Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 18: Đầu sỏ sau màn xuất hiện

Không biết trong lòng nghĩ sao mà vào cuối tuần ta lại thật sự đi sớm, mua một cái sơ mi màu xanh lá mặc vào. Nhưng mà vì bản thân là một thanh niên có nguyên tắc, ta không có mua hoa hồng đỏ.

Ta ngồi xuống quán cà phê đối diện công ty sớm hai mươi phút, nhìn tòa nhà Hạo Tinh qua khung cửa sổ quán. Cuối tuần còn đặc biệt chạy tới nhìn nơi mình làm việc, cảm giