Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 55: 55: Nghiền Ép Triệt Để

Đế Nguyên Quân trên người ngập tràn ma khí, những tầng huyết khí màu đỏ pha lẫn với ma khí xung quanh cơ thể khiến Đế Nguyên Quân toàn thân giống như bị chia ra thành hai phần khác nhau, một nửa người biến thành một tôn màu đỏ máu và một nửa biến thành màu đen lan tràn.

Cùng với nụ cười lớn trông rất ma mị và ánh mắt lạnh lẽo vô hồn.

Đế Nguyên Quân bây giờ hoàn toàn là ma, khí thế bá đạo, sát khí vô cùng vô tận khiến cho người khác phải sợ hãi.

Ở ngoài xa, Chúc Dung Anh thấy Đế Nguyên Quân trở nên kỳ lạ và trông rất đáng sợ nên vẻ mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, suy nghĩ.

Hắn thu trường cung vào trong nhẫn trữ vật rồi lấy ra một thanh kiếm có đẳng cấp cửu giai, mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng hắn cũng không gấp gáp, chưa biết Đế Nguyên Quân khi ở trạng thái này mạnh mẽ như thế nào nên không dám làm liều.

Ở bên kia trận chiến!

Đám người sau khi nhìn thấy trạng thái ma hóa hoàn toàn của Đế Nguyên Quân và cảnh giới của hắn tăng lên chóng mặt nên ban đầu họ tỏ ra vẻ kinh hãi nhưng dần dần họ cũng lấy lại được sự bình tỉnh.

“Hừ, cho dù ngươi có biến thành ma thì sao?”.

“Bây giờ ngươi chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng hai thôi”.

“Bọn ta muốn giết ngươi vẫn dễ như ăn bánh”.

“Không cần nhiều lời, trực tiếp xông lên giết hắn”.

“Tránh đêm dài lắm mộng”.

Hai mươi tư người nhìn nhau rồi gật đầu, bọn họ thắt chặt vòng vây rồi từ từ áp sát lại.

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn bọn họ một vòng rồi gầm lớn một tiếng.

“Kyaaaaaaaaaa”.

Toàn thân ma khí và huyết khí trộn lẫn vào nhau và dung nhập vào bên trong trường thương rồi lao lên.

Chỉ thấy Đế Nguyên Quân đập mạnh xuống đất một cái thì khu vực xung quanh có bán kính năm mươi mét bị rung động mãnh liệt.

Ở trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt lớn lan tràn ra xung quanh và ma uy từ trên người bộc phát ra ngoài.

“Cái này?”.

“Không thể nào?”.

“Chỉ cần đánh ra uy áp đã đủ để khiến ta cảm thấy sợ hãi”.

“Tên này rốt cuộc đã sử dụng chiêu thức gì?”.

“Quá kinh khủng”.

“Cứ như thế này chắc ta không chịu nổi mất”.

“...”.

Đám người xung quanh cảm nhận được ma uy của Đế Nguyên Quân đáng sợ nên lùi ra sau, trên gương mặt họ lộ ra vẻ không thể tin được, còn cơ thể thì liên tục run lên, bọn họ có cảm giác quả tim mình giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lại.

Vừa lo lắng, vừa có cảm giác hụt hẫng, vừa mất đi thứ gì đó.

Nhìn đám người do dự, nụ cười trên gương mặt Đế Nguyên Quân càng ngày càng lớn, vẻ mặt càng lộ ra vẻ dữ tợn và cực kỳ đáng sợ.

Rầm!

Đế Nguyên Quân dẫm mạnh xuống khiến mặt đất bị rung chuyển và lõm xuống một hố sâu, chỉ trong chớp mắt thì hắn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cảm giác Đế Nguyên Quân chạm đất lúc này trông nặng nề, cơ thể bước đi từng bước lảo đảo nhưng chắc chắn vô cùng.

Tốc độ Đế Nguyên quân hiện tại quá nhanh, bọn họ thậm chí không kịp nhìn thấy hắn vừa rồi đã làm gì?

“Ahhhhh”.

Chợt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ quay qua đều nhìn về một phía xa thì trông thấy Đế Nguyên Quân một tay đang bóp chặt cổ của một tên rôi đưa lên cao, ánh mắt nhìn đối phương giống như một người vô hồn, duy chỉ thấy biểu cảm ở trên gương mặt.

Tên bị Đế Nguyên Quân bắt lại liên tục tung những quyền, cước, thậm chí đâm kiếm xuyên qua người Đế Nguyên Quân nhưng hoàn toàn vô lực, cơ thể hắn lúc này giống như được khí cấu tạo thành, cho dù bị kiếm đâm qua cũng hồi phục lại một cách nhanh chóng.

Quá sợ hãi, tên đó thét lên những thanh âm thảm thiết.

“Không, thả ta ra”.

“Cứu, cứu ta….”.

Nhưng hắn chỉ nhận được vẻ mặt âm trầm và lặng lẽ của đám người.

