không hiểu chuyện quay qua.

“Có chuyện g….”.

Lời nói chưa dứt, Đế Nguyên Quân đã nắm tay nàng rồi kéo nàng chạy đi.

Ở sau lưng.

đám người do Mã Hồng Tuấn dẫn đầu nhìn thấy hai người rồi đuổi theo.

“Đuổi theo”.

“Ta chỉ cần nàng ta còn sống, còn tên kia mặc các ngươi giết chết”.

“Truy”.

Mã Hồng Tuấn chỉ tay hét lớn, đám người hơn năm mươi người tăng tốc đuổi theo.

Đế Nguyên Quân dẫn Lâm Tuyết Nhi chạy dọc vào bên trong được hơn hai dặm thì nhìn thấy vẻ mặt đau nhức của nàng.

Biết nàng vẫn chưa hồi phục nên dứt khoát buông tay.

Lâm Tuyết Nhi dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân như muốn nói gì.

Nhưng đã bị Đế Nguyên Quân chặn lại.

“Ta chặn bọn chúng, chạy đi”.

Lâm Tuyết Nhi định rút kiếm quay lại nói.

“Ta không ….”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt chắc chắn nhìn nàng quát.

“Nhanh, chạy đi”.

“Ngươi đừng chết”.

Lâm Tuyết Nhi cắn chặt môi khiến môi bị chảy máu nói.

“Đợi ta mang người quay lại”.

“Tuyệt đối không được chết”.

“Ta hứa với ngươi”.

Đế Nguyên Quân nở nụ cười nhẹ rồi nhìn nàng nói.

“Ta sẽ không chết”.

Lâm Tuyết Nhi biết, nàng bây giờ ở lại thì cũng chỉ là gánh nặng với hắn mà thôi, mặc dù không muốn nhưng nàng lúc này không thể làm gì khác được.

Biết Đế Nguyên Quân chưa hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn liều mình đứng lại chặn bọn chúng để nàng sống sót chạy thoát.

Nàng lúc này cảm giác bản thân vô lực và rất chán ghét bản thân mình.

Tự trách bản thân đã không có thực lực mà còn gây ra nhiều chuyện khó cho hắn.

Nàng quay người, hai hàng nước mắt chảy xuống rồi chạy đi.

“Giết hắn”.

Ở phía xa, đám người Mã Hồng Tuấn đã đuổi tới.

Đế Nguyên Quân tay nắm song đao, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt đằng đằng sát ý lao lên rồi quát lớn.

“Giết”.

Mệnh ta không do trời, do đất, mà do ta quản!

Sinh tử do ta, một ý niệm!

Đich nhân trước mặt, một mình ta tới giết!