Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 69: Thiên Đế bệ hạ tiếp tục chọc ghẹo

Thời gian cứ từ từ trôi quá, nhóc con cũng từ từ lớn lên, cuộc sống ở Phượng cung càng ngày càng náo nhiệt.

Ba mươi bốn nhóc con được chia làm hai tốp để quản lý, một nhóm chăm sóc như trưởng bối, một nhóm chăm sóc như trẻ con, phạm sai lầm phải phạt, đa số đều được cưng chiều, ngược lại cũng coi là đâu vào đấy.

Còn về phía bên trưởng bối, tuy nói không thể đánh, nhưng cũng còn ở trong tầm kiểm soát, mười ba nhóc con tranh đấu lẫn nhau, rất nhanh đã xác lập địa vị của Phượng Lam Diên, mẫu thân đại nhân vẫn được coi là cẩn thận, cho dù còn là chim non không hiểu chuyện, thì vẫn là chim non cao quý ưu nhã ngang ngược uy phong nhất, quản lí đám nhóc khác không dám làm chuyện sai lầm, trở thành một vị quản lý rất tốt.

Tất cả đều đâu vào đấy rồi, nhiều nhóc con như vậy Khổng Linh căn bản không giúp được, vì để chăm sóc bọn họ tốt hơn, Phượng Trường Ca mở Phượng cung thu một ít hạ nhân tộc lông vũ, vì vậy có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh này trong Phượng cung.

Một nhóc con cao nửa mét giương hai cánh vui vẻ chạy phía trước, phía sau là một con chim trưởng thành lớn hơn, vừa đuổi theo vừa kêu: “Điện hạ chậm một chút, coi chừng té!”

Long Quân Trạch ngồi ở trên một nhánh cây, nhìn một con chim dữ mỏ nhọn móng nhọn cao tầm ba bốn thước, nhìn một cái đã thấy rất tàn bạo bá đạo, cung cung kính kính đu xích đu cho một nhóc con chỉ cao nửa mét như cung phụng tổ tông, cảm thấy rất không thể chấp nhận được.

Y nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Ngươi chắc chắn để cho con đại bàng này chăm sóc mẫu thân ngươi không thành vấn đề chứ?”

Phượng Trường Ca sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, con chim đại bàng kia là giống cái, sẽ không chiếm tiện nghi của mẫu thân.”

Long Quân Trạch đỡ trán, “Ta không phải nói cái này, chim đại bàng cũng coi là vương tộc ở trong tộc lông vũ, trước kia còn có đại bàng ăn cả rồng, loại chim dữ này rất hung mãnh, khổng tước cũng không muốn đắc tội bọn họ, ngươi cảm thấy để nó chăm sóc mẫu thân ngươi, thật sự không thành vấn đề?”

Phượng Trường Ca vỗ trán một cái, “À, ngươi nói cái này sao, quên nói, con chim đại bàng này là một thị nữ trước kia mẫu thân ta nhặt về nuôi, nghe nói ta muốn mở Phượng cung tuyển người thì trở về, trước kia mẫu thân cũng được nó chăm sóc, không thành vấn đề.”

Long Quân Trạch thở phào, “Vậy thì tốt.”

Phượng Trường Ca nhìn đám nhóc con vui vẻ nhảy tới nhảy lui dưới gốc cây, trong mắt không nhịn được tràn ra một nụ cười, “Nhiều nhất còn hai trăm năm nữa là trí nhớ của bọn họ sẽ dần thức tỉnh, đến lúc đó, Phượng Hoàng tộc liền thật sự trở lại.”

Long Quân Trạch cũng cười, “Tốt quá rồi, trước kia cùng ngươi ở chung một chỗ, tuy cảm thấy ngươi cũng coi là vui vẻ cởi mở, nhưng vẫn có chút tâm sự, có lúc không có chuyện gì làm chỉ thích nằm ở trên cây uống rượu đến say mới thôi, từ khi bọn họ ra đời, ngươi đã rất ít khi uống rượu, coi như uống cũng là nếm một chút, luôn cảm thấy ngươi đã thả lỏng cả người, như bây giờ rất tốt.”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Khúc mắc đã giải, đương nhiên sẽ không còn giống trước.”

Cách đó không xa, chim trắng nhỏ và mèo trắng vẫn đang đánh nhau ở chỗ cũ, hai đứa nó quen nhau ở Tịch Diệt Hải, lúc ấy Phượng Kỳ Nguyệt đáp ứng mượn dùng thân thể nó năm trăm năm, giúp nó ngưng tụ nguyên thần, cuối cùng cũng đã hoàn thành lời hứa hẹn, cho nên cảm tình cũng không tệ lắm.

Hai đứa cũng coi là quen biết đã lâu, cùng nhau sống chung một trăm năm trong một cơ thể, bây giờ ai nấy đều có cơ thể khỏe mạnh của mình, không phân ra cao thấp là không thể, ngày nào cũng đánh nhau, đến bây giờ còn chưa phân ra.

Mỗi ngày Long Quân Trạch đều ở đây không muốn về, gần đây Thiên giới rất thái bình, hai tộc Hồng Tử Long có gây chuyện nhất đã bị loại trừ, tộc nhân còn dư lại chỉ có mấy trăm con như vậy, tất cả đều đã tỉnh ngộ, số lượng hai tộc chợt giảm, địa vị trong nháy mắt hạ xuống không ít, tồn tại như tấm đệm của Long tộc, Long Cửu Âm vì bảo vệ hai tộc kéo dài, gả cho trưởng lão Thanh Dật của tộc Thanh Long, còn lời thề không phải là Phượng Hoàng thần không lấy chồng kia, cũng đã bị phá bỏ dưới sự chủ động cự tuyệt của Phượng Trường Ca.

May mắn Thanh Dật cũng là một người khá yên phận, huyết thống lại thuần, Cửu Âm công chúa tuyệt thế phong tư rất nổi danh ở toàn bộ thiên giới, Thanh Dật vốn đã ngưỡng mộ, lần này cưới được kiều thê, tất nhiên phải nâng trong lòng thật tốt, ngay cả nguyên tắc rồng vốn tính dâm trước sau như cũng không tuân theo, hai vợ chồng cả ngày ân ân ái ái, nghe nói gần đây Cửu Âm đã mang thai, Thanh Dật vui mừng, liên tục cử hành mấy yến hội, Long Quân Trạch cũng đến góp náo nhiệt.

Nghĩ tới đây, Long Quân Trạch không khỏi nhìn về phía người bên cạnh, “Thanh Dật trưởng lão cũng mời ngươi, sao mấy lần người đều mượn cớ từ chối?”

Phượng Trường Ca than thở một tiếng, “Cha mẹ nàng đều bị Long Tiềm Uyên hiến tế cho Phượng Hoàng tộc, tuy nói là bọn họ có lỗi, chuyện này cũng là Long Tiềm Uyên làm, không oán được lên đầu ta, nhưng tóm lại kết quả vẫn là vì Phượng Hoàng tộc mà chết, dù sao ta cũng là tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc, đi há chẳng phải sẽ lúng túng sao?”

Long Quân Trạch há miệng một cái, an ủi: “Cửu Âm là một cô nương tốt, sẽ không oán ngươi.”

Phượng Trường Ca cười khổ một tiếng, “Ta biết nàng không oán, nhưng trong lòng luôn có ngăn cách, ta cũng không thể ỷ vào người ta không oán ta mà cố làm vẻ thâm tình trước mặt nàng được.”

Hắn lắc đầu một cái, “Nàng là cô nương tốt, đáng được đối xử tốt hơn.”

Long Quân Trạch than thở, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai hắn.

Chuyện lớn nhất gần đây ở Thiên giới, chính là lễ mừng.

Lễ mừng ba chuyện vui hợp một.

Long tổ xuất thế, Phượng tổ xuất thế, còn có Phượng Hoàng tộc xuất thế.

Long Quân Trạch sợ phiền toái nhất, suy nghĩ nhiều lễ mừng như vậy thì đau cả đầu, Phượng Trường Ca dứt khoát vung tay lên, cử hành cùng nhau đi, Long Diễn và Phượng Diệp cũng bày tỏ đồng ý, vì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, địa điểm tại Long cung nhiều người nhất.

Đến ngày lễ, ba mươi lăm cục lông phượng hoàng mỗi người mặc một bộ quần áo tinh xảo hoa lệ — không sai, chính là mặc một bộ quần áo ra bên ngoài bộ lông, ngồi trên lưng từng hạ nhân của mình bay đến bên ngoài chính điện Long cung, bước chân khí phách, ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường từ cửa đại điện đi tới trên ghế, ngồi xuống ghế nhỏ có ghi tên của mình.

Mặc dù là một con chim, còn là chim non nữa, mặc quần áo của người ngồi ở trên ghế băng, tư thế muốn có bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái, nhưng đám chim non bàn bạc với nhau, cảm thấy người có thân phận cao đều được ngồi, không thể hạ thấp oai phong của Phượng Hoàng tộc được, vì vậy đạp hai cái móng vuốt nghiêm trang ngồi ở chỗ đó, nhìn cũng rất đáng yêu.

Long Quân Trạch ngồi trên ghế cao, nhỏ giọng thầm thì với Phượng Trường Ca, “Ngươi thật sự không định để cho bọn họ đổi một tư thế sao? Tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ…”

Phượng Trường Ca tằng hắng một cái, nghiêng đầu đi, dứt khoát mắt không thấy thì tâm mới yên, “Đây là kết quả bọn họ cùng nhau thương lượng ra, ta không từ chối được.”

Dừng một chút, bổ sung: “…Ý của mẫu thân đại nhân.”

Long Quân Trạch giật khóe miệng một cái, nhìn đám lông nhung màu đỏ ngồi ngay ngắn một bên dưới, từ trong thâm tâm cảm thấy đồng tình vì Phượng Trường Ca.

Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, đơn giản cũng chỉ là ăn ăn uống uống, nhân tiện mời rượu nói chút lời chúc mừng với nhau, bầu không khí coi như là không tệ, chỉ là bởi vì thân thể Long tổ, Phượng tổ quả thực quá nhỏ, cơ bản chỉ to bằng nắm đấm, rất dễ bị người ta không để mắt đến, cố tình bọn họ còn không an phận, luôn luôn vọt đến bên cạnh đám nhóc con, người ở bên dưới đi kính rượu thường không tìm được hai người ở chỗ nào, không kính được thì dứt khoát không kính nữa, tự mình uống.

Yến hội được hơn nửa, Phượng Trường Ca cảm thấy có chút ngột ngạt, đi bên ngoài giải sầu, vừa đi tới một đình nhỏ kín đáo, liền gặp được một người quen.

Quần áo cung trang màu đỏ, khí chất cao quý ưu nhã, dung mạo xinh đẹp.

Là Long Cửu Âm.

Chẳng qua so với khí chất xinh đẹp thoát tục trước kia, bây giờ đã có thêm cảm giác chững chạc thành thục.

Phượng Trường Ca nhìn thấy nàng, cảm thấy trong bụng lộp bộp giật mình, không phải động tâm, là kinh hãi.

Hắn căn bản chưa hề chuẩn bị gặp nàng.

Đang lúc hắn do dự có nên tránh hay không, Long Cửu Âm giống như là đã cảm giác được, chợt xoay người, cười một tiếng với hắn, thoáng chốc như phồn hoa rực rỡ, mỹ lệ không thể tả, “Miện hạ không tới ngồi một chút sao?”

Phượng Trường Ca thấy hành tung đã bại lộ, dứt khoát không do dự nữa, mỉm cười đi lên phía trước, ngồi xuống trên băng đá trong đình, “Nhiều năm không gặp, Cửu Âm công chúa trổ mã càng thêm xinh đẹp.”

Long Cửu Âm cầm ấm trà trên bàn, rót một chén cho hắn, cười nói: “Ta có là gì đâu, miện hạ mới khiến Cửu Âm kinh ngạc.”

Phượng Trường Ca cười, nâng chén trà lên nhấp một miếng, suy nghĩ một chút, rốt cuộc mở miệng nói: “Những năm này, hắn đối xử với ngươi có tốt không?”

Long Cửu Âm từ từ ngồi xuống, trên mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào, một tay nhẹ nhàng nâng lên, đặt lên trên cái bụng hơi nhô ra, ôn nhu nói: “Hắn là người tốt, cũng là một người chồng hợp cách, đối xử với ta rất tốt, tuy ta không có lòng yêu, nhưng sống chung với hắn cũng cảm thấy thoải mái, cuộc sống cũng rất tốt, hắn kính ta yêu ta trân trọng ta, có được người chồng như vậy, cuộc đời này của Cửu Âm không còn gì luyến tiếc.”

Phượng Trường Ca cũng cảm thấy cao hứng thay nàng, “Vậy thì tốt.”

Bầu không khí lại lúng túng, hai người khẽ cúi đầu thưởng thức trà, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hồi lâu, Phượng Trường Ca khe khẽ thở dài, vẫn hỏi ra câu kia, “Ngươi oán ta không?”

