Chung Cực Truyền Thừa

Chương 97: Lạp Cổ Kỳ

Khách quan ở trước lĩnh vực màu xanh da trời, lĩnh vực lúc này lại có vẻ cực kỳ ảm đạm vô quang...Vừa rồi quang mang chói mắt kia của Bạch Diệp, căn bản chính là lực lượng của hắn, sinh sinh đánh tan lĩnh vực của Lâm Dịch, tự nhiên khiến tinh thần lực của Lâm Dịch lập tức tiêu hao không còn!

Nhưng lúc này Lâm Yến vẫn còn trong Thiên Thượng Nhân Gian! Lâm Dịch bất chấp mình đã sắp cạn kiệt tinh thần lực, chỉ phải lại lần nữa thả ra lĩnh vực! Cố định Thiên Thượng Nhân Gian lại.

Mà những hồng sắc quang mang kia, ngoại trừ có một bộ phận bắn trúng Thiên Thượng Nhân Gian, bị lĩnh vực của Lâm Dịch nỗ lực chống đỡ được ra, còn càng nhiều hơn nữa, nhưng lại bắn ra những người đang xem náo nhiệt!

- Ah!

- Cứu mạng!...Ah!...

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng nổ mạnh lập tức vang lên! Người phía dưới, đã hoàn toàn loạn thành một đoàn!

Nhưng năng lượng màu đỏ kia, mỗi một đạo đều nổ tung lên trên mặt đất, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, chí ít có mấy trăm người bởi vì những hồng mang kia mà chết, càng nhiều người nữa như nổi điên chạy loạn tứ tung...

Một tầng năng lượng màu xanh da trời ngăn cản lấy năng lượng màu đỏ trước mặt Thủy Linh Lung và Lạp Cổ Kỳ. Sắc mặt Thủy Linh Lung có chút tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng nói:

Hiệu trưởng, hiệu trưởng! Nhanh đi cứu cứu Lâm Dịch ah! Hắn sắp không chịu được rồi!

Thân thể Lâm Dịch cùng với Thiên Thượng Nhân Gian bị cùng bao trong lam sắc lĩnh vực, cho nên còn lơ lửng trên không trung. nhưng nhìn quang mang lập lóe lúc sáng lúc tối trên lĩnh vực, mặc cho ai cũng biết trạng thái trước mắt của Lâm Dịch tuyệt đối không thể nói là tốt được!

Bạch Diệp cuối cùng mới lơ lửng...Lấy thực lực vô hạn tiếp cận Thánh Giai của hắn, sau khi sử dụng chiến văn, vẫn có thể lở lửng trên không trung trong thời gian ngắn.

Mảnh đỏ trên mặt hắn theo thời gian dần biến mất, gần xanh nổi lên trên trán ban nãy vì hít thở không thông cũng dần biến mất, mở lớn miệng tham lam hít lấy không khí chung quanh.

Trong lòng của hắn lại tràn đầy khiếp sợ!

- Không hổ là Lĩnh Vực Dị Năng Giả...

Ánh mắt Bạch Diệp lộ ra một tia sợ hãi.

Không thử qua cảm giác không thể nào hô hấp được thì không cách nào cảm thụ cảm giác khi bị bao vây trong màn nước màu xanh da trời kia! Xúc cảm lạnh như băng đến cực điểm kích thích toàn bộ lỗ chân lông, mặc dù lấy tồn tại cường đại như Bạch Diệp cũng có thể cảm giác được xúc giác lạnh như băng kia chui vào các lỗ chân lông. Bị màng nước bao vây lấy, giống như tiến nhập vào đáy biển sâu rất sâu vậy! Lập tức sinh ra cảm giác khiến người khác hít thở không thông, cho dù ngươi có giãy dụa cỡ nào, cũng chỉ là phí công thôi...Loại cảm giác vì hít thở không thông mà chết này, chỉ hồi tưởng thôi cũng đủ khiến người khác phát điên!

Bạch Diệp vừa rồi hoàn toàn nương tựa theo lực lượng vô cùng cường hoành của mình để cưỡng ép phá vỡ màng nước kia. Vốn tưởng rằng màng nước biến mất là có thể hô hấp lại...Nhưng khiến Bạch Diệp kinh hãi chính là, sau khi màng nước biến mất, cảm giác hít thở không thông này vẫn còn tiếp tục! Phảng phất như trong nháy mắt toàn bộ lĩnh vực màu xanh da trời biến thành một cái bong bóng cực lớn, mà dưới cổ áp bách cực lớn khiến người khác hít thở không thông kia, Bạch Diệp không thể không bộc phát ra tất cả lực lượng của mình, lúc này mới khiến toàn bộ lĩnh vực nát bấy!

