Chưởng Hồn Chiêu

Chương 39: Trúng độc kế Bạch Cương lâm nạn

Rừng núi trùng điệp mà Bạch Cương cứ mải miết phi hành, sau khi đã nổi giận bởi cuộc giao tranh giữa Hoàng Phủ Bích Hà và Đơn Huệ Tâm.

Bỗng một ngọn phi tiêu từ trên tàn cây rậm lá nhắm vào Bạch Cương phóng vèo tới.

Vốn đã luyện được Ngũ Cầm kỳ kinh từng ăn trái Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, Bạch Cương còn được Thiên Độc Thánh Thủ ngầm truyền cho Thiên Độc thập tam chiêu nên thính lực tinh vi và rất rành cách dùng độc trong võ thuật.

Chàng nghe tiếng gió là biết có độc trâm ám hại. Thủ pháp của Bạch Cương nhanh như chớp. Thay vì né tránh độc trâm, Thì chàng chỉ nghiêng đầu rồi đưa tay bắt lấy ám khí.

Nhưng chính vì bận chụp phi tiêu mà chàng không kịp thấy kẻ phóng phi tiêu đã rời tàn cây chạy trốn.

Kẻ ấy chẳng ai khác hơn là Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng, Hộ pháp Thiên Long bang.

Trụ bộ trên một mỏm đá, Bạch Cương mở bàn tay xem chiếc phi tiêu, lại thấy chuôi phi tiêu có gắn một mảnh giấy liền mở ra đọc:

“Thiên Long bang đã bắt lại Vương Bá Xuyên, giam ở Áp Chủy cương, Thông Thiên Độc Long và bọn ma đầu đang tập trung ở đó. Thiếu hiệp không nên đến.

Thanh Y Nương”.

Bạch Cương giật mình thầm nghĩ :

- Vương sư huynh đã được Hà Thông và Hồ Diễm Nương đưa đi Tây Hồ để gặp Thượng Quan huynh, tại sao lại bị Thiên Long bang bắt. Mà ai báo tin cho ta đây. Áo xanh chỉ có Doãn Tố Trinh, song nếu là Tố Trinh thì phải là Lục Y, không phải Thanh Y. Vả lại Tố Trinh đã kêu mình là Bạch ca, đâu còn kêu tiếng thiếu hiệp khách sáo nữa.

Tuy suy nghĩ như vậy song Bạch Cương lại nghĩ thêm :

- Phải chăng ta đã cần tìm kiếm Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân để rửa hận. Vậy tại sao ta không đến Áp Chủy cương?

Thế là Bạch Cương chuyển mình sang hướng tây để phi hành tới Áp Chủy cương, ngọn núi cao nhất của dãy Quỷ Sơn Liên Nhạc.

Lát sau Bạch Cương đã tới đỉnh núi quanh năm phủ tuyết kia. Vết thương do Phong Hỏa pháp sư đánh trúng lại hành chàng đau đớn, song Bạch Cương cứ hăng hái sục tìm dấu vết bọn ma đầu nơi đỉnh tuyết.

Bỗng một chuỗi cười lạnh tanh vọng tới. Bạch Cương giật mình ngó lên đã thấy những bóng người từ mặt biển dưới chân núi phóng vèo đến chỗ chàng đang đứng.

Bạch Cương vội trụ bộ thủ thế.

Chớp mắt một cái, Thông Thiên Độc Long đã đứng trước mặt chàng. Quanh lão ùn ùn những ma đầu yêu nữ kéo tới bao quanh.

Bạch Cương nhận ra Hạo Thủ Thương Long Cổ Khôn, Thiên Phật Chưởng Vu Dương, Thiên Lai Ma Nữ, Âu Dương lão đạo và Xung Thiên Điêu Tử.

Chàng cười gằn :

- Hay lắm, bọn ma đầu các ngươi gần như đủ mặt. Ta có dịp hỏi tội để bắt các ngươi nhận lấy cái chết.

