Chước Lộc

Chương 59: Thảo Xà (4)

Hồng tuyến này, giống của Man tộc Đại Vu như đúc.

Lâm Tín mâu sắc âm lãnh, sớm đoán được Chung gia cấu kết với Man tộc, nhưng không nghĩ cấu kết triệt để như vậy, đến vu thuật cũng dạy cho Chung Tùy Phong. Hồng tuyến khảm trong vách đá, lúc trước nơi này không có bất kỳ trân bảo, chỉ có Tuyết Tịch, hiển nhiên là bài bố, chờ Lâm Tín vào cuộc.

Đang nói chuyện, một đám bạch y thị vệ chạy tới, vây quanh ngoài hang đá, Tử Xu không biết đi nơi nào.

“Ta sẽ không dùng cái này, để Hầu gia cười chê rồi. Ngài thả Hữu Ngọc ra, chúng ta từ từ nói.” Chung Tùy Phong ngượng ngùng cười, không thuần thục lắm điều chỉnh hồng tuyến hỗn độn, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Chung Hữu Ngọc lại không cười nổi, trong cung yến Lâm Tín bị Man tộc Đại Vu thương tổn, hắn cũng ở đó, biết do vật này.

“Bản Hầu không có gì muốn nói với ngươi, ” Lâm Tín vận chuyển linh lực, kích phát Lộc Ly trên Thôn Câu, linh quang hiện ra, đao trăng lưỡi liềm biến thành trăng tròn, nhốt cổ Chung Hữu Ngọc ở trong, “Thế tử ngàn vạn lần đừng lộn xộn, Thôn Câu rất mỏng, đụng một cái là máu tươi ba thước.”

Chung Tùy Phong do dự mà tay trái cầm tay phải.

“Thúc phụ, ngươi thật sự cấu kết với người Man sao?” Chung Hữu Ngọc không có ý phản kháng, vẫn không thể tin nổi mà chất vấn Chung Tùy Phong, “Đó là tư thông với địch phản quốc!”

“Ta không có!” Chung Tùy Phong mặt đỏ lên, mạnh miệng nói.

“Ít nói nhảm! Bảo bọn rác rưởi tránh ra!” Lâm Tín xách Chung Hữu Ngọc, nghiêng người từng bước từng bước ra ngoài, bạch y thị vệ dồn dập rút kiếm, chỉ về phía Lâm Tín.

Linh quang trên Thôn Câu nhanh chóng chuyển động một vòng, trên cổ Chung Hữu Ngọc lập tức xuất hiện vệt máu.

“Để hắn đi.” Chung Tùy Phong hoảng hốt vội nói, những thị vệ kia cẩn thận tránh ra đường, để Lâm Tín ra ngoài.

Sắc trời mờ mờ, sương mai đọng lại, đêm dài Mạc Quy Sơn đã hết.

Cát Lộc Hầu bị Chung gia vây nhốt, nếu thả hắn đi, đừng nói người khởi xướng Chung Tùy Phong, toàn bộ Chung gia đều không thể yên ổn. Bọn thị vệ vô cùng sốt ruột, Chung Tùy Phong lại chậm chạp không dám động thủ, trơ mắt nhìn Lâm Tín đạp lên linh kiếm, mang theo Chung Hữu Ngọc nghênh ngang rời đi.

Ánh kiếm khí, như sao băng xẹt qua chân trời, một đường về hướng Tây.

“Đùng!” Chung Hữu Ngọc bị thô bạo ném vào trong tuyết, mặt mũi đầy tuyết, máu trên vết thương nơi bả vai không ngừng chảy, nhiễm đỏ cẩm y trắng thuần.

Phi phi hai tiếng phun ra tuyết sặc trong miệng, đang muốn oán giận, nhìn thấy Lâm Tín tháo miếng vải trên tay, vải màu trắng đã bị máu tươi nhiễm thấu, nhất thời ngậm miệng.

“Đừng tính toán chuyện cỏn con, gia dùng một cái tay cũng có thể lăng trì ngươi.” Lâm Tín cũng không ngẩng đầu lên mà nhắc nhở. Hồng tuyến có thứ gì đặc biệt, vết thương rất khó khép lại, hôm trước Thẩm Lâu vừa băng kỹ cho hắn, bây giờ đều vứt.