Bạch Diệp rất rõ ràng tiềm lực phát triển của Lĩnh Vực Dị Năng Giả lớn đến cỡ nào, nếu để cho người trẻ tuổi trước mắt sống sót...Không tới năm năm nữa thì mình hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn rồi!

Nghĩ tới đây, trong mắt Bạch Diệp lập tức bắn ra sát ý cuồng bạo! Vô luận là cảm giác nguy cơ cảm nhận được từ trên người đối phương, hay là mối thù giết con, người trước mắt, cũng không thể lưu được!

Hồng sắc quang mang lại lần nữa đại thịnh, một tay Bạch Diệp như biến thành hỏa diễm thiêu, toát ra năng lượng màu đỏ lập lòe!

Một thoáng tươi cười lãnh khốc đến cực điểm lộ ra trên khuôn mặt nửa người nửa hổ khiến người khác kinh ngạc kia của hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

- Đi chết đi!

Cánh tay được thiêu đốt lên đột nhiên vung, đột nhiên, năng lượng màu đỏ này bị quăng ra ngoài, giữa đường đột nhiên biến thành một đạo ảo ảnh như Mãnh Hổ, bỗng nhiên đánh tới Lâm Dịch đanh nổ lực chèo chống thân thể!

Sắc mặt Thủy Linh Lung bỗng nhiên đại biến!

- Không!

Nói thì chậm, nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt. Lập tức đạo năng lượng như Mãnh Hổ kia đã muốn đánh tới Lâm Dịch được vách lĩnh vực bao vào trong. Lấy trạng thái lúc sáng lúc tối hiện giờ của lĩnh vực, lần này, đủ để đánh nát lĩnh vực, biến Lâm Dịch thành thịt nát!

Cũng ngay lúc này, một đạo quang mang hoàng sắc đột nhiên bay lên từ mặt đất, chỉ trong nháy mắt liền hoàn toàn bao trùm Lâm Dịch vào trong! Cơ hồ đồng thời, năng lượng màu đỏ bỗng nhiên đụng vào phía trên năng lượng màu vàng.

Quang mang đỏ vàng đại thịnh! Va chạm kịch liệt khiến hoàng sắc quang mang càng thêm chói mắt...khiến người nhịn không được nhắm mắt lại!

Khi hào quang ngầm hạ đi, năng lượng màu vàng và màu đỏ đều biến mât, chỉ để lại đỏ vàng sắc tinh điểm rơi lả tả đầy trời.

Sắc mặt Bạch Diệp lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía mặt đất.

Thân ảnh của Lạp Cổ Kỳ và Thủy Linh Lung lập tức ánh vào tầm mắt của hắn.

- Lạp Cổ Kỳ.

Ánh mắt Bạch Diệp lộ ra quang mang lành lạnh, lạnh lùng nói:

- Ngươi đang làm gì?

Lạp Cổ Kỳ cười với Bạch Diệp, sau đó nói:

- Không làm gì cả, chỉ là Lâm Dịch đệ tử trường ta, với tư cách hiệu trưởng, ta cũng không thể trơ mắt ếch ra nhìn hắn bị người khác giết chết được.

Trong mắt Bạch Diệp lập tức lộ ra lửa giận, quát:

- Vậy con ta không phải là đệ tử của trường ngươi sao? Nhưng hắn bị tên này cho giết chết, cái này tính toán thế nào đây?

Lạp Cổ Kỳ nhún vai nói:

- Lúc con của ngươi bị giết ta không ở hiện trường, cho nên hữu tâm vô lực. Nhưng lúc này ta ở đây, không thể trơ mắt ếch ra nhìn ngươi giết chết Lâm Dịch được.

- Vô liêm sỉ!

Bạch Diệp lập tức cả giận nói:

- Đây là lý luận chó má gì thế? Chẳng lẽ ý của ngươi là nói, con của ta chết là do hắn không may?