Đơn Hiểu Vân cười lạt :

- Hào khí lắm. Mấy tháng qua một mình các hạ xông đến Hắc Mãng đàn, vào Quy Sơn, đại náo Cửu Cung sơn, đả thương Tứ Đại Sát Tinh và tàn sát các vị Đường chủ của bổn bang, nên các hạ đã lẫy lừng tên tuổi. Hôm nay lão phu là Bang chủ cũng muốn hân hạnh được các hạ chỉ bảo vài chiêu bình sinh tuyệt học. Nhưng trước hết lão phu mong các hạ cho biết nguyên do vì sao các hạ liên tiếp gây sự với bổn bang. Nếu nghe ra có lý, lão phu sẽ bỏ hết chuyện cũ, mà còn trả Vương Bá Xuyên cho các hạ. Bằng vụ việc phi lý thì... Khà khà... Các hạ để lại cái đầu.

Bạch Cương nổi giận cười gằn :

- Đơn Hiểu Vân, ngươi đừng giở giọng quanh co. Ta hỏi ngươi, năm xưa cả ba đời nhà họ Địch và vợ chồng Càn Khôn Kiếm Hoành Phủ Vân Long, rồi vừa qua Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hồ có phải do một tay ngươi sát hại không?

Thông Thiên Độc Long trố mắt nhìn Bạch Cương rồi gằn giọng :

- Vậy những kẻ ấy với các hạ liên quan thế nào?

Câu hỏi của Đơn Hiểu Vân khiến Bạch Cương khó đáp, bởi cho tới nay chàng vẫn chưa xác định được lý lịch của mình. Song qua một khắc suy nghĩ, Bạch Cương thét :

- Bạt Phong Đao Tiêu Tinh Hổ là vị thúc thúc từng nuôi dưỡng ta từ thuở bé, cũng như cha ruột của ta. Riêng tội ác của các ngươi và bọn Thiên Long bang, dù chẳng có gì liên quan ta cũng có thể trừ khử bọn ngươi để diệt mối họa cho thiên hạ.

Đơn Hiểu Vân rống lên một tràng cười rùng rợn :

- Ha ha, thì ra các hạ liều thân tới đây chỉ vì việc của kẻ khác. Lão phu thật sự kính nể khí phách của các hạ đó.

Sau những lời khách sáo, Thông Thiên Độc Long bỗng thét lên :

- Tiểu tử đừng quá hợm mình. Ngươi đã dám đến Áp Chủy cương này thì phải táng mạng ở đây thôi.

Bạch Cương ưỡn ngực dõng dạc bảo :

- Ngươi mang danh Bang chủ, không nên nói ra những lời thô lỗ, tự nhận có võ công thượng thặng thì cứ xuất chiêu đi.

Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân trừng mắt, quát lớn :

- Ngươi phải chết.

Lão chậm bước tới, song thủ giương cao. Đột nhiên có tiếng kêu lớn :

- Xin hãy dừng tay.

Tất cả cùng quay mình, thấy bốn gã đen thui hình dung cổ quái vụt phóng tới.

Đơn Hiểu Vân tươi nét mặt, kêu lên :

- Quan Ngoại tứ quỷ thủ, không ngờ các vị cũng đáp lời mời của bổn bang vừa kịp lúc.

Một tên quỷ đen già nhất trong bọn vòng tay đáp :

- Quý bang hiện đang lừng lẫy ở Trung Nguyên, làm sao Quan Ngoại tứ quỷ thủ không chiếu cố.

Một tên khác lại nhảy ra hét lớn :

- Cắt tiết gà đâu cần tới dao mổ trâu. Tiểu tử kia khỏi cần Bang chủ bẩn tay, cứ để đấy cho huynh đệ chúng tôi xử trí.

Tên này vừa dứt lời, cả bốn tên đều vây lấy chàng trai trẻ. Bạch Cương bật cười khinh thị :

- Bốn con quỷ đánh thuê. Chắc các ngươi đã biết Phong Hỏa pháp sư từ Tây Vực qua hỗ trợ tội ác cho Thiên Long bang đã bị ta đánh suýt chết, cút đi rồi. Bây giờ đến lượt các ngươi nộp mạng.

Nhất Hắc Quỷ nổi giận khoác tay :

- Huynh đệ, mau xuất chiêu đập tiểu tử thành cát bụi cho ta.

“Ầm Ầm” chưởng phong lập tức gào thét, kình khí cuồn cuộn từ bốn hướng ập vào Bạch Cương.

Không ngờ chưởng lực của Tứ quỷ quá mạnh ngoài ước tính của mình, mà chúng lại liên thủ hợp công một lượt, nên Bạch Cương bị trúng hai luồng kình khí, thân hình chao đảo, phủ tạng nhộn nhạo suýt té ngã.

Chàng vội hít một luồng chân khí rồi sử dụng thân pháp Xà Du bắn minh lên cao, đè lên sóng chưởng của hai tên tả hữu.

Từ thế thượng phong đó, Bạch Cương vung tả chưởng sử dụng chiêu Cửu Tiên Nhất Hạc, hữu chưởng xuất chiêu Chấn Thế Lược Phong, nhằm ngay Tứ quỷ vỗ xuống.

Lập tức chưởng phong như lốc cuốn, kình đạo ầm ầm, cát bay đá chạy mịt mù khủng khiếp...

“Bùng Bùng” hai tiếng rung chuyển đất trời, khoảng chân núi bị lún sâu mấy thước, mặt biển ngoài xa cũng dựng lên mấy cột sóng dữ dội.

Tứ quỷ Quan ngoại bị chưởng lực của Bạch Cương đánh văng vào vách đá tét đầu, vỡ ngực chết tươi, thân thể chúng còn bị tung vọt ra ngoài biển mất tích.

Bọn ma đầu chấn động nhìn nhau.

Nhưng lúc ấy Bạch Cương cũng lảo đảo, bởi chàng còn mang thương tích trong mình mà dụng lực quá lớn.

Chàng cảm thấy khí huyết quay cuồng, cổ họng nghèn nghẹn... bỗng ói ra một búng máu bầm.

Thấy chỉ hai chiêu Bạch Cương đã đánh Tứ quỷ Quan ngoại tan xác, bọn ma đầu giật mình kinh sợ. Song trước mặt Bang chủ, bọn chúng phải tỏ vẻ hung hăng.

Thiên Phật Chưởng Vu Dương thét vang :

- Tru sát ngay tên tên tiểu tử...

Âu Dương lão đạo và Thiên Lai Ma Nữ đồng loạt lướt tới. Nhưng Thông Thiên Độc Long đã quát to :

- Để thằng bé cho ta...

Cả bọn vốn đã kiêng sợ Bạch Cương. Thấy Bang chủ muốn tự tay xuất thủ thì mừng quá, liền dạ vang một tiếng, lùi cả lại phía sau.

Đơn Hiểu Vân chờn vờn bước tới. Hắn cười hiểm độc :

- Tiểu tử, Thiên Long bang ở đây chưa phải đã hết người. Nhưng ngươi muốn đối địch cùng ta thì bổn Bang chủ cũng cho ngươi có cơ hội để ngươi chết mà vui lòng nhắm mắt.

Rồi lão chợt thét :

- Xuất chiêu đi.

Bạch Cương đang bị nội thương khá nặng, chàng lại biết Thông Thiên Độc Long Đơn Hiểu Vân có võ công thượng đẳng. So chưởng với lão là một sống một chết. Nhưng vì mối thù của Hổ thúc thúc và cái chết của bao người khác, Bạch Cương nhất quyết tự tay trừ khử lão ma đầu này, dù bị vong mạng chàng cũng vui.

Bởi thế Bách Cương hít mạnh luồng chân khí, ngầm vận đủ mười thành công lực, rồi nói to :

- Tiền chủ hậu khách, ngươi xuất chiêu trước đi.

Đơn Hiểu Vân cười khà khà :

- Kiên cường và hào khí lắm. Được rồi, lão phu ra tay tế độ cho ngươi.

Lão rùn hai vai xuống, hít sâu, nạp khí vào Đan Điền, và cước hạ di động sấn đến.

