Chưởng Hồn Chiêu

Chương 22: Thử uống rượu độc giải khát

Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên đã lỡ khoe khoang bản lĩnh. Bây giờ không thoát ra khỏi Bát Quái trận được thì vừa mắc cỡ vừa lo lắng.

Quay lại nhìn Bạch Cương, ông ta thấy chàng đang ngắm nhìn những ngọn núi phía trước, gương mặt trầm ngâm suy nghĩ, bèn hỏi :

- Tiểu ca có học về trận đồ Kỳ Môn Thuật Số sao?

Bạch Cương chưa kịp trả lời, thì đã nghe một tràng tiếng rú ngân dài khủng khiếp ngược gió bay tới.

Tiếng rú buốt óc như soi thấu tim gan con người.

Nếu là thường nhân thì gặp tiếng rú này có thể hết hồn phát điên lên được. Song Âu Dương Kiên và Bạch Cương đều đã có sẵn nội công thâm hậu nên không bị quái thanh ấy xâm hại.

Tuy nhiên Âu Dương Kiên cũng rúng động tâm can, nói lớn :

- Bọn quỷ quái lại muốn bày trò gì đây?

Khi ấy Bạch Cương bỗng bật cười :

- Có gì đâu. Chúng sử dụng trận đồ kết hợp giữa Ngũ Quỷ Khốc Phần và trận Thất Tinh Loạn Lạc chứ không chỉ có trận đồ Bát Quái. Để tại hạ đánh tan lớp sương mù kia trước, sau đó trấn áp tiếng hú quái dị kia, những đống đá sẽ lòi ra thôi.

Âu Dương Kiên hùng bá Liêu Đông, hành tẩu giang hồ đã mấy mươi năm nhưng chưa từng nghe những trận pháp này, toan định hỏi thêm thì đã thấy Bạch Cương khoan thai bước lên, xoay nhanh song chưởng rồi đột nhiên phát bốn chưởng cực mạnh ra bốn phía.

Một loạt tiếng nổ ầm ầm kinh khủng, sườn núi như muốn bật tung lên. Trong vài khắc, lớp sương mù đột nhiên tan biến, hiện rõ vầng thái dương rực rỡ trên không trung.

Nhưng lúc đó tiếng rú quái dị lại ngân dài làm người có công phu thâm hậu như Âu Dương Kiên cũng phải choáng óc.

Bạch Cương vẫn hiên ngang đứng vững rồi chợt hú lên một tràng dài lồng lộng. Tiếng hú cao vút chất chứa nội lực sung mãn, không quái dị như quỷ thanh của bọn Thiên Long bang kia, mà trầm khiếp lan tỏa trong không gian đè lấp quái thanh đang rền rĩ.

Trong chớp mắt, quái thanh tan dần, chỉ còn lại âm ba trầm vọng của Bạch Cương hùng mạnh sâu lắng.

Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên không còn cảm thấy khó chịu. mà như được xoa dịu thần kinh bởi tiếng hú của Bạch Cương.

Ông ta thoải mái đảo mắt nhìn quanh, bao nhiêu núi non hiểm trở đã tan biến, thay vào đó chỉ còn là những đống đá lổn nhổn như lúc đầu.

Trận pháp của bọn Ma giáo đã bị phá bỏ. Trước mắt hai người là một cổng Tam Quan hiện ra.

Âu Dương Kiên không ngờ chàng trai trẻ không những có võ công phi thường, mà còn tinh thông Kỳ Môn Tuyệt Trận bèn hỏi nhanh :

- Xa nhau chẳng bao lâu mà sao tiểu ca tiến bộ kỳ lạ, có lẽ tiểu ca đã học được một bí kíp võ công tuyệt luân, vừa giỏi võ công, vừa thấu triệt cả Độn Giáp trận đồ.