“Ngươi tính thế nào? Vào kinh báo tin?” Chung Hữu Ngọc bò lên, xem vết thương trên vai mình, buồn bực gãi gãi đầu. Hắn thực sự không nghĩ ra, thúc phụ tại sao cấu kết người Man, còn học vu thuật.

“Đi Địch Châu.” Lâm Tín đứng dậy, phóng tầm mắt tới về hướng Tây Bắc.

Đám người Man nói đến Địch Châu, bảo hắn sao có thể yên tâm. Ôn Thạch Lan nếu xuất hiện trên chiến trường, Thẩm Lâu thực lực giảm mạnh và Chung Lục hợp lực cũng không thể đánh thắng được hắn.

“Địch Châu…” Chung Hữu Ngọc cả kinh sợ hãi, phảng phất bị thứ gì đột nhiên bổ não, nổ ra Liễu Tuệ căn, “Đúng rồi, nếu thúc phụ ta thật sự cấu kết với người Man, vậy bình loạn người Địch có thể là một âm mưu không? Thẩm Đại hắn sợ là gặp nguy hiểm!”

“Cuối cùng cũng coi như không quá ngốc, ” Lâm Tín xì khẽ một tiếng, đem linh kiếm của Chung Hữu Ngọc ném cho hắn, “Trở về tìm thúc phụ ngươi khóc nhè đi, lão tử muốn đi cứu Thẩm Thanh Khuyết.”

Vốn định mang theo Chung Thế tử đến chiến trường, nếu quân Tây Vực muốn mưu hại Thẩm Lâu, hắn liền giết Chung Hữu Ngọc. Song núi cao đường xa, trên chiến trận thay đổi trong nháy mắt, linh lực Chung Hữu Ngọc không yếu, phản kháng sẽ khiến phiền phức, đơn giản ném.

Thay đổi Lộc Ly, Dương Cốc kiếm như cá no bụng bơi, vui sướng vòng quanh Lâm Tín lượn một vòng. Đợi Lâm Tín đạp lên, tựa mũi tên rời cung, nháy mắt vọt ra ngoài.

Chung Hữu Ngọc cắn răng, xé áo lót quấn lung tung lên vết thương, nhảy lên linh kiếm đuổi theo Lâm Tín.

Hồn quân sĩ chết dưới đồ đao, vạn xương khô, đổ xuống đáy vực, xưa nay chiến trường sinh huyết sát.

Xa xa nhìn thấy khí đen khí đỏ bốc hơi trong mây, chính là nơi sa trường. Người Địch dũng mãnh, người Man thích giết chóc, quân Thẩm gia không sợ chết, ba bên hỗn chiến, loạn tung lên.

Quân Chung gia mang khôi giáp màu trắng ở một bên hỗ trợ, không có đấu pháp gì.

Cảnh loạn đả này, cho thấy rõ ràng các bên đều không có đại tướng.

Chung Hữu Ngọc chạy về phía quân Chung gia, đoạt lấy chùy chiến, dùng hết linh lực gõ lên, âm thanh lan khắp toàn bộ chiến trường, cục bộ chém giết giảm xuống.

Lâm Tín nắm lấy một tên quân Thẩm gia, “Thế tử các ngươi đâu?”

“Ai con mẹ nó lôi lão tử!” Quân Thẩm gia kia há mồm mắng, nhìn thấy mặt Lâm Tín, nhất thời rụt cổ lại, “Hầu gia! Bọn Thế tử đánh với một người Man, đánh tới bên kia rồi!”

Trong lòng lộp bọp rơi, tình huống xấu nhất đã xảy ra, Ôn Thạch Lan quả thật là tới giết Thẩm Lâu. Lâm Tín thay đổi phi kiếm, theo phương hướng tiểu tướng chỉ lao nhanh.

“Oanh ——” linh lực gây nên tiếng vang bạo liệt phía thung lũng, khi Lâm Tín chạy tới, bên vách núi đã không một bóng người.

