Chước Lộc

Chương 12: Oan gia (8)

Ánh lửa, trên Mạc Quy Sơn đen kịt cực kỳ dễ thấy, không lâu lắm, cứu hoả, xem trò vui liền chen chúc mà tới. Cửa đá còn chưa khép lại, huynh đệ nhà họ Chung đầy mặt khói chật vật đứng tại chỗ.

Chung Tùy Phong vội vã chạy tới thấy cảnh này, không khỏi giẫm chân đấm ngực. Hầu hết thuộc thần Tây Vực đều ở đây, tin Chung Trường Dạ qua đời rốt cuộc không thể dối gạt thêm nữa.

Đèn đuốc bị cấm ban đêm một lần nữa thắp sáng, toàn bộ Mạc Quy Sơn sáng như ban ngày, đem toàn bộ bí mật trong bóng tối phơi bày.

“Chủ công chết rồi! Chuyện gì thế này?” Vài tên thuộc thần có mặt mũi liều mạng vọt vào thạch thất, nhìn thấy thi thể Chung Trường Dạ nhất thời gào khóc.

“Chủ công a!”

Trong thạch thất loạn tung lên, thân thể Lâm Tín thấp bé len khỏi trong đám người, thấy thị vệ Thẩm gia đỡ Thẩm Lâu đứng trên khoảng đất mới dập lửa, Thẩm Kỳ Duệ chắp tay đứng bên cạnh hắn, thần sắc lãnh túc. Chung Lục quỳ một gối trên tảng đá xanh, không nói một lời.

“Thế tử.” Lâm Tín bước nhanh tới, đem Thẩm Lâu trên dưới nhìn một lượt, cánh tay cùng trên đùi có chút ngoại thương, thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm.

Thẩm Lâu cúi đầu không lên tiếng, đau đớn xé rách linh hồn, đau đến trước mắt hắn hoàn toàn mơ hồ, mơ hồ nghe thấy âm thanh của Lâm Tín, lại không phân rõ phương hướng. Cũng may hắn đã quen loại đau đớn này, nét mặt không có bất kỳ bất ổn nào.

Chung Tùy Phong sứt đầu mẻ trán chạy tới, đạp Chung Lục một cước, “Bảo ngươi trông khuôn viên, ngươi hạ thủ với Thế tử làm gì?”

“Lục, là đao giết người, không phải chó trông cửa.” Chung Lục bị đạp thân thể méo xệch, đứng dậy, câu mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Chung Tùy Phong.

Không khí như trong nháy mắt ngưng trệ.

“Được rồi, Tùy Phong, bây giờ không phải lúc tính toán chuyện này!” Thẩm Kỳ Duệ trầm giọng nói, giơ tay ra hiệu thị vệ Thẩm gia dọn đường. Trong huyệt mộ đầy ắp người, không ra thể thống gì cả.

Chung Lục cũng không quay đầu lại ngự kiếm mà đi, vọt vào trong thạch thất ôm kiếm đứng trước quan tài, linh lực mạnh mẽ như thường uy áp người, chấn động đến mức mọi người cùng nhau lùi về sau ba bước. Huyền y thị vệ Thẩm gia đi tới, đem nhóm Vạn Hộ, Thiên Hộ đại nhân bất luận thực tâm hay giả ý khóc lóc thương tâm gần chết đều mời ra ngoài, thạch thất rốt cục khôi phục yên tĩnh.

Thẩm Kỳ Duệ đi tới, nhìn Chung Trường Dạ bên trong quan tài, một lúc lâu không lên tiếng. Gió đêm xuyên qua cửa đá, thổi đến mức ngọn nến trắng trên bàn chập chờn, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ngày ấy phụ thân đang cùng người so chiêu, chẳng biết vì sao đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh,” Chung Hữu Ngọc đỏ cả mắt, “Thuốc và kim châm cứu đều vô hiệu, chiêu hồn cũng không ra.”

Thẩm Lâu chậm rãi đi tới, bước đi trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh. Thấy phụ thân ra hiệu, tiến lên hành lễ trước Chung Trường Dạ.

Lâm Tín ôm cánh tay đứng một bên, hoàn toàn không có ý hành lễ. Hại chính mình mất công một hồi, nếu Chung Trường Dạ đã chết, Chung gia năm bè bảy mảng không có gì đáng sợ, không cần thiết phải thẳng thắn thân phận cùng Thẩm Lâu, thực sự là thiệt thòi lớn.