Bạch Cương mỉm cười :

- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, khi nào có dịp hàn huyên tại hạ sẽ kể cho đạo trưởng nghe. Bây giờ việc ta cần trước mắt là vào trong Tổng đàn tìm Khổng Lượng.

Dứt lời chàng phóng thẳng đến cửa Tam Quan, Âu Dương Kiên cũng phi hành theo thật sát.

Cả hai đều khựng lại trước cửa Tam Quan, bởi ba cánh cổng đóng kín, bên ngoài có tấm bảng ghi một câu :

“ĐỪNG NÊN VÀO... VÀO TẤT CHẾT...”

Tử Mân đạo sĩ nổi giận thét :

- Khổng Lượng đón khách kiểu này sao?

Sắc diện Bạch Cương vẫn lạnh lùng :

- Đạo trưởng nóng giận làm gì. Ta vào Tổng đàn Thiên Long bang là đã chấp nhận cái chết để tìm đường sống. Trách bọn Ma giáo chỉ phí hơi sức của mình mà thôi. Hãy để tại hạ hành động.

Chàng liền lùi lại một bước, song thủ giương lên, bóng chưởng xòe như nan quạt phát ra một chiêu dữ dội.

“Bình” một tiếng đinh tai nhức óc...

Chiêu Hổ Phốc trong Ngũ Cầm chân kinh thật sự hữu hiệu. Cánh cửa giữa bật tung ra bởi chưởng lực của Bạch Cương.

Nhìn vào bên trong, Âu Dương Kiên thấy cả một vùng hoa viên xanh tốt với những tán cây mát mẻ.

Biết rằng cảnh trí nơi đây không đơn giản để người ta hóng gió, nên Tử Mân đạo trưởng hơi do dự không dám đi tới.

Ngược lại Bạch Cương tuổi trẻ nóng nảy, chàng còn đang bức xúc bởi tấm bảng ghi lời hù doạ, nên phát tiếp một chiêu Hùng Phi đánh vỡ tấm bảng ấy như xóa đi lời thách thức, rồi chàng phóng vút vào trong.

Nhưng khi cước Bạch Cương vừa trụ xuống hoa viên, thì cây cối trong vườn đột nhiên xao động mạnh như có cơn gió lớn nổi lên.

Âu Dương Kiên thét lớn :

- Tiểu ca coi chừng!

Tiếng thét làm Bạch Cương hơi khựng lại và toan kéo khăn che ngang mặt...

Song không còn kịp nữa, một làn hương thơm kỳ lạ xộc vào mũi, lan rất nhanh qua thất khiếu của chàng trai.

Lập tức Bạch Cương cảm thấy choáng váng, thân mình chao đảo và ngã ngồi ra giữa thảm cỏ.

Âu Dương Kiên đứng ngoài đã nhìn thấy, hoảng hốt la lớn :

- Tiểu ca, hãy uống ngay một hoàn Tục Mệnh đơn để giải độc đi.

Nhưng Bạch Cương vẫn ngồi yên bất động...

Âu Dương Kiên trong lòng nôn nóng muốn nhảy phóc vào, nhưng lão lại sợ độc khí trong hoa viên có những quái hương dị khí mà mình chưa từng trải, không khéo thì cả hai sẽ lâm nguy.

Lão còn đang lo lắng thì đã thấy Bạch Cương mở mắt, vươn mình lên tỏ ra chẳng hề hấn gì.

Quên cả sợ hãi, Âu Dương Kiên nhảy phóc vào bên cạnh Bạch Cương. Nhưng khi lão mới trụ bộ thì lập tức một làn quái hương đã xộc vào thất khiếu khiến Âu Dương Kiên chao đảo cả thân hình.

Lúc đó Bạch Cương đã kịp đưa tay đỡ lấy thân lão đạo, còn hữu thủ thì thọc vào chiếc túi đeo bên mình lấy ra một hoàn Tục Mệnh đơn nhét vào miệng lão.

Thì ra từ lúc Bạch Cương ăn được trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả thì thân thể chàng đã vạn độc bất xâm.