Lạp Cổ Kỳ lại làm ra biểu lộ từ chối cho ý kiến, làm cho Bạch Diệp tức giận đến nổi hồng mang trên người lúc sáng lúc tối!

- Lạp Cổ Kỳ, ta cho ngươi biết, mệnh của tiểu tử này hôm nay ta muốn rồi! Ngươi tốt nhất không nên xen vào chuyện của người khác!

Bạch Diệp hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nhìn Lạp Cổ Kỳ, trong mắt toát ra hỏa diễm phẫn nộ.

Nhưng thái độ của Bạch Diệp tựa hồ đã chọc giận Lạp Cổ Kỳ, lập tức sắc mặt trầm xuống, cũng lạnh lùng nói:

- Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, Lâm Dịch vô luận như thế nào cũng không thể để ngươi giết được!

- Ngươi!...

Bạch Diệp lập tức giận dữ, nhưng bộ dạng của hắn tựa hồ rất kiêng kị Lạp Cổ Kỳ, nổi giận lôi đình trên không trung, nhưng thủy chung lại không dám động thủ với Lạp Cổ Kỳ.

Lạp Cổ Kỳ hừ lạnh một tiếng, sau đó nghiêng đầu nói với Thủy Linh Lung vẫn một mực lo lắng nhìn thân thể Lâm Dịch trên không trung nói:

- Ngươi đi vào bên trong, gọi Lâm Dịch khôi phục tự do cho những người bên trong Thiên Thượng Nhân Gian, dùng hết mọi khả năng cứu những người bên trong ra.

Thủy Linh Lung đã sớm muốn qua đi trợ giúp Lâm Dịch lập tức nhẹ gật đầu, thậm chí ngay cả trả lời cũng không, cứ như vậy lam sắc quang mang lóe lên, thân thể của nàng lập tức bắn ra ngoài, bất quá chỉ trong nháy mắt, đã đến phía dưới Thiên Thượng Nhân Gian.

- Lâm Dịch! Khôi phục tự do cho những người bên trong, ta đi cứu người!

Đại môn đã bị cự thạch ngăn trở, lúc Thủy Linh Lung hô to, lam sắc quang mang bạo khởi, lập tức hình thành một thủy trụ rất mạnh, trực tiếp phá vỡ mấy tảng đá ngăn trở, lộ ra một lỗ nhỏ...Song lúc đó những người bị đè bên dưới cũng đều thành thịt vụn cả rồi.

Lâm Dịch nghe được là thanh âm của Thủy Linh Lung, lại lần nữa mạnh mẽ giữ vững tinh thần, suy yếu mà nói:

- Lầu sáu, phong bao thứ ba bên trái, Yến nhi...

Ở trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, tuy rằng trạng thái của Lâm Dịch lúc này phi thường tồi tệ, nhưng vẫn có thể khiến Thủy Linh Lung nghe được lời hắn nói, Thủy Linh Lung sau khi nghe xong, lập tức hóa thành một đạo lam mang bắn vào!

Nhìn thấy thân ảnh Thủy Linh Lung bắn vào Thiên Thượng Nhân Gian, Bạch Diệp lập tức nổi trận lôi đình! Một đạo năng lượng màu đỏ lập tức đánh về phía cửa ra vào.

Lại là một đạo vầng sáng màu vàng đất nổi lên ngăn trở, một lát sau, lưu lại tinh điểm đỏ vàng đầy trời.

- Lạp Cổ Kỳ! Ngươi!

Bạch Diệp giận dữ!

Sắc mắt Lạp Cổ Kỳ hoàn toàn trầm xuống, lạnh lùng nhìn Bạch Diệp nói:

- Làm người nên biết tiến thối, ta đã cho ngươi hai lần cơ hội, lại chấp mê bất ngộ nữa, cũng đừng trách ta.

Sắc mặt Bạch Diệp lập tức biến ảo, hắn rất rõ ràng lão đầu khô quắc trước mặt này cường hãn đến cỡ nào. Tuy rằng trạng thái của hắn lúc này đã vô hạn tiếp cận Thánh Giai, nhưng so với Thánh Giai chính thức vẫn còn một khoảng cách cực lớn. Lấy tâm tính của cường giả Thánh Giai, cho mình hai lần cơ hội đã là phi thường nhường nhịn rồi. Nghĩ đến Lạp Cổ Kỳ này cũng là cân nhắc đến tâm tình vừa mất con của mình, lúc này mới nhường nhịn a? Nếu không, cũng sớm đã tự ra tay với mình rồi.

Sắc mặt Bạch Diệp không ngừng biến ảo, thật lâu sau hắn hung hăng nhìn Lạp Cổ Kỳ nói:

- Lạp Cổ Kỳ, chuyện hôm nay ta nhớ kĩ! Ngươi chờ lửa giận của hoàng tộcđế quốc thiêu rụi Ngũ Hành Học Phủ của ngươi đi!

Vừa mới nói xong, lập tức quay người bay vụt đi!

Mà lúc này, chung quanh Thiên Thượng Nhân Gian đã sớm không còn bao nhiêu người sống...Nhìn thi thể và người bị thương trên mặt đất, Lạp Cổ Kỳ nhẹ giọng thở dài một tiếng, sau đó đi tới phía dưới Thiên Thượng Nhân Gian.

Lâm Dịch đã đạt tới cực hạn! Lúc này thức duy nhất chèo chống hắn tiếp tục duy trì lĩnh vực chính là sinh tử của Lâm Yến! Lĩnh vực đã sắp hoàn toàn ảm đạm...Đến khi nó hoàn toàn biến mất cũng chính là lúc Thiên Thượng Nhân Gian hoàn toàn sụp đổ.

Cũng lúc đó, một hồi hoàng sắc quang mang bay lên, bao phủ trọn Thiên Thượng Nhân Gian vào trong.

- Giao cho ta đi.

Thanh âm của Lạp Cổ Kỳ khiến tâm thần Lâm Dịch buông lỏng, lĩnh vực cơ hồ đồng thời biến mất, sức nặng của Thiên Thượng Nhân Gian cũng hoàn toàn giao cho Lạp Cổ Kỳ đến chèo chống, thân thể Lâm Dịch cứ như vậy từ độ cao 10m trên bầu trời rơi xuống đất.

Một hồi hoàng sắc quang mang đột nhiên xuất hiện dưới thân Lâm Dịch, lập tức biến cao, cuối cùng biến thành một thứ như cột đá!

Cột đá đột nhiên mọc lên từ mặt đất này vững vàng tiếp được thân thể Lâm Dịch vừa mới rơi xuống đất, không bị một tia xóc nảy, sau đó liền như lên xuống bậc tháng, thời gian dần qua trầm xuống...Cho đến khi xuống mặt đất, hoàng mang tán đi, Lâm Dịch cũng ngã trên mặt đất.

Lấy lực lượng Thánh Giai chèo chống một tòa kiến trúc sắp sập xuống, quả thật không phải là chuyện gì quá khó khăn. Nhưng người bên trong đồng thời khi lĩnh vực của Lâm Dịch biến mất, cũng đã khôi phục tự do. Người còn sống lập tức liền từ bên trong vọt ra.

Cũng may trên người Lâm Dịch có vòng phòng ngự dị năng của Lạp Cổ Kỳ, nếu không nói không chừng sẽ bị đám người chen chúc mà ra kia đè chết mất!

Dưới sự giúp đỡ của thủy hệ dị năng từ Thủy Linh Lung, Lâm Yến. Kim Trĩ Hàn vì dược hiệu mà toàn thân vô lực ở trong phòng cũng đã được cứu ra, sau khi người cuối cùng rời khỏi Thiên Thượng Nhân Gian, hoàng mang liền biến mất, trong một tiếng ầm vang kinh thiên động địa, khách sạn lớn nhất Thiên Diệp thành phố chỉ còn lại trong lịch sử.

Lúc này Lâm Dịch đã hoàn toàn hôn mê rồi, dưới sự trợ giúp của Lạp Cổ Kỳ và Thủy Linh Lung, kể cả Lâm Yến trong đó, độc tố mà bốn đệ tử trúng phải cũng bị bức ra. Nhìn thấy Lâm Dịch sắc mặt tái nhợt, bộ dáng hôn mê, vết máu tràn ra từ khóe miệng, Lâm Yến lại lần nữa nghẹn ngào khóc rống lên. Đôi mắt to mọng nước đã sớm vì liên tục thút thít nỉ non không ngừng mà trở nên vừa đỏ vừa sưng, loại phong tình mềm mại này khiến những người chung quanh nhịn không được cảm thấy thương yêu.