Bạch Cương vươn mình sẵn sàng nghênh đón những chiêu mãnh liệt. Đột nhiên có những tiếng kêu vang :

- Phụ thân, đình thủ.

Đơn Hiểu Vân ngạc nhiên quay nhìn lại, Thấy con gái lão là Đơn Huệ Tâm phóng vút tới, liền hỏi :

- Huệ Tâm, con làm sao thế?

Huệ Tâm la lớn :

- Bạch ca ca đang bị chấn thương trầm trọng. Cha không được xuống tay...

Thông Thiên Độc Long cũng biết Bạch Cương đang bị thương nặng, lão chỉ cần cố gắng vài phần là trừ khử được một kẻ đại thù. Bởi vậy lão đâu chịu nghe lời can gián.

Trợn mắt lên, lão quát :

- Tránh ra...

Tả chưởng vung mạnh, lão xô bắn Đơn Huệ Tâm ra ngoài. Nhưng cô gái lại chồm tới theo thế Lý Ngư Đả Đỉnh, ôm lấy đầu gối Đơn Hiểu Vân và tha thiết nói :

- Cha ơi, Bạch ca là người tốt. Cha không được giết chàng.

Đơn Hiểu Vân tức điên lên, lão không ngờ con gái mình yêu thương một kẻ thù nguy hiểm. Lão liền đưa nhất chỉ điểm vào huyệt hôn mê của Đơn Huệ Tâm khiến nàng ngã lăn ra đất.

Bạch Cương trông thấy tất cả. Chàng hết sức xúc động bởi tình yêu của Huệ Tâm. Nhưng trước mắt là chàng phải đương đầu với cha nàng đang từng bước đi tới như một tử thần.

Lão ta đột nhiên thét một tiếng dữ dội.

Song chưởng vung lên, Đơn Hiểu Vân xuất chiêu Đảo Hải Cầm Long vỗ thẳng vào Bạch Cương, kình lực ầm ầm cuốn tới như một cơn sóng dữ.

Đất đá tung bay mịt mù...

Bạch Cương vốn đã phòng thủ, chàng hoành ngang song chưởng đẩy trực diện một chiêu Mãnh Hổ Bạt Sơn đối địch với Đơn Hiểu Vân. Chưởng đạo tựa phong ba bão táp lướt đến.

“Ầm” một tiếng trời long đất lở, Đơn Hiểu Vân phải thối lui cả trượng về phía sau, thân hình lảo đảo, mắt đổ hào quang.

Còn Bạch Cương gắng sức quá, nên đẩy lui được đối thủ thì chàng cũng bị ứ hơi, nội tạng bị đảo lộn, lúc song chưởng giao thoa, trụ bộ không vững nên chàng ngã ngồi xuống, miệng ộc một vũng máu.

Thông Thiên Độc Long trúng một chưởng của Bạch Cương, hắn giật mình nghĩ thầm :

- Tiểu tử quả thật có công lực phi thường, thân pháp kỳ lạ, không hiểu sư phụ của hắn là ai...

Lão nhìn thấy Đơn Huệ Tâm bị mình điểm huyệt nằm trên mặt đất thì càng thêm căm tức gã trai trẻ.

Nhận ra Bạch Cương đã ngồi và ói máu lên đám cỏ khô, lão mừng lắm, liền phóng vèo đến bổ xuống một chiêu Thần Lôi Tróc Quái hàm chứa mười thành công lực.

Trong lòng lão tin chắc Bạch Cương khó toàn mạng với chiêu này.

Trong chưởng đạo mịt mù, kình khí di động, đột nhiên một bóng trắng vút lên như pháo thăng thiên...

“Bình Bình...”

Sau những tiếng nổ nhức óc, lại chính Đơn Hiểu Vân bị bắn tung ra xa, ngã xuống ngoài bên triền đá, khiến bọn ma đầu ngạc nhiên hoảng vía.

Chúng ngó lại Bạch Cương Thấy chàng loạng choạng, nhưng lại ngồi xuống tọa công như chẳng có gì xảy ra.

Thật bất ngờ, song đó chỉ là do thời khắc xuất thần của Bạch Cương.