Khi quái hương xộc vào mũi, chàng chỉ việc vận công trục độc là không còn bị hôn mê. Trái lại Âu Dương Kiên phải uống Tục Mệnh đơn mới có thể chống chọi nổi.

Tỉnh lại, lão đạo sĩ nhìn Bạch Cương thán phục, rồi lại la lớn :

- Khổng Lượng đâu? Người tiếp khách quái lạ thế này à?

Rồi lão hùng hổ xông về phía trước :

- Để ta vào lôi cổ lãnh chúa Mê Hương Viên này ra.

Vươn mình một cái, Bạch Cương chụp lấy Âu Dương Kiên kéo lại làm lão đạo sĩ râu đỏ tức giận quát :

- Tiểu ca, sao lại không cho ta tiến lên?

Bạch Cương không trả lời mà chỉ lặng lẽ tiến đến bên một cây lão tùng ở trước mặt...

Đột nhiên chàng phát chiêu vỗ một chưởng vào thân cây. Lập tức tiếng nổ vang trời, một cành tùng gãy cụp, và từ nơi cành cây bắn ra hàng chục mũi tên sắt cùng một chùm lửa xanh lè phun mạnh xuống hoa viên. Cây cối xung quanh đều héo rũ, trong khi đó Bạch Cương đã kịp thời nhảy phóc ra ngoài.

Tử Mân đạo sĩ giật mình nghĩ thầm, nếu Bạch Cương không kéo lại, để lão phi hành chạm vào cây lão tùng kia, những mũi tên sắt đã bắn chết lão hoặc thiêu sống lão do ngọn thanh hỏa kỳ quái kia rồi.

Lão bèn lên tiếng :

- Tiểu ca làm sao biết trong cây đó có cơ quan ám hại?

Thản nhiên mỉm cười, Bạch Cương đáp lời :

- Tại hạ suy nghĩ vì sao đường vào Tổng đàn sao lại không có người canh gác nên quan sát kỹ những cây kia, nhận ra là cây thật đã thành khô mộc, còn lá toàn là lá giả. Tại hạ biết ngay có cơ quan ác hiểm đặt trong những thân cây khô mộc ấy.

Âu Dương Kiên nhìn về phía trước, thấy còn nhiều cây lão tùng và ngô đồng... Nhãn lực tinh tường sẽ nhận ra toàn là cây giả.

Lão nổi giận bèn bảo :

- Ta nên đứng từ xa dùng Phách Không chưởng đánh gãy hết đám cây giả này đi rồi vào lôi cổ Khổng Lượng ra.

Tuổi trẻ đang hăng, Bạch Cương liền gật đầu :

- Phải đấy. Để tại hạ phát chiêu đập nát hết đi cho rồi.

Chàng liền di bộ chuẩn bị thân pháp Xà Du lướt qua từng cây một để phá vỡ những cạm bẫy bí mật.

Bỗng có tiếng quát lớn :

- Dừng tay...

Bach Cương và Âu Dương Kiên giật mình, thấy một người bước tới, miệng cười khà khà :

- Nhị vị không nên giận dữ phá hoại như thế. Chẳng lẽ các thượng khách không tha thứ được cái tội nghênh tiếp trễ của lão phu sao?

Nhìn người mới đến là một lão nhân bệ vệ, phong thái hòa nhã, nụ cười rất tươi. Bạch Cương thầm nghĩ :

- Cứ nghe khẩu khí thì lão này nếu không phải Bang chủ Thông Thiên Độc Long cũng phải là Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng. Nhưng tên lam y hán vừa nãy có nói Bang chủ của chúng đang bận việc ở Xà Sơn nên chắc tên này là Khổng Lượng rồi. Thế mà Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương nói hắn chỉ khoảng ba mươi, cặp râu chữ bát, trắng trẻo thư sinh chứ đâu phải lão già bệ vệ như thế này?