Động tác thưởng thức trà của Long Cửu Âm ngừng một lát, bất đắc dĩ nói: “Miện hạ muốn nghe nói thật sao?”

Phượng Trường Ca biết đại khái nàng muốn nói gì, vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên là muốn.”

Long Cửu Âm đặt chén trà xuống, khổ sở cười một tiếng, “Oán nhất định là có oán, bọn họ tuy không đúng, nhưng dù sao cũng là cha mẹ ta, là con gái, nào có ai muốn bọn họ chết đi, chẳng qua là ta cũng biết, tội lỗi của bọn họ không thể tha thứ được, vốn bỏ đi long cốt còn có thể bảo vệ một mạng, là bọn họ không biết chừng mực, Long Đế không tha cho bọn họ, nhưng ngay cả một hài cốt cũng không để lại, ta chỉ có thể lập mộ chôn quần áo để thấy vật nhớ người, lúc luẩn quẩn cũng từng hận, từng oán, hận tại sao bọn họ cố chấp không chịu quay đầu, hận tại sao Long Đế nhẫn tâm hiến tế bọn họ, hận Phượng Hoàng tộc sống lại, bọn họ lại chết, nhưng từ khi có con, ta cũng từ từ nghĩ xuôi, chung quy chuyện này không oán được những người khác, bọn họ tự mình gánh lỗi của mình, nếu bọn họ cân nhắc một chút vì ta, mà không phải là một mực đuổi theo dã tâm của mình, nếu bọn họ có một chút lòng tỉnh ngộ, chuyện cũng không đến nỗi thành như vậy, người đã đi, mỗi ngày ta đều hành hạ mình như thế, sẽ chỉ thêm mệt mỏi thôi.”

Nàng cười lắc đầu một cái, “Cho nên ta không oán, cũng không hận, ta đã là một người mẹ, ta phải cân nhắc vì đứa trẻ của mình, vì chồng mình, không cần phải vì người chết mà đẩy người còn sống vào tuyệt cảnh, hắn quan tâm ta như vậy, ta cũng không nên để cho hắn lo lắng.”

Phượng Trường Ca lẳng lặng nghe nàng nói xong, trầm mặc thật lâu, than thở một tiếng, “Ngươi là một đứa bé ngoan.”

Long Cửu Âm khẽ mỉm cười, “Đứa bé ngoan cũng có lúc nghịch ngợm.”

Phượng Trường Ca sửng sốt một chút.

Long Cửu Âm nháy mắt mấy cái với hắn, nâng ngón tay ngọc lên, chỉ chỉ chén trà trong tay hắn, cười nói: “Ta thả một vài thứ vào trong trà, miện hạ vẫn nên trở về tìm Thiên Đế bệ hạ cùng nhau giải độc đi, nhưng mà yên tâm, dược liệu rất nhỏ, mấy ngày không xuống giường được mà thôi.”

Phượng Trường Ca cảm thấy trong cơ thể dâng lên cảm giác nóng bức, bất đắc lắc đầu, “Đây coi như là trừng phạt?”

Long Cửu Âm nháy mắt mấy cái, nụ cười có chút nghịch ngợm, “Tuy ta không oán, nhưng luôn có chút ngăn cách, không nhìn miện hạ khó chịu một lần, ta cũng không qua được cửa ải này, hôm nay chuyện này coi như đã đi qua, ta chờ tin tức tốt của miện hạ.”

Nàng nói xong, vỗ vỗ tay, lộ ra một nụ cười sâu xa, xoay người đi.

Phượng Trường Ca nhắm mắt lại, thở dài, “Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy ta là người ở phía dưới nhỉ?”

Cùng ngày, buổi tối, Long Quân Trạch hứng thú chuẩn bị thời gian rất lâu, cảm thấy chắc chắn mình có thể lấy lại được oai phong của giống đực, y bôi lên giường rất nhiều tiên thảo giam giữ linh lực, bảo đảm Phượng Trường Ca nằm trên đó liền toàn thân vô lực, mặc y hắn táy máy.

Phượng Trường Ca nửa đường rời đi cũng không trở lại, nói không chừng chính là trở về nhà nghỉ ngơi, sau đó liền không đứng dậy nổi thì sao?

Y chờ yến hội xong rồi, y cười gian trở về nhà, không ra ngoài dự đoán thấy được một bóng người màu đỏ quen thuộc ở trên giường.