Kinh hãi đến tột độ, hắn chỉ biết nhìn về phía Chúc Dung Anh để cầu cứu nhưng vẻ mặt của Chúc Dung Anh lúc này cũng không khác bọn họ là bao.

Quá kinh hãi!

Chúc Dung Anh nhìn Đế Nguyên Quân rồi thổ ra một câu khiến đám người sợ đến vỡ mật.

“Ta cảm nhận được, tên này bây giờ còn đáng sợ hơn cả Thiên Địa cảnh”.

Đế Nguyên Quân cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng của bọn họ thì nụ cười của hắn càng ngày càng thêm nồng nặc rồi mở miệng lớn để lộ hàm răng ma quỷ sắc nhọn.

Nam tử nhìn Đế Nguyên Quân giống như sắp cắn nuốt mình nên muốn vùng vẫy để trốn ra ngoài nhưng cánh tay của hắn quá khỏe, nam tử thậm chí không thể khiến hắn nhúc nhích được một phân.

Răng rắc!

Ahhhhhhhh!

Men theo những tiếng xương cổ bị bóp gãy nát và một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó, Đế Nguyên Quân một tay khác đưa lên rồi đâm xuyên qua ngực nam tử rồi lấy ra quả tim ấm nóng vẫn còn đang đập.

Đế Nguyên Quân nhìn quả tim trong lòng bàn tay thấy thích thú vô cùng rồi dùng ma khí cắn nuốt hết toàn bộ huyết nhục.

Những người còn lại nhìn thấy một màn này và vẻ mặt sung sướng của hắn thì sợ hãi vô cùng, thậm chí có người còn bị hắn dọa sợ đến mức mà ngã gục trên nền đất.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ đối với hắn, Đế Nguyên Quân nhặt trường thương lên rồi lao lên.

Nhưng lần này lại khác, hắn cảm thấy bắt từng người như thế thì quá lâu.

Nên mỗi nơi mà Đế Nguyên Quân nhảy đến thì thanh trường thương ở trong tay liền đâm xuyên bụng của một người.

Liên tiếp, có năm người bị trường thương xỏ xuyên qua người, Đế Nguyên Quân lần này không móc tim ra nữa mà trực tiếp cắn nuốt nhục thân.

Ma khí cắn nuốt nhục thân thì càng ngày càng thịnh, cảnh giới của hắn lúc này đã tăng lên Ngưng Hải cảnh tầng ba.

Điều này khiến Chúc Dung Anh càng ngày càng thêm lo lắng.

“Tên này càng ngày càng đáng sợ, tuyệt đối không để hắn cắn nuốt những người khác, bằng không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được”.

Chúc Dung Anh tay nắm chặt chuôi kiếm rồi lao lên.

“Nhanh trấn áp ma vật này, bằng không thiên hạ đại loạn”.

“Cùng ta xông lên giết hắn”.

Đám người xung quanh nhìn Chúc Dung Anh hành động nên trên gương mặt lộ ra vẻ vui mừng không thôi, lúc này họ dường như trút bỏ được gánh nặng ở trong lòng.

“Có Chúc công tử tham gia thì ta yên lòng rồi”.

“Chỉ cần Chúc công tử ra tây thì ma vật này có chạy bằng trời”.

“Chúc công tử uy vũ”.

Được những người xung quanh tán dương như Chúc Dung Anh lúc này không hề cảm thấy vui vẻ mà thay vào đó làm một áp lực rất lớn, hắn có thể cảm nhận được uy hiếp từ Đế Nguyên Quân là rất lớn nên chỉ biết âm thầm chửi thể.

‘Những tên ngu ngốc này?’.

‘Các ngươi không biết sự đáng sợ của ma vật là như thế nào sao?’.

‘Đứng nói là ta, ngay cả Thiên Địa cảnh đến cũng không muốn dính dáng đến tên này’.

‘Ta đúng là số cứt chó, chỉ vì sự tò mò mà gặp phải ma vật này đây?’.

Đế Nguyên Quân nhìn Chúc Dung Anh từ trong đám người đi ra nên nụ cười trên gương mặt lộ ra càng ngày càng nồng nặc.

“Tới đây, ta muốn nếm thử máu của thiên kiêu có vị như thế nào?”.

Đột nhiên, Chúc Dung Anh giật mình một cái, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân.

‘Ma vật vẫn giữ được tâm trí’.

‘Không thể nào?’.

‘Như thế này quá đáng sợ rồi, người này tuyệt đối phải chết, bằng không thì hậu quả sẽ không thể đong đếm được’.

“Tất cả, lên”.

Chúc Dung Anh thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi quát lớn một tiếng rồi cùng những người còn lại lao lên.

Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cảnh này thì phấn khích vô cùng, hắn nhìn đám người với ánh mắt giễu cợt, hắn không nói một lời mà lao thẳng về phía Chúc Dung Anh, trường thương đưa lên cao rồi đánh mạnh xuống.

Chúc Dung Anh cắn răng, hắn cố dốc hết toàn bộ sức lực rồi gồng mình chống đỡ.

Uỳnh!