Đang lúc thắc mắc, Bạch Cương nghe thấy Âu Dương Kiên lên tiếng :

- Tôn giá có phải là Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng đại gia? Bần đạo đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay đến thăm không ngờ được tôn giá dùng trọng lễ đón tiếp thế này khiến bần đạo vô cùng cảm kích.

Lão già nghe những lời của Tử Mân đạo sĩ nói, biết là bị chửi xỏ, nhưng vẫn thản nhiên vòng tay đáp :

- Lão phu chính là Khổng Lượng. Hồi nãy vì đa đoan công việc nên bọn trẻ đón tiếp nhị vị có điều sơ suất thật là đắc tội, mong chư vị miễn thứ.

Bạch Cương tính tình bộc trực, vốn ghét những lời lẽ khách sáo. Chàng chỉ nhìn kỹ Khổng Lượng, trong đầu nghĩ nhanh :

- Đây hẳn là Khổng Lượng rồi. Nhưng gã Hộ pháp này chắc là cải trang cho già lão đi chứ lẽ nào Hồ Diễm Nương lại nói sai...

Chàng vừa nghĩ đến đó đã thấy Khổng Lượng vòng tay :

- Thỉnh nhị vị vào sảnh đường đàm đạo.

Âu Dương Kiên và Bạch Cương theo chân lão tiến vào khách sảnh, lão phân ngôi chủ khách mời người.

Vừa mới an toạ, Khổng Lượng đã kêu :

- Lâm Ba, dâng rượu.

Một đại hán áo xanh từ trong phòng bước ra, trên tay bưng chiếc khay có ba chung nhỏ và một bình rượu ngọc dâng lên. Khổng Lượng tự tay rót rượu mời, miệng nói :

- Lễ tiếp khách của bổn Bang có hơi khác thường, trước tiên dùng rượu Tẩy Trần trước rồi sau mới dùng trà Thanh Tâm... Các vị đi đường xa tới đây, cứ dùng chung rượu này sẽ thấy sảng khoái ngay.

Âu Dương Kiên và Bạch Cương mỗi người đều nâng chung rượu lên, nhưng lão đạo sĩ cứ nhìn chung rượu ra vẻ nghi hoặc.

Khổng Lượng liền bật cười :

- Vị đạo trưởng bá chủ Liêu Đông này quả nhiên tinh tế.

Vừa nói lão vừa nghiêng chung rượu trên tay của mình cho đổ mấy giọt xuống đất. Nền gạch lập tức sôi xèo xèo bốc khói mùi tanh tưởi, và độc tửu khoét sâu một lỗ ghê người.

Bạch Cương và Âu Dương Kiên đưa mắt nhìn nhau. Khổng Lượng vẫn cười khà khà :

- Hành động vừa rồi của lão phu cho thấy rằng lão phu không hề cố ý hãm hại nhị vị. Song bổn bang có điều lệ những ai là thượng khách đều được đón tiếp bằng rượu độc. Bởi hàng cao thủ võ lâm thì tất nhiên vạn độc bất xâm. Còn những ai không thể uống rượu độc được thì xin lỗi, họ chưa thích hợp với địa vị thượng khách của bổn bang. Uống hay không là quyền của các vị, lão phu xin uống trước.

Dứt lời Khổng Lượng liền dốc cạn phần rượu còn lại vào miệng uống cạn.

Bạch Cương thừa biết trò quỷ quyệt của Khổng Lượng. Rượu độc là có thật, nhưng lão ta uống thuốc giải trước nên sẽ không bị ngộ độc, còn kẻ khác uống vào là chết ngay. Tuy nhiên chàng đâu chịu thua trong lần thử sức này.

Mới suy nghĩ xong Bạch Cương đã cầm chung rượu độc ngửa cổ nốc cạn, miệng thản nhiên khen :

- Tốt lắm, rượu rất ngon, rất thơm.