“Thẩm Lâu đâu?” Lâm Tín phát hiện Hoàng Các thổ huyết không ngừng trong bụi cỏ, siết cổ áo hắn lớn tiếng hỏi.

“Rơi, ngã xuống, ” Hoàng Các chỉ vào vách đá chót vót nói, mắt thấy Lâm Tín quay người muốn nhảy xuống, lập tức hô to, “Hầu gia, không thể!”

Dương Cốc kiếm vừa lướt qua vách núi, tựa như diều đứt dây, thẳng tắp rơi xuống dưới. Lâm Tín cả kinh, đạp mạnh một cước phi kiếm, Dương Cốc gia tốc rơi xuống, cả người đụng vào trên vách núi. Rút ra Thôn Câu dọc theo vách đá cọ xước, tia lửa đùng đùng vang vọng, trượt xuống gần ba trượng mới miễn cưỡng bám vào cục đá lồi ra.

“Đây là Mạc Quy Cốc?” Lâm Tín trong lòng sốt sắng, chỉ cảm thấy một trận cảm giác mát mẻ tự đỉnh đầu rót đến lòng bàn chân.

Ngọn núi Chung gia ở, kỳ thực gọi Tiểu Mạc Quy Sơn. Trong Tây Vực còn có một toà Đại Mạc Quy Sơn, đó là một vùng núi, bắt đầu từ Địch Châu, kéo dài tới tận Bắc Vực.

Nơi này, mới thật sự là Mạc Quy, vì giữa núi này lồi lõm gồ ghề, không thể ngự kiếm. Hàng năm có vô số tiên giả ngã ở đây, may mắn thì gãy tay gãy chân, không may thì đi đời nhà ma.

“Lâm Tín, ngươi chống đỡ!” Chung Hữu Ngọc chẳng biết khi nào chạy tới, tháo thắt lưng muốn kéo hắn.

“Không cần, ” Lâm Tín rút đao ra khỏi vỏ, vững vàng nhảy vào trong vách đá, “Chung Hữu Ngọc, thị phi nặng nhẹ ngươi phân rõ được, nếu muốn bảo toàn Chung gia, nên làm thế nào trong lòng ngươi nắm chắc.”

Môi Chung Hữu Ngọc trắng bệch, chậm rãi gật đầu.

Lâm Tín không cần nhiều lời nữa, buông đao nhảy xuống dưới, nhảy một đoạn lại đi vào, mềm mại như khỉ leo vách núi. Chốc lát liền biến mất trong vùng núi lượn lờ mây phủ, không thấy bóng dáng.

“Hầu gia thật lợi hại.” Hoàng Các hộc máu, còn không quên cảm khái một câu.

Chung Hữu Ngọc sắc mặt quái dị mà dìu hắn lên, “Ngươi trước đây mỗi ngày nói khoác Thẩm Đại, bây giờ sao đổi thành thổi Lâm Tín?”

Mạc Quy, danh bất hư truyền, bất kỳ linh kiếm nào cũng không thể điều động, ngay cả Thôn Câu trong tay, cũng mơ hồ yếu đi. Ngỡ như trên mặt đất có nam châm rất lớn đang hấp dẫn đồ sắt, khiến tu sĩ ngang qua có đi mà không có về.

Chơi đùa gần nửa canh giờ, Lâm Tín mới xuống tới đáy vực. Lần này, không chỉ bàn tay, cánh tay, chân, lưng, đâu đâu cũng trầy da.

Lâm Tín vẫy vẫy cánh tay đau nhức, đưa mắt nhìn bốn phía.

Bên tai có tiếng nước chảy, Thẩm Lâu vừa hôn mê chốc lát lập tức tỉnh táo. Mở mắt ra, Chung Vô Mặc toàn thân nhiễm đang dựa trên một tảng đá, Chung Lục thoạt nhìn lành lặn không chút tổn hại cầm mấy chạc cây cố định chân cho hắn.

Ôn Thạch Lan mang theo kỵ binh người Man đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, đánh cho Thẩm Lâu không ứng phó kịp. Đối phương chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, hiển nhiên là đến lấy mạng y.