Tuy chàng ói máu ngất ngư, song công lực vẫn còn mạnh bởi chất bổ thần diệu của Bạch Mai Linh Quả. Thị lực tinh tường, Bạch Cương đã thấy chiêu Thần Lôi Tróc Quái của Đơn Hiểu Vân quá nguy hiểm. Chàng liền vận nội lực sử dụng thân pháp Xà Du bắn mình lên quật thẳng một chiêu Ác Điểu Phi Thiên, chiêu dữ nhất trong bộ Điểu của Ngũ Cầm kỳ kinh.

Chưởng đạo như tia sét, vừa hóa giải chiêu thức của đối thủ, vừa đánh bật lão ma đầu văng đi xa lắc.

Tuy nhiên, sau tuyệt chiêu dữ dội, Bạch Cương bị tổn thương chân khí, lại phải ngồi xuống tọa công.

Âu Dương lão đạo vội vã chạy tới nâng Đơn Hiểu Vân. Lão ta phun ra một vòi máu, đôi mắt lờ đờ...

Hạo Thủ Thương Long Cổ Khôn gầm lên :

- Để tại hạ tán nát xương thằng tiểu tử ra.

Nhưng Đơn Hiểu Vân đã bật dậy hét lớn :

- Cứ để nó cho ta.

Thật không hổ danh Bang chủ, Đơn Hiểu Vân phục hồi công lực rất nhanh, và lão cảm thấy mất mặt với đám thuộc hạ nên lại nhảy phóc về phía Bạch Cương như một tia chớp.

Đình bộ cách Bạch Cương một trượng, Đơn Hiểu Vân thấy sắc mặt chàng đã tái xanh, nhợt nhạt, máu rỉ bên khóe miệng, liền bật cười hỏi lớn :

- Tiểu tử, ngươi muốn tự sát hay chờ lão phu ra tay?

Bạch Cương trừng mắt nhìn lão ma đầu thét to :

- Đừng nói chuyện hoang đường.

Chàng bật mình lên, nhưng Đơn Hiểu Vân đã nhanh tay xuất thủ, chưởng và trảo cùng lúc bổ vào Bạch Cương chiêu Lưỡng Long Truy Mệnh là chiêu tối độc trong Kim Long thần chưởng.

Lão quyết dùng chiêu này chấm dứt tính mạng chàng trai.

“Ầm” một tiếng rung chuyển núi non, bọn ma đầu công lực phi thường vẫn bị chấn động nghiêng ngả, cây gãy, đá bay lọan xạ.

Lúc đó Đơn Hiểu Vân đang loạng choạng, còn Bạch Cương xốc tới xuất chiêu liên tiếp dồn lão vào vách núi.

Thì ra Bạch Cương đã dồn hết sức lực còn lại trong cơ thể bị thương trầm trọng của mình để sử dụng Độc Công thập tam thức mà Thiên Độc Thánh Thủ đã truyền cho. Chẳng những chàng hóa giải được chiêu Lưỡng Long Truy Mệnh của Đơn Hiểu Vân mà còn đánh bạt lão vào vách núi. Chỉ cần một thức cuối cùng là Bạch Cương có thể hạ sát lão ma đầu.

Song vừa lúc đó kinh mạch của chàng đã gần như bế tắc... Chàng lảo đảo, té ngồi và miệng phun máu có vòi.

Trên cao, bọn ma đầu thuộc hạ của Đơn Hiểu Vân nhốn nháo. Chúng cùng nhau la vang :

- Mau cứu Bang chủ...

Âu Dương lão đạo, Hạo Thủ Thương Long, Thiên Phật Chưởng, Thiên Lai Ma Nữ và Xung Thiên Điêu Tử đồng loạt xuất thủ...

Kình đạo ầm ầm di động.

Năm đạo chưởng phong cuồn cuộn quật vào Bạch Cương giữa lúc chàng gần như khô cạn nguyên khí bởi dồn Độc Thức đánh ngã Đơn Hiểu Vân.

Hỡi ôi, toàn thân Bạch Cương bị chưởng khí của bọn Ma giáo đánh văng từ triền núi xuống biển như một chiếc lá.

“Ùm” một tiếng, chàng trai trẻ biến mất dưới làn nước và những con sóng trắng mênh mông.

Vừa lúc ấy, một bạch y thiếu nữ xuất hiện. Nàng kêu đau đớn xé lòng :

- Trời ơi, Bạch ca...

Mắt nhìn mặt biển mênh mông vừa nuốt gọn chàng trai anh tuấn, cô gái ứa lệ ướt đẫm đôi má. Rồi bỗng đôi mắt đẹp của nàng rực sáng căm thù, nàng lao thẳng như mũi tên về phía bọn ma đầu hung ác.

Lúc ấy Đơn Hiểu Vân đã được bọn thuộc hạ đưa lên sườn núi, xoa nắn kinh mạch, khai thông huyệt đạo và cho uống mấy hoàn linh dược nên đã lập tức khỏe mạnh tỉnh táo.

Lão bật cười lớn :

- Ha ha, thế là thằng tiểu tử làm mồi cho cá rồi, ha ha...

Đột nhiên lão giật mình sửng sốt bởi một bóng trắng xẹt tới ngay trước mặt như ánh sao băng...

Đó chính là Hoàng Phủ Bích Hà.

Trông thấy kẻ tử thù đã sát hại cha mẹ mình, và vừa đánh văng cả người mình yêu xuống biển, làm sao Bích Hà không nổi giận xung thiên?

Vừa lên đến sườn núi Bích Hà đã vung một chiêu Phiên Thiên Tuyết Chưởng vào giữa ngực Đơn Hiểu Vân như sét đánh.

Vội đảo mình theo thế Di Thân, Thông Thiên Độc Long tránh được luồng chưởng khí, nhưng ngọn chưởng đánh sạt cả vách núi làm bọn thuộc hạ của lão ma đầu kinh hồn thoát chạy.

Thiên Lai Ma Nữ nổi giận lướt tới toan vỗ một chưởng vào Hoàng Phủ Bích Hà, nhưng Đơn Hiểu Vân lại quát :

- Dừng tay.

Ma nữ ngạc nhiên, nhưng không dám trái lệnh, vội thu chiêu hậm hực lùi về phía sau.

Đơn Hiểu Vân nhìn cô gái, quát hỏi :

- Tiểu a đầu từ đâu tới, sao dám mạo phạm bổn Bang chủ?

Bích Hà trừng mắt thét :

- Quái ma, lão còn làm bộ ngây thơ không biết ta là ai sao? Mẹ ta là Bạch Mai Nương với ngươi cùng là đồng môn mà ngươi nhẫn tâm sát hại và ám toán luôn cả Địch gia. Chính ngươi cũng giết cha ta là Hoàng Phủ Vân Long nữa. Mối gia thù này ta phải lấy đầu nhà ngươi mới rửa xong huyết hận.

Lời chưa dứt nàng đã xuất chiêu đánh thẳng vào Đơn Hiểu Vân.

Một tiếng “Ầm” rung chuyển, chiêu Tuyết Băng Lãnh Sát dữ dội nhất trong Phiên Tuyết chưởng ào ào như bão tuyết cuộn ập vào lão ma đầu vô cùng mãnh liệt.

Đơn Hiểu Vân vội tung mình lên thoát qua luồng chưởng đạo, nhưng huyết khí của lão cũng nhộn nhạo khác thường.

Vừa trụ bộ lão đã quát to :

- A đầu. Lão phu khổ công tìm kiếm ngươi để tận diệt, không ngờ hôm nay ngươi dẫn xác tới đây. Coi bộ ngươi cũng có chút bản lĩnh. Mai Phong lão bà bà là gì của ngươi?

Hoàng Phủ Bích Hà thét lên :

- Ngươi biết ra thì đã quá muộn. Hãy nộp mạng.

Nàng lại sấn tới phát chiêu Phi Tuyết Sơn Đầu, vận đủ mười thành công lực đánh vào Đơn Hiểu Vân.