Âu Dương Kiên biến sắc vì lo sợ, còn Khổng Lượng tỏ vẻ vui mừng :

- Thằng tiểu quỷ này sẽ đứt gan đứt ruột mà chết thôi.

Quả nhiên lúc đó Bạch Cương ôm lấy bụng, nhắm mắt lại, sắc diện lộ rõ nét đau đớn cùng cực...

Âu Dương Kiên vội hỏi :

- Tiểu ca sao thế?

Khổng Lượng cười lớn :

- Còn sao nữa, hắn ta đứt cả gan ruột kinh mạch rồi...

Nhưng thình lình Bạch Cương bỗng mở mắt, vươn mình thẳng lên. Chàng quát to :

- Ngươi lầm rồi. Rượu độc của Thiên Long bang không làm hại được ta đâu.

Khổng Lượng giật mình kinh sợ. Lão ta vốn âm thầm theo dõi từ đầu, thấy Bạch Cương phá được trận đồ, qua được vườn độc hương, bây giờ uống luôn rượu độc mà không chết, quả là tay thiếu niên có võ công, nội lực siêu phàm.

Lão ta đâu biết Bạch Cương đã ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả thì Vạn Độc Bất Xâm Hình Tướng là chuyện dĩ nhiên.

Hắn lại cười xảo trá :

- Ôi, Bạch thiếu hiệp quả là cao thủ. Vừa qua cả ba cửa ải nguy hiểm mà thiếu hiệp đều phá vỡ, thật xứng đáng là thượng khách của bổn Bang.

Bạch Cương chỉ buông tiếng cười lạt đáp :

- Nếu tại hạ là kẻ tầm thường thì đâu dám vào nơi người ta vẫn gọi là tử địa.

Khổng Lượng cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong đã rúng động, nể sợ chàng thiếu niên đối diện.

Hắn liền nói :

- Lão phu xưa nay chưa từng hân hạnh được biết Bạch thiếu hiệp. Chẳng hay lần này thiếu hiệp hạ cố đến bổn bang có điều chi chỉ giáo?

- Xin các hạ hãy cho biết Hộ pháp của Thiên Long bang có mấy người đảm trách?

Cặp mắt Khổng Lượng ngời lên, hắn đáp :

- Chỉ duy nhất có một mình lão phu được Bang chủ tin tưởng giao trọng trách đó, tuyệt không có người thứ hai.

Gật gù vài cái, Bạch Cương hỏi tiếp :

- Như vậy là con gái của Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ là Tiêu Sở Quán có phải do chính quý Bang bắt cóc không?

Chấn động tinh thần, Khổng Lượng không trả lời ngay mà dè dặt hỏi :

- Việc này lão phu có nghe. Nhưng thiếu hiệp ngàn dặm tới đây hỏi như thế hẳn cũng liên quan mật thiết với Tiêu gia?

Vốn chưa ra giang hồ được bao lâu, lịch duyệt chưa đủ nên Bạch Cương cứ thành thực đáp :

- Tại hạ mồ côi từ nhỏ, được Tiêu thúc thúc nuôi dưỡng. Tiêu thúc đã qua đời, để lại người con gái mồ côi như tại hạ. Thế mà mới đây tại hạ trở về Tiêu gia đã biết Tiêu Quân muội bị người của Thiên Long bang bắt, nên nhất quyết phải truy tầm cho ra.

Những lời của Bạch Cương làm cho Khổng Lượng vừa mừng vừa sợ. Hắn mừng vì chàng chính là người hắn muốn tìm kiếm, mà hắn sợ bởi thiếu niên kia phá vỡ trận đồ, uống được rượu độc thì bản lĩnh của hắn khó lòng thắng được môn phen giao đấu.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một quỷ kế liền hỏi chàng ngay :

- Người bắt cóc lệnh muội có phải sắc diện trắng trẻo, mặc áo xanh nho sĩ, bộ râu chữ bát, tuổi trên dưới ba mươi không?