“Ai nha nha, sao lại náo nhiệt như vậy?” Một giọng nói ồn ào từ cửa truyền đến, còn chưa chờ mọi người quay đầu lại, trong nháy mắt Chung Lục đã xông tới.

Hai cỗ linh lực đụng độ trên không, trực tiếp đánh vỡ cửa đá.

“Ai, có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng động thủ!” Người đến trong tay nắm một đoản côn đen nhánh, xấu hề hề không giống linh khí, lại giống như vật sống, từng điểm xoay chuyển, đem sát chiêu của Chung Lục từng cái hóa giải vô cùng tinh chuẩn.

Xuân Ngấn! Lâm Tín liếc mắt nhận ra linh kiếm hình dáng giống thiêu hỏa côn [1] kia, hai mắt tức khắc nhìn chằm chằm người đến xem một thân hồng y.

[1] cây cột cháy

“Đừng đánh, đừng đánh, Chung gia các ngươi chỉ biết khi dễ người!” Hồng y nhân không muốn đón thêm chiêu, lăn khỏi chỗ, cũng không để ý chiêu thức kia có khó coi hay không, trực tiếp lăn tới bên chân Thẩm Kỳ Duệ.

“Dừng tay!” Thẩm Kỳ Duệ giơ tay ngăn Chung Lục truy sát, cúi đầu nhìn về phía hướng nam nhân làm mặt quỷ với Chung Lục, “Diệc Tiêu, sao ngươi lại ở đây?”

Nghe đến danh tự này, Thẩm Lâu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người kia, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét. Sư phụ mà Lâm Tín kiếp trước tự tay giết chết là Chu Tinh Ly, tên chữ Diệc Tiêu.

“Không phải ta muốn đến, là Chung Trường Dạ không cho ta đi!” Chu Tinh Ly bò lên, vỗ vỗ bụi bặm trên áo bào, áo tơ đỏ, ngọc bào vàng, là trang phục xa hoa lãng phí trước sau như một của Chu gia Nam Vực, hoàn toàn không phù hợp với linh đường trắng xám này.

“Ngươi nói bậy!” Chung Hữu Ngọc không nhịn được phản bác, “Là ngươi một mực ở nhà chúng ta không đi, còn hại chết phụ thân ta.”

“Ai, tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung. Chung Trường Dạ không phải là ta giết, ta sao có thể đánh được hắn, các ngươi đến nói lý đi!” Tướng mạo Chu Tinh Ly rất đẹp, nhưng mà tư thế đứng thẳng nói năng không nghiêm chỉnh, rất giống hầu tử từ rừng sâu núi thẳm thoát ra, trông chẳng có chút khí thế “Động Nhược Phượng Hoàng thiêu cháy cửu thiên” nào của Chu gia Nam Vực.

Dập lửa, trấn an thuộc thần khóc tang bên ngoài, Chung Tùy Phong đầu đầy mồ hôi chạy vào, liền thấy Chu Tinh Ly bên trong linh đường lăn lộn khóc lóc om sòm, nhất thời giận không chỗ phát tiết, “Chu Tinh Ly, ngươi làm sao chạy đến đây?”

“Các ngươi không cho ta rời Mạc Quy Sơn, nhưng không nói cấm ta rời viện tử!” Chu Tinh Ly trốn phía sau Thẩm Kỳ Duệ, quay đầu thấy Thẩm Lâu sắc mặt tái nhợt, “Ồ, đại chất tử cũng ở đây, sắc mặt sao lại kém như vậy?” Nói xong, nhìn về phía tiểu Lâm Tín bên người Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu nghiêng người tiến lên một bước, chặn ánh nhìn về phía Lâm Tín của Chu Tinh Ly, chắp tay làm lễ, “Chu Nhị thúc…” Chưa nói xong, đột nhiên ngã quỵ, được Chu Tinh Ly tay mắt lanh lẹ tiếp được.

“Hài tử này, sao toàn thân mồ hôi lạnh!” Chu Tinh Ly ôm người ngồi xuống, cảm thấy có người nắm vạt áo của mình, cúi đầu xem, chính là tiểu hài tử liên tục nhìn chằm chằm vào mình nãy giờ kia.

“Sư… Thúc thúc, Thế tử vừa đánh nhau cùng Chung Lục, mau gọi đại phu đến.” Lâm Tín nỗ lực khắc chế cổ họng run rẩy, không chớp mắt nhìn gương mặt anh tuấn trẻ trung của Chu Tinh Ly.

Đại phu không tìm ra nguyên nhân, đổ cho do cưỡng ép ngự kiếm thương tổn tới thần hồn, nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Chu Tinh Ly bĩu môi, “Lang băm.”

“Ngươi nói người ta lang băm, vậy ngươi lại chữa đi.” Lâm Tín theo thói quen mở miệng nói lại hắn.

“Ha,” Chu Tinh Ly lượn một vòng quanh Lâm Tín, đột nhiên vươn tay búng trán hắn, “Tiểu tử ngươi cũng được đấy.”

Lâm Tín che chỗ bị búng trừng hắn, trừng một chốc, đôi mắt dần dần mơ hồ. Đã lâu rồi, lâu rồi, không còn được nghe âm thanh này, cũng không có người búng trán hắn.

“Ai nha nha, làm sao lại khóc, ” Chu Tinh Ly vò đầu, ngồi chồm hỗm xuống tầm mắt Lâm Tín, “Ta cho ngươi búng lại được không?”

Lâm Tín lau mắt, giơ tay gảy trở lại.

“Ngao! Ngươi búng lại thật à!”

Một đêm khôi hài như vậy kết thúc, tin Chung Trường Dạ qua đời rốt cuộc không bưng bít được, ngày thứ hai liền đem linh đường dời đến tiền đình, phái người đi các vực báo tang. Tin tức nhanh chóng truyền vào kinh thành, ít ngày nữa sẽ nhận được ý chỉ của Thiên Tử, trước đó vẫn không thể hạ táng.

Chung Hữu Ngọc cùng Chung Vô Mặc không chỉ buổi tối túc trực bên linh cữu, ban ngày cũng phải quỳ gối trước linh đường, mặc đồ tang, đón tiếp người tới. Nhóm Vạn Hộ, Thiên Hộ vốn dĩ khí thế ngất trời đến Thu cống đổi thành áo tơ trắng áo bào đen.

Chỉ có Chu Tình Ly vẫn một thân hồng y vui mừng, tản bộ xung quanh.

“Chu Diệc Tiêu, ngươi không nên quá phận!” Chung Tùy Phong nhìn bộ trang phục này của hắn, tức giận đến đầu ngón tay phát run.

Chu gia Nam Vực, thích xa hoa lãng phí, con cháu đích tôn đều mặc áo đỏ. Màu áo đỏ thẫm ngọc bào vàng, giữa trán vẽ một khỏa Lộc Ly to chừng hạt gạo, tám hướng tinh ưng, tinh xảo đặc sắc, dưới ánh mặt trời rất chói mắt.

“Y phục Chu gia chúng ta như vậy, tang hỉ sự đều như vậy, ” Chu Tinh Ly mở mồm bịa chuyện, “Ta không phải đến xem hỉ sự của Chung Trường Dạ, ngươi đừng hiểu lầm.”

“Ngươi…” Chung Tùy Phong tức giận muốn rút kiếm, lưỡi kiếm lộ ra ba thước, bị Xuân Ngấn cản trở lại.

Chu Tinh Ly nắm thiêu hỏa côn đen bóng, cười nói: “Ngươi xem ngươi, không cho ta đi, mỗi ngày tức giận uống bao nhiêu nước khác gì vương bát [2], tội gì chứ.”

[2] Rùa, tiếng lóng ý chửi Đồ con rùa.

“Diệc Tiêu.” Thẩm Kỳ Duệ từ đằng xa đi tới, đúng lúc ngăn Chu Tinh Ly ăn nói linh tinh lại, vỗ vỗ vai Chung Tùy Phong ra hiệu hắn bận việc gì thì làm đi, chính mình cùng Chu Tinh Ly nói mấy câu.

Thẩm Lâu ngủ mê man một đêm, ngày tiếp theo lại giống người không liên quan liếc mắt một cái từ chối uống thuốc.

Lâm Tín víu lên bệ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, xa xa nhìn thấy sư phụ cùng phụ thân Thẩm Lâu nói chuyện. Dựa theo thời gian để tính, lúc này Chu Tinh Ly hẳn đang tìm hắn khắp nơi, chạy đến Mạc Quy Sơn trực tiếp đòi người với Chung Trường Dạ, đúng là tác phong của hắn. Chỉ là Chung Trường Dạ chết kỳ quái, vừa vặn tại lúc Chu Tinh Ly vốn bám hắn không hợp trên Mạc Quy Sơn, tự nhiên trở thành đối tượng tình nghi.

Thẩm Lâu ho nhẹ một tiếng, đem chén thuốc còn nguyên đặt trên bàn nhỏ, phát ra âm thanh vang giòn.

Nghe tiếng vang, Lâm Tín quay đầu lại, nhìn về phía Thế tử hai mắt nhắm nghiền dựa trên giường mềm, nhớ tới đêm qua sư phụ nói. Chu Tinh Ly người này, khác với tu sĩ bình thường, thứ tu luyện vô cùng lộn xộn, kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, khắc trận vẽ bùa, chữa bệnh đoán mệnh…

Dựa theo lời giải thích của gia chủ nhà họ Chu — ca của Chu Tinh Ly, hắn chính là hầu tử tái thế, không biết kiên nhẫn, cái gì cũng biết một chút, nhưng lại chẳng tinh thông cái gì.

Nhưng hỗn tạp cũng có chỗ chỗ tốt, rất nhiều thứ người thường không thấy, nhưng hắn có thể phát hiện. Nghe Tử Xu nói, Thẩm gia tìm rất nhiều tiên y đều không thể chữa khỏi cho Thẩm Lâu, sư phụ mình biết đâu có biện pháp.

“Thế tử, ta muốn ra ngoài chơi một lát.” Lâm Tín nhìn hướng Thẩm Lâu.

“… Đi đi.” Nói còn chưa dứt lời, đứa nhỏ kia đã như một cơn gió chạy biến ra ngoài, Thẩm Lâu nhìn chén thuốc trên bàn con, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Sứ giả báo tang cho Chu gia ít ngày nữa sẽ tới, tin tức Chu Tinh Ly tại Mạc Quy Sơn cũng sẽ mang đi. Thẩm Kỳ Duệ đáp ứng thay hắn hoà giải, tẩy sạch hiềm nghi cho hắn, Chu Tinh Ly hiện tại vẫn không thể rời Mạc Quy Sơn một bước, buồn bực ngán ngẩm mà ngồi xổm ở trong sân đào kiến.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trên hàng rào ló ra nửa cái đầu nhỏ, Chu Tinh Ly cười vẫy tay gọi hắn lại, “Tiểu tử, sao ngươi tìm tới chỗ này?”

“Ta tới hỏi ngươi, làm sao chữa bệnh Thế tử.” Lâm Tín vòng qua hàng rào, đi tới trước mặt Chu Tinh Ly, nhìn chằm chằm đôi mắt phượng độc hữu của người nhà họ Chu. Người Chu gia trưởng thành dáng dấp diễm lệ, đuôi mắt thượng cong cong lên, có điều Chu Tinh Ly hơi khác biệt, khóe mắt hơi hướng xuống dưới, tạo lên cái bộ dạng cà lơ lất phất của hắn.

“Ngươi là gì của Thẩm Lâu?” Chu Tinh Ly ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngang tầm với hắn. Đêm qua tối tăm không thấy rõ lắm, bây giờ nhìn lại diện mạo đứa nhỏ này.

“Ta là tùy thị của Thế tử.” Lâm Tín ngoan ngoãn trả lời.

“Tùy thị nhỏ như vậy!” Chu Tinh Ly so chiều cao tiểu tử, “Ngươi tên gì?”

“Tín, tên một chữ Tín.” Lâm Tín rũ mắt, hồi tưởng kiếp trước lần đầu gặp Chu Tinh Ly, cũng nói như vậy, chỉ có tên, không có họ.

Chu Tinh Ly đuôi lông mày khẽ nhảy lên, sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn cái dáng cười hì hì, nắm chặt cánh tay Lâm Tín thuần thục mò cốt, “Chậc, khá lắm, tư chất không tệ, theo ta làm đồ đệ đi.”

Ta vốn là đồ đệ của ngươi, bàn tay ở phía sau Lâm Tín đột nhiên nắm chặt, “Tại sao ta phải theo ngươi làm đồ đệ, ngươi có bản lãnh gì?”

“Ta a, là Tiên nhân, ” Chu Tinh Ly nghiêm trang nói, lấy Xuân Ngấn phía sau lưng ra, “Nhìn thấy không, đây là một thiêu hỏa côn, ta chỉ thổi khí một cái, là có thể đem nó biến thành linh kiếm.”

“…” Lâm Tín không có hứng thú với cái này chút nào, thậm chí có chút không muốn nhận hắn, “Ta là tùy thị của Thế tử, không thể đi theo ngươi.”

“Không sao, ta trộm ngươi đi, chúng ta lặng lẽ thôi.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Sư phụ: Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đồ đệ của ta

Tín Tín: Có thể học cái gì?

Sư phụ: Có thể học đoán mệnh, bát quái, thái rau, nhuộm vải, làm son

Tín Tín: Tạm biệt hẹn gặp lại!