Chưởng Khống Tu Chân

Chương 4: Duyên Cứu, Nợ Dứt

Tại lầu hai của tiểu lâu gần cạnh.

Trước một màn Trần Đan bất ngờ tỉnh dậy, nhanh chóng hạ gục ba tên to con rồi tẩu thoát. Hai người, thiếu nữ bình dị và lão già bạch mi đều nhất thời giật mình, khó tin.

Người thiếu nữ khó tin vì đây là lần đầu có người nam nhân thoát khỏi sự mê huyễn đến từ sắc đẹp thật sự của nàng.

Còn lão già bạch mi, sau vài giây khó tin thì với tri thức ngàn vạn năm sống của mình, lão cũng đã nhanh chóng hiểu ra được lý do vì sao Trần Đan có thể thoát khỏi huyễn mộng tự nhiên đến từ sắc đẹp mê thiên – hoặc địa của đồ nhi lão.

“Để thoát khỏi huyễn thuật, có ba cách. Một là sở hữu Thiên Thể trở lên, bản thân sẽ tự động có khả năng kháng rất nhiều loại ảo thuật. Hai là có linh hồn trú ngụ bên trong linh hồn, trợ giúp đánh thức linh hồn đang bị ảo thuật thức tỉnh. Hoặc ba, bản thân chính là đại năng chuyển sinh, có năng lực phi thường vượt trội nên tự thân thoát được ảo thuật”.

“Tiểu tử này không có Thiên Thể, hắn sỡ hữu Phàm Thể, vậy cách thứ nhất là không thể. Chỉ có cách thứ hai hoặc ba, nhưng dù là cách nào đi chăng nữa thì…”

Bỗng dưng, đôi mắt vốn giản dị, hiền hòa của lão già bạch mi chợt hóa thành lạnh lẽo, tràn ngập sát khí vô hình.

“Để tránh nguy cơ trong tương lai hắn tìm đến trả thù vì Mộng nhi đã vô tình khiến hắn rơi vào huyễn cảnh, làm hắn suýt chết hôm nay. Hắn phải chết ngay bây giờ, lúc còn chưa có sức mạnh khó lường”.

Lão già bạch mi đứng dậy, sức mạnh của một bậc đại năng Thánh cảnh lập tức tỏa ra, tìm đến nơi Trần Đan đang di chuyển để giết. Thế nhưng mà không ngờ…

“Hả, người của Cửu Hoa Thần Cung cũng ở đây? Họ có quan hệ với hắn ư?”.

“Không tốt!”.

Lão già bạch mi vội nói với hai người đồ đệ.

- Mộng nhi, Yên nhi, chúng ta đi.

Không đợi hai vị đồ đệ phản ứng, lão già bạch mi đã mang hai nàng biến mất ngay tại chỗ, khiến nhiều người xung quanh hết hồn, mắt trợn lên đầy to lớn cùng vẻ ngơ ngác, khó tin chuyện vừa xảy ra trước mặt.

- Ơ, hình như vừa rồi có ba người đã ngồi ở đây thì phải?

Quay lại phía Trần Đan.

Trần Đan sau khi rời khỏi hiện trường, hắn cũng không đi xa mà tìm đến con hẻm vắng ngay gần đó, cởi bỏ chiếc mặt nạ ném đi, làm lộ ra một khuôn mặt thật đầy máu. Ở mắt, tai, mũi, miệng đều rĩ máu, rồi hắn không thể gượng thêm được nữa, gục ngã xuống đất vì bị thương quá mức nghiêm trọng.

Trong tình huống vừa rồi, khi hắn đang như kẻ vô hồn lạc bước giữa chốn ảo cảnh ngàn hoa thì đột nhiên có một giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn bốn từ “chàng mau tỉnh lại”, giúp ý thức của hắn tỉnh dậy.

Tuy nhiên, ý thức tỉnh dậy nó không đồng nghĩa với cơ thể của hắn cũng tỉnh dậy, nó vẫn hoàn toàn cứng đờ và bất động, buộc Trần Đan phải liều mạng điều khiển dòng chảy linh lực trong cơ thể, tự gây ra thương tích cực mạnh cho bản thân để lấy về cảm giác đau đớn, vực dậy cơ thể. Nhờ đó mà hắn đã kịp thời ngăn chặn được việc bị Tân Lực gỡ bỏ mặt nạ và hạ gục ba người Tân Lực, thoát khỏi một kiếp nạn chí tử. Nhưng cái giá mà hắn phải trả cũng không hề rẻ.

Gục ngã tại nơi đây không phải điều hắn mong muốn, nhưng hắn không còn cách nào khác vì sức chịu đựng của bản thân đã đi đến giới hạn. Với thương thế đang âm ĩ mạnh mẽ trong cơ thể như thế này, nếu vận may đến, được một người tốt bụng giúp đỡ, hắn sẽ sống, còn không thì tất sẽ chết.

Đây là một ván bài sinh tử mà hắn không phải người quyết định.

Hắn cũng không hề hối hận đối với việc bản thân đã làm khi muốn cứu giúp một người lạ. Đây là quan niệm nhân sinh của hắn. Tất cả chỉ là do vận số hắn không được tốt, bất ngờ gặp phải một đôi mắt xinh đẹp lạ thường đã cuốn đi tâm trí hắn nên mới thành ra như thế này.

Lỗi lầm không thuộc về bất cứ một ai mà chỉ là do số trời đã định. Nó vốn là như thế, thì nó sẽ là như thế thôi.

Nửa giây sau, ánh mắt Trần Đan dần chìm vào bóng tối mơ hồ, rồi hoàn toàn bất tỉnh.

Ngay lúc này, trong con hẻm ít người qua lại liền xuất hiện thêm hai bóng người. Một người là một nữ nhân xinh đẹp, sỡ hữu đôi mắt màu tím lộng lẫy, trông bộ dạng chỉ khoảng 20 tuổi xuân xanh nhưng tuổi thật thì có lẽ đã nằm ở con số hàng trăm, hàng ngàn. Còn một người là một thiếu nữ dịu dàng, có mái tóc óng màu nhung huyền trải dài đến ngang lưng, nàng mang khăn lụa trắng che đi nửa dung mạo kinh thiên, chỉ để lộ ra một đôi mắt đang nhắm chặt, mày phượng trĩu nặng xuống, thể hiện sự lo lắng cực độ cho người nằm bất động phía trước.

Khi hai người chậm rãi tiến đến chỗ Trần Đan vì người thiếu nữ mang khăn lụa vốn không thể thấy đường để chạy thật nhanh, thì người nữ nhân xinh đẹp chợt cảm nhận được điều gì đó, bản thân nàng liền vào thế thủ, nâng cao cảnh giác với mọi thứ xung quanh, và lên tiếng.

- Thần Nữ đại nhân, có người đang quan sát chúng ta... nó vừa biến mất.

Người thiếu nữ mù nhẹ giọng nhưng ẩn chứa đầy sự tức giận, đáp.

- Chúng đã muốn giết chàng, nhưng thấy Cửu Hoa Thần Cung chúng ta đến nên rời đi thật nhanh, không để chúng ta rõ được danh tính.

Người nữ nhân xinh đẹp nghe được chính miệng Thần Nữ nói như vậy thì yên lòng, thả lỏng cơ thể ra vì cảm giác vừa rồi rất mạnh mẽ và nguy hiểm, sợ là cường giả trên nàng một đại cảnh giới, là đại năng Thánh cảnh, một tay che lấp cả một vùng trời.

Nàng nhìn người thiếu niên nằm bất tỉnh phía trước, kỳ quái hỏi.

- Thần Nữ đại nhân, tại sao người lại quan tâm đến một Phàm Thể như hắn?

Thiếu nữ mù bỗng nặng giọng.

- Chuyện này không cần ngươi để tâm, cũng tuyệt đối không được nói với ai, ngươi rõ chưa?

- Vâng, thưa Thần Nữ đại nhân.

- Chúng ta sẽ ở lại đây thêm mười ngày.

- Vâng.

Thiếu nữ mù tiến đến, dùng thân thể mảnh dẻ nhưng đầy sức lực của mình cõng Trần Đan trên lưng. Sau đó cả ba người khuất bóng trong con hẻm, rời khỏi trấn Thanh Hà, đến một nơi đầy yên tĩnh.

Quanh đây, chỉ còn lại tiếng thì thào vô thanh trong khoảng không vô mờ.

“Lúc nhỏ, chàng đã chăm sóc ta mười ngày khi ta buồn chán, khiến ta yêu chàng. Bây giờ, ta cũng chăm sóc lại cho chàng mười ngày khi chàng gặp nguy, trả lại cho chàng tất cả tình cảm mà ta đã nhung nhớ suốt tám năm. Mười ngày sau, chúng ta sẽ là người dưng, chàng là chàng, và ta là ta…”.

Mười ngày sau.

Trần Đan thình lình tỉnh giấc trong cơn cảnh giác cực độ, thé nhưng xung quanh hắn vẫn chỉ là con hẻm vắng trước lúc hắn bất tỉnh, thỉnh thoảng có vài người ngang qua.

Hắn nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên bầu trời bên cao, rồi lại nhìn xuống chính bản thân mình. Vài giây sau, hắn đứng dậy trong tư thế siết chặt bàn tay phải thật lực, khi kiểm tra trong ngực vẫn còn ba quyển sách đã mua liền rời đi, quay trở về nhà.

Trần Đan rất hiểu, trong lúc hắn bất tỉnh nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra nên hắn mới sống sót, khỏe mạnh cho đến hiện tại. Nhưng cụ thể nó là chuyện gì thì hắn chưa biết rõ, âu có lẽ là do bản thân còn quá yếu, không sỡ hữu những năng lực đặc dị tựa như đôi mắt xinh đẹp kia.

Vì vậy, hắn siết chặt tay, rồi thay vì khó hiểu, đứng lặng để suy nghĩ mãi về nó thì tập trung nghiên cứu kiến thức, tìm ra con đường chân chính để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn mới là việc hắn cần làm.

Người cứu hắn, họ đến rồi lại đi, cứ như một cơn gió vô hình thoáng qua không để lại dấu vết thì ắt cũng có lý do của họ. Có lẽ họ chỉ muốn cứu người để lấy niềm vui đơn giản trong cuộc sống, nên hắn sẽ tôn trọng họ, trân trọng mạng sống mà họ đã cứu.

Chỉ là..., trong lúc bất tỉnh, dường như hắn đã mơ hồ thấy được một người con gái dịu dàng đang chăm sóc cho hắn, nhưng hắn không thể nhớ rõ hình dáng nàng, càng muốn nhớ lại càng bị lãng quên. Cứ hệt như một giấc mơ ngắn trong cơn mê man, tỉnh dậy rõ ràng đã nhớ rất kỹ nhưng chỉ vài giây sau thì lại không thể hình dung.

Đôi môi hắn chắc chắn đã cảm nhận được sự mềm mại, vị đắng, vị ngọt và mặn, loại một cảm giác vô cùng chân thật. Nhưng hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc tạm dẹp chúng qua một bên ở thời điểm này để tiếp tục làm những gì cần làm.

Về đến Trần gia.

Trần Đan mất tích 10 ngày, nó không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào trong Trần gia, bởi hắn không phải một nhân vật luôn được chú ý như Trần Vũ hay là Ánh Tuyết, Trần Tây. Hắn chỉ là một người con cháu bình thường, thậm chí là có phần nhạt nhẽo.

Thường ngày, các vị trưởng lão đều luôn lạnh nhạt với hắn, gia chủ Trần Thế Hùng thì lúc nào cũng giữ im lặng, chỉ tập trung giải quyết sự vụ của gia tộc, thành ra chẳng ai chú ý đến chuyện hắn mất tích rồi lại quay về.

Cha mẹ hắn không sống trong gia tộc, mười năm trước đã rời đi lập nghiệp ở bên ngoài đến nay không rõ tung tích, nên khi hắn trở về phòng, người quan tâm, vui mừng chỉ có duy nhất tiểu Thanh, người hầu cận từ nhỏ của hắn.

Sau đôi lời chào hỏi, lau đi vài giọt nước mắt nhung nhớ trung thành của tiểu Thanh, hắn nhờ nàng đi chuẩn bị bữa trưa. Bản thân hắn thì ngồi trong phòng, bắt đầu lấy ba quyển sách đã mua ra đọc.