Bạch Cương gật đầu :

- Chính hắn đó.

Khổng Lượng vỗ hai bàn tay vào nhau :

- Thôi rồi, hẳn kẻ đó tự xưng là bổn bang Hộ pháp nên thiếu hiệp mới đến đây đòi Tiêu Sở Quân phải không?

Phân vân trong đầu, Bạch Cương nói :

- Tại hạ chỉ nghe nói lại, thực hư chưa tường, nếu các hạ đã biết chuyện thì nên kể rõ ra...

Mưu kế đã sắp sẵn, Khổng Lượng làm vẻ mặt buồn, thở dài bảo :

- Nói ra sợ nhị vị chê cười. Lão phu có một tên học trò hư. Chính thằng nghiệt đồ đã mạo danh Hộ pháp đến bắt con gái của Tiêu Tinh Hổ với ý đồ riêng, làm lão phu mang tiếng. Vừa qua lão phu đã cho người tìm bắt nó, nhưng lại được tin Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài đã đón đường giành Tiêu Sở Quân, đã bắt luôn cô gái và thằng nghiệt đồ ấy rồi.

Lời nói của Khổng Lượng làm cho Bạch Cương giật mình, bởi nếu Tiêu Sở Quân mà lọt vào tay Bích Nhãn Quỷ thì dễ gì còn sống sót.

Chàng lật đật hỏi :

- Vậy hiện nay lệnh đồ và Bích Nhãn Quỷ đang ở nơi nào?

Khổng Lượng mỉm cười bí hiểm :

- Thằng nghiệt đồ ấy dù chết mất xác lão phu cũng chẳng quan tâm làm gì, lúc nào lão phu bắt được cũng đem ra trị tội thôi. Còn Bích Nhãn Quỷ hành tung khó lường. Lão phu nghe nói hắn đang ở Lão Gia lĩnh, đất Liêu Đông, để luyện môn Hàn Độc âm công gì đó. Chắc hắn tới Giang Nam bắt người rồi lại về đó luyện công.

Bạch Cương vốn nghe Âu Dương Kiên nói chuyện Bích Nhãn Quỷ ở Lão Gia lĩnh nên nghe lời xảo trá của Khổng Lượng vội tin ngay là thật. Chàng vội đứng lên đáp :

- Nếu thế tại hạ xin cáo thoái.

Khổng Lượng cười hì hì :

- Nghiệt đồ làm bậy, lão phu cũng có điều lỗi. Phải chi Bích Nhãn Quỷ không ra tay thì lão phu đã nắm đầu nghiệt đồ và trao lại Tiêu cô nương lại cho thiếu hiệp rồi. Có điều lão phu mạn phép dặn dò thiếu hiệp phải coi chừng Bích Nhãn Quỷ. Chẳng những hắn có Thiên Độc phong châm mà còn luyện thành cả Hàn Độc âm công quả là tên nguy hiểm đáng sợ.

Biết Khổng Lượng nói khích mình, nhưng Bạch Cương là thanh niên đầy hào khí, luôn tỏ ra bản lĩnh hơn người.

Chàng liền nói lớn :

- Đừng nói một Bích Nhãn Quỷ mà cho dù chục tên quỷ thì tại hạ cũng buộc hắn thả Sở muội ra.

Âu Dương Kiên trong lòng nghi hoặc không tin vào những lời xảo trá của Khổng Lượng. Nhưng giờ để Bạch Cương xông vào Tổng đàn Thiên Long bang, biết có tìm ra Sở Quân không, mà sự nguy hiểm lớn lao vô cùng. Ông ta vốn quý mến chàng thiếu niên hào hùng kia, không muốn chàng lâm vào vòng nguy hiểm khi mọi việc chưa tỏ tường nên ông cứ lặng lẽ không nói câu gì.