Tiếnh nổ “Bình” đanh gọn mà choáng óc, triền núi nứt toác một mảng lớn, đá bay từng tảng kinh người.

Đơn Hiểu Vân bị bật tung lên, làm bọn thuộc hạ lao tới toan xuất thủ cứu nguy. Nhưng bọn chúng đã nghe một tràng cười lạnh tanh của Bang chủ từ trên cao...

Rồi hai tiếng “Ầm Ầm” kinh khiếp, chiêu Thần Long Hoán Vũ từ song chưởng của Đơn Hiểu Vân quật thẳng xuống đầu cô gái như sấm sét.

Bích Hà biết đó là tử chiêu Kim Long thần chưởng nên nàng vội nhảy tránh cho xa tầm sát thương.

Nhưng không kịp nữa, Bích Hà không bị chưởng đánh vào đầu thì dư lực của kình đạo đã quật vào giữa ngực nàng.

Một tiếng thét thảm thiết, cô gái ngã lăn ra mặt đất hôn mê luôn, các huyệt đạo dường như đều bế tắc.

Đơn Hiểu Vân bật cười rùng rợn :

- Hừm, lão phu tế độ cho ngươi cùng về với ông bà cha mẹ ngươi.

Lão đắc chí xông thẳng tới, không cần đề phòng gì cả.

Bỗng một luồng chưởng đạo đánh thẳng vào lão như tia chớp xẹt... và sau tiếng “bình” điếng hồn, Đơn Hiểu Vân bị đánh té ngửa bởi lão bất ngờ không kịp ra tay.

Vừa lúc đó, một chàng trai xuất hiện, giữa tiếng kêu la của mấy tên ma đầu :

- Kim Tiên Ngọc Long.

Đúng là Thượng Quan Thuần Tu vừa lợi dụng lúc sơ ý của Đơn Hiểu Vân giáng ra một chiêu Lôi Công Đả Quỷ...

Bởi gấp rút giải nguy cho Bích Hà nên Thuần Tu không kịp tập trung công lực để giết Bang chủ Thiên Long bang, mà chỉ làm lão trọng thương té ngã.

Nhanh như chớp, Thuần Tu phóng vèo tới ẵm lấy Hoàng Phủ Bích Hà.

Song Âm Dương lão đạo, Thiên Lai Ma Nữ, Thiên Phật Chưởng, Hạo Thủ Thương Long và Xung Thiên Điêu Tử cùng xông đến vây phủ bốn mặt.

Vẫn bình tĩnh, Thuần Tu ôm Bích Hà một tay, còn tay kia vung Trường Thiết tiên vận kình lực quật một đường Mai Hoa Lạc Địa... đường roi hàm chứa luồng lực đạo phát nổ “Bình Bình” đánh một vòng xô dạt hết bọn thuộc hạ của Đơn Hiểu Vân.

Vừa có khoảng trống, Thuần Tu sử dụng thân pháp Đằng Long ôm Bích Hà lao vào rừng như mũi tên.

Bọn ma đầu Thiên Long bang bị đường roi của Thuần Tu đánh dạt ra. Lũ chúng lại lo xúm vào cấp cứu Đơn Hiểu Vân nên không truy cản chàng trai nữa.

Đơn Hiểu Vân được cứu tỉnh rất nhanh. Lão ta cười gằn :

- Không sao, giết được gã Bạch Cương là ta an tâm, con bé kia cứ để đấy, sẽ có ngày ta giết nốt.

Hắn lại bật cười lớn hơn :

- Không ngờ mẹo nhỏ của ta giao cho Hộ pháp Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng lại có kết quả lớn. Sự thật ta chẳng bắt được Vương Bá Xuyên mà gạt được thằng tiểu tử ngây thơ...

Cả bọn ma đầu thấy Bang chủ vui vẻ cũng cười lên tán thưởng. Chúng chợt ngó lại chỗ Đơn Huệ Tâm bị điểm huyệt nằm trên vạt cỏ thì nàng đã không còn ở đó. Cô gái đã vận công tự giải huyệt đạo và bỏ đi mất từ bao giờ.