Quyển sách đầu tiên.

Đây là một quyển sách được người bán giới thiệu trông có vẻ khá tốt, bên trong bao hàm kinh nghiệm tu luyện của ba vị Luyện Khí cảnh cuồng tu.

Sau hơn ba giờ tham khảo, lượt bỏ nhanh những thứ đã biết và tầm thường, hắn có một chút thu hoạch ở bên trong.

“Tất cả ba vị tiền bối này đều cho biết, cuối đời họ đã cảm nhận được một thứ gì đó nảy mầm trong chiến kỹ tu luyện mấy chục năm của bản thân họ, nhưng họ không hiểu nó là gì, chỉ là một cảm giác mơ hồ, không thể chạm đến”.

Trần Đan suy ngẫm và lưu ý.

Vài giây sau, hắn viết dòng suy tư này ra giấy, rồi tiếp tục lấy quyển sách thứ hai ra đọc.

Quyển sách thứ hai, đây là một quyển sách luận về vấn đề tu luyện và đột phá.

Trần Đan đọc hết quyển sách này chỉ với một khoảng thời gian rất ngắn, bởi khi đọc nội dung bên trong, hắn biết người viết ra quyển sách dường như có trình độ yếu hơn hắn, lý giải nhiều vấn đề cũng không bằng hắn. Nhưng người này lại cùng một quan điểm suy nghĩ với hắn, là cấu tạo cơ thể giữa Phàm Thể và Linh Thể, cũng như những thể chất cao hơn nhất định sẽ có sự khác biệt mới dẫn đến việc thể chất này dễ đột phá hơn, còn thể chất kia thì không. Nếu tìm ra được sự khác biệt đó, hắn có thể biết tại sao Phàm Thể lại khó đột phá đến Linh Nhân cảnh hơn Linh Thể, và tìm ra giải pháp khắc phục, hay nói chính xác hơn là liệu có cách nào để bù đắp sự khác biệt đó, giúp Phàm Thể thuận lợi đột phá đến Linh Nhân cảnh.

Cuối cùng, quyển sách thứ ba, quyển sách ít trang nhất và đắc nhất, được người bán giới thiệu là bản ghi chép cuộc trò chuyện của cha lão với một vị cao nhân có năng lực biến mất ngay trước mắt người, cực kì thần bí và quỷ dị, ắt hẳn là cường gia khủng bố tiện đường đi ngang qua.

Do quyển sách này chỉ có vài trang nên Trần Đan mất chưa đến vài phút đã đọc xong nó. Hắn lại may mắn có thêm hai mẫu thông tin cần lưu ý, dù rằng chưa biết thực hư của nó như thế nào.

Một, thể chất không những ảnh hướng đến khả năng đột phá mà còn ảnh hướng đến năng lực và đẳng cấp sức mạnh của một người ở những cảnh giới phía trên.

Hai, cơ thể con người là một sinh vật sống thực thụ, vậy nên nó mới có khả năng hấp thụ linh khí, chuyển hóa linh lực, tăng tiến tu vi hay ẩn chứa những năng lực khó lường tại bên trong.

Trần Đan lại nhanh chóng ghi chúng vào giấy. Vậy là sau vài giờ đọc sách, hắn đã có được ba mẫu thông tin quý giá.

Giờ là lúc hắn bắt đầu trầm tư, tập trung suy nghĩ sâu hơn về những mẫu thông tin này.

Mẫu thông tin thứ nhất. Hắn hoàn toàn bế tắc vì hắn chưa có cảm giác này, nhưng hắn cũng biết rất rõ nguyên nhân tại sao bản thân lại chưa từng chạm đến nó dù đã sống hai kiếp, đó là do hắn chưa từng trải qua một trận chiến sinh tử nguy hiểm nào, tất cả đối thủ của hắn đều quá yếu để hắn có thể tung hết sức lực. Nên đối với vấn đề này, hắn sẽ tìm một vị trưởng bối từng trải để hỏi.

Còn mẫu thông tin thứ hai và thứ ba, hai mẫu thông tin này tuy bề ngoài chỉ giúp hắn mở rộng thêm nguồn tri thức, nhưng hắn có thể từ đó suy diễn ra rất nhiều thứ liên quan.