Lúc ra đến cửa ngoài, Âu Dương Kiên mới vòng tay bảo Khổng Lượng :

- Hôm nay bần đạo là bạn đường với Bạch thiếu hiệp, được tôn giá tiếp đãi đã hiểu rõ đức độ của Hộ pháp quý Bang. Hẹn sau này sẽ có ngày tái ngộ.

Khổng Lượng lại bị chửi xéo nữa thì giận lắm, song vẻ ngoài vẫn cứ thản nhiên đưa tiễn, còn Âu Dương Kiên đắc chí vừa cười vừa gật gù bước ra. Bỗng lão giật thót mình vì có đạo kình phong dữ dội ập đến từ phía sau lưng làm lão vội quay phắt lại...

Thì ra một con cọp lớn như con trâu đang chụp lấy lão. Âu Dương Kiên vội tràn mình né, thì góc đối diện lại thêm một con cọp nữa lao vọt tới như tên bắn.

Tình thế thập phần nguy hiểm, khiến lão đạo sĩ râu đỏ là tay cao thủ cũng phải lúng túng hoảng hồn. Lão muốn phản ứng cũng không còn kịp nữa.

Ngay lúc đó...

Một tiếng “Ầm” vang dội, cả hai con cọp vừa đến gần Tử Mân đạo sĩ đều bị bắn ra góc núi vỡ đầu chết tươi.

Âu Dương Kiên bàng hoàng nhìn lại thấy Bạch Cương vừa thu chiêu, sắc diện không hề thay đổi.

Thì ra Bạch Cương vừa dùng chiêu Hổ Phốc giết chết một lúc hai con cọp, giải nguy cho lão đạo.

Bạch Cương vừa tới bên Âu Dương Kiên, thì Khổng Lượng cũng vừa bước đến. Hắn vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng :

- Ôi, thật là tuyệt chiêu. Một chưởng giết hai mãnh hổ là chuyện thường, song có người ở đó mà hai cọp chết nhưng người vẫn bình yên, không bị ảnh hưởng mới là chuyện lạ. Đệ nhất cao thủ cũng chưa chắc phát chiêu tinh tế được như thế.

Miệng thì Khổng Lượng khen, nhưng trong lòng hắn đã khiếp sợ Bạch Cương. Bởi thấy công phu của chàng đã đến mức nhập diệu.

Bạch Cương chỉ “hừ” một tiếng, gằn giọng :

- Loài hổ lang mà cũng muốn chận đường ta sao?

Khổng Lượng biết Bạch Cương mắng khéo mình, bèn cười xảo trá :

- Hai con nghiệt súc tưởng ai cũng như ai, gặp phải cao nhân thì chết là đáng rồi. Lão phu chậm chân không kịp quát mắng chúng, xin cáo lỗi với nhị vị.

Âu Dương Kiên cũng cười lạt một tiếng như Bạch Cương, vái chào Hộ pháp Khổng Lượng cho phải phép, rồi băng mình xuống núi.

Bỗng Bạch Cương nhìn thấy dưới chân núi có hai cô gái đang hỗn đấu với nhau, xung quanh có mấy tên thuộc hạ Thiên Long bang đứng xem.

Từ lúc ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, nhãn lực của Bạch Cương rất tinh tường. Từ trên cao chàng đã nhận ra hai cô gái đó là Phương Tuệ và Điền Hồng, chàng vội vàng phóng tới thật nhanh, miệng thét vang dội :

- Cùng là người nhà cả, hãy dừng tay!

Phương Tuệ và Điền Hồng lúc đó dường như đều hăng máu, cứ xông vào nhau xuất những tuyệt chiêu. Bạch Cương la lớn như thế mà cả hai đều chẳng nghe thấy gì cả.

Lúc đó chưởng ảnh lấp loáng, kình khí mịt mù, cả một vùng chân núi chấn động khủng khiếp.

Bạch Cương vội bỏ Âu Dương Kiên lại phía sau, chàng vận thần hành di bộ chạy xuống núi vùn vụt...