Trên mặt y bỗng nhiên lộ ra một nụ cười như đăng đồ tử bắt nạt nữ tử đàng hoàng, “Ha ha ha, lần này cuối cùng ta cũng được như ý, Bổn đế cuối cùng có thể phát huy oai phong giống đực của mình rồi!”

Phượng Trường Ca mở mắt ra, rất bất đắc dĩ nhìn y, “Tiếng cười của ngươi rất kì quái.”

Mỹ nhân ở trước mặt, Long Quân Trạch không kịp đợi mà nhào tới, một bên xé quần áo hắn, một bên gặm gặm gặm, dương dương đắc ý nói: “Đó là bởi vì mơ ước của ta cuối cùng có thể thực hiện, rất kích động!”

Phượng Trường Ca nhàn nhạt “ồ” một tiếng, khoát tay, cũng cởi quần áo cho y, “Chậm một chút, quần áo đều bị ngươi xé rách rồi.”

Long Quân Trạch nào quan tâm được nhiều như vậy, vừa rướn người cho hắn dễ cởi quần áo của mình hơn, vừa cười gian qua loa xé quần áo của hắn, xé được một nửa chợt nhớ tới cái gì, ngây ngẩn cúi đầu nhìn.

Phượng Trường Ca mới đang cởi áo khoác cho y, thấy động tác của y dừng lại, kỳ quái giương mắt, “Sao thế?”

Trong lòng Long Quân Trạch “lộp bộp” giật mình, mơ hồ có chút dự cảm xấu, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi có thể động?”

Phượng Trường Ca nháy mắt mấy cái, cười, “Ta lúc nào không thể động?”

Long Quân Trạch ngơ ngác, “Thuốc của ta không có hiệu quả?”

Phượng Trường Ca nín cười, nhắc nhở y, “Trong cơ thể ta đều là chân hỏa phượng hoàng, ngươi đầu độc một lò luyện còn nóng hơn cả dung nham, trừ việc hòa tan hết độc thì có kết quả gì khác đâu?”

Long Quân Trạch sững sờ đứng ở đó, không động.

Phượng Trường Ca sâu xa nói: “Trừ thứ độc ta cho nó tồn tại thì nó mới tồn tại được, nói ví dụ như…”

Long Quân Trạch ngơ ngác há miệng: “… A?”

Phượng Trường Ca đồng tình sờ đầu y, nói: “Ta vừa gặp Cửu Âm, nàng hạ thuốc ta, để cho ta mấy ngày không xuống giường được, coi như là cách để bỏ qua chuyện này.”

Sắc mặt Long Quân Trạch ảm đạm, theo bản năng che mông chạy mất dạng, “Ta ta ta đột nhiên nghĩ tới ta còn có việc, ta đi ra ngoài một chuyến…”

Phượng Trường Ca kéo y lại, xoay người một cái đè y xuống dưới, cười nói: “Chậm rồi, ai bảo ngươi dụ dỗ ta, ngươi phải phụ trách tắt lửa.”

Dứt lời, dưới đôi mắt thấp thỏm lại có chút hưng phấn của Long Quân Trạch, nghiêng người hôn xuống.

Cửa tẩm cung Thiên Đế không mở tầm năm ngày, đến ngày thứ sáu, phượng hoàng thần đại nhân thần thanh khí sảng đi ra, liếc mắt liền thấy Long Cửu Âm ở cách đó không xa.

Hắn khẽ mỉm cười, đi tới, “Cửu Âm công chúa thật hăng hái nha, ở chỗ này ngắm cảnh?”

Long Cửu Âm cũng cười theo, chẳng qua là nụ cười có chút cứng ngắc, “Đúng vậy, làm sao không thấy bóng người bệ hạ?”

Phượng Trường Ca cười, sóng mắt ôn nhu, “Y mệt lả, đang nghỉ ngơi.”

Long Cửu Âm mơ hồ có dự cảm xấu.

Phượng Trường Ca bổ sung một câu: “Đại khái mấy ngày không xuống giường được.”

Dứt lời, phất ống tay áo một cái, đi chuẩn bị thức ăn cho Long Quân Trạch.

Long Cửu Âm đứng tại chỗ, xốc xếch trong gió.

Vốn là để mình cởi bỏ khúc mắc, kết quả thật giống như…

Càng thêm tắc nghẽn.