Bị Lâm Tín chắp vá bù đắp loạn cào cào, thần hồn của y đã có chuyển biến tốt, nhưng thực lực vẫn không tới năm phần mười thời điểm đỉnh cao, căn bản không phải đối thủ của Ôn Thạch Lan. Chung Vô Mặc đến giúp đỡ, bị Ôn Thạch Lan bóp cổ xách tới giữa không trung toan xé thành hai nửa, Chung Lục liều mạng tới đoạt người, cũng cùng rớt xuống.

Nghe tiếng động, Chung Lục đột ngột quay đầu, dùng cặp mắt hắc đồng nhìn về phía Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu theo bản năng cầm kiếm, Ngu Uyên cũng không biết rơi nơi nào. Chớp mắt một cái, đoản kiếm của Chung Lục đã chém lại đây. Nắm lên cục đá, vận chuyển linh lực, răng rắc một tiếng cùng đoản kiếm chạm vào nhau.

Cục đá vỡ vụn, Thẩm Lâu vươn mình né tránh, đoản kiếm cắm sâu vào mặt đất.

“Chung Lục!” Chung Vô Mặc lảo đảo nhào tới, giơ kiếm ngăn trở Chung Lục tiếp tục công kích, “Không cho!”

Chung Lục yên lặng nhìn Chung Vô Mặc, tựa hồ không biết giải thích hành vi của mình thế nào, nhưng vẫn nhất quyết muốn giết Thẩm Lâu.

“Không cho!” Chung Vô Mặc vững vàng che chở Thẩm Lâu phía sau, cao giọng lặp lại.

“Vù ——” kiếm khí mạnh mẽ phá không đến, Chung Lục lập tức thu kiếm, vươn mình nhảy ra, nơi vừa mới đứng bị bổ ra vết nứt lớn.

Lâm Tín nhìn thấy Chung Lục liền kích động, đảo ngược linh lực bắt đầu hấp hồn. Vốn chỉ muốn Chung Trường Dạ bỏ mình, ân oán liền tiêu mất, nhưng người này còn muốn giết Thẩm Lâu. Chung gia quả thực xung khắc với hắn, Chung Lục này ngày hôm nay nhất định phải chết.

Thẩm Lâu tiếp được Ngu Uyên, rút kiếm khỏi vỏ, cuốn lấy eo Lâm Tín đẩy hắn đẩy ra phía sau, tự mình đối phó Chung Lục.

Lâm Tín thấy Thẩm Lâu tới gần, sợ thương tổn y lập tức ngừng hấp hồn, sau đó cảm thấy một trận choáng váng. Mới thức được vừa trên vách núi đã hao phí hơn nửa linh lực, bây giờ tiếp tục hấp hồn, rất có thể sẽ làm bị thương chính mình.

“Ngừng tay!” Chung Vô Mặc lê chân gãy chân xông tới, ngăn Dương Cốc kiếm, “Chung Lục biết đường ra, hắn chết, chúng ta, đều không ra được!”

“Bò cũng leo lên.” Lâm Tín cười lạnh.

Hai người bọn họ đều bị thương, Chung Lục thực lực không tổn hại, thêm Chung Vô Mặc, người này cũng không thể làm gì người kia. Song phương giằng co không xong, Thẩm Lâu mím môi nói: “Tín Tín, thu tay lại.”

Cùng nhau thu kiếm, Lâm Tín lôi kéo Thẩm Lâu lắc mình đến ngoài ba trượng.

“Tại sao giết hắn?” Chung Vô Mặc lạnh giọng hỏi Chung Lục.

“Trói buộc.” Chung Lục ngữ điệu không gợn sóng nói, cũng không cảm thấy bản thân có lỗi.

Chung Vô Mặc nhíu mày, Chung Lục này, là thanh đao phụ thân hắn nuôi giết người, căn bản không có chủ ý, nói giết ai thì giết. Quay đầu định chịu tội với Thẩm Lâu, lại đột nhiên trợn to hai mắt.

Hai người bên kia tưởng sẽ xảy ra tranh chấp, ai ngờ, bỗng nhiên hôn đến cùng một chỗ.