Trường thương mạnh mẽ đánh xuống dễ dàng phá tan vòng chắn chân nguyên ở bên ngoài rồi đánh mạnh xuống.

Tưởng chừng như có thể khiến Chúc Dung Anh trọng mà trái lại, Chúc Dung Anh hai chân khụy xuống cố gắng chống đỡ.

“Đỡ được sao?”.

Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ chật vật của Chúc Dung Anh nên lên tiếng giễu cợt.

“Lùi”.

Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng rồi truyền một lượng lớn ma khí vào bên trong trường thương.

Thực lực bộc phát mạnh mẽ đánh xuống.

Chúc Dung Anh cắn răng nhưng chống đỡ càng ngày càng yếu, cảm thấy hai tay đau nhức và không thể giữ được nên hắn không một giây chần chừ, tạo ra một vụ nổ chân nguyên rồi lùi ra xa.

“Chúc công tử, bọn ta đến giúp ngươi”.

“Nhanh ngăn hắn lại”.

“Không được để Chúc công tử bị thương”.

Ngay lúc này, những người khác cũng đã xông lên và hướng tất cả công kích về phía Đế Nguyên Quân.

Nhưng những công kích của họ gần như không có hiệu quả, hắn dễ dàng tránh né được hết toàn bộ, thậm chí hắn cũng không thèm tránh.

Bởi vì toàn thân ma khí của hắn có thể hồi phục bất cứ lúc nào, cho dù thương tích có nặng đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không sợ.

Bỏ mặc những người khác, Đế Nguyên Quân hai tay nắm chặt trường thương rồi nhảy mạnh một cái, vượt qua hết những người này rồi nhảy tới Chúc Dung Anh.

Huyền cấp trung phẩm thương pháp, Phá Thiên Kích!

Đế Nguyên Quân thúc dục ma khí đánh ra một thương với uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Đáp lại, Chúc Dung Anh cũng không hề yếu thế, hắn trực tiếp thi triển ra đại kiếm chiêu của mình rồi cùng thương pháp đối chọi.

Chỉ trong nháy mắt, cả hai người đã đánh ra gần hai mươi chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại.

Chúc Dung Anh thì dốc hết toàn bộ sức lực để chống trả, còn Đế Nguyên Quân thì hời hợt vừa đánh vừa sỉ nhục đối phương bằng những chiêu thức tầm phào nhất.

“Tên khốn kiếp”.

Chúc Dung Anh cảm nhận mình đang bị sỉ nhục nên tức giận vô cùng.

“Chúc công tử, thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi sao?”.

Đế Nguyên Quân thanh âm ma mị lên tiếng.

“Thiên kiêu của Ngọa Cương thành sao?”.

“Chê cười rồi”.

“Ngươi nghĩ bản thân mình cao sang lắm sao?”.

“Mang trên mình danh hiệu là thiên kiêu nhưng ngay cả ta, một tên Thức Nhân cảnh đỉnh cũng đánh không lại”.

“Chưa kể, ngươi còn muốn để những người kia ra tay trước”.

“Còn ngươi đợi tàn cuộc rồi nhảy vào cướp đoạt sao?”.

“Tâm của ngươi không khác gì bị chó tha đi mất rồi?”.

“Chúc công tử”.

Bị Đế Nguyên Quân cường ngạnh chèn ép, Chúc Dung Anh sắc mặt càng ngày càng phẫn nộ.

“Ngươi câm miệng?”.

“Chúc công tử, ngươi muốn lấy tư thế hiên ngang để chèn ép ta, nhưng bây giờ thì sao?”.

“Chẳng phải bị ta áp chế tới mức trụ không nổi hay sao?”.

“Thiên kiêu?”.

“Hai chữ này ở trong mắt ta cao quý bậc nào, còn ngươi, chỉ có chút thực lực này thì làm sao xứng với hai chữ “Thiên Kiêu””.

“Ở trong mắt ta, ngươi không khác gì một con kiến”.

“Thế nên”.

Đế Nguyên Quân mạnh mẽ bóp chặt cổ Chúc Dung Ánh rồi đưa lên cao, ánh mắt cợt nhả và nụ cười khinh miệt nói.

“Vẫn a”.

Một thanh âm răng rắc rợn người vang lên, thiên kiêu của Ngọa Cương thành, Chúc Dung Anh, vẫn!

Toàn trường nhìn thấy một cảnh này mà không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Chúc Dung Anh ở trong mắt bọn họ mạnh mẽ biết bao nhiêu, ngay cả mười tám người bọn họ liên thủ cũng chưa chắc thắng được nhưng bây giờ đã trở thanh một bộ thi thể và bị ma khí của Đế Nguyên Quân cắn nuốt nhục thân.

Chúc Dung Anh đã bị như thế thì bọn họ còn có cơ hội chạy thoát sao?!

Thiên kiêu ở trong mắt họ còn trụ không được thì bọn họ lấy gì ra để chống đỡ!

Quá áp đảo!

Bọn họ bị nghiền ép một cách triệt để!

- - -

Ps: Ước được 100 like/ ngày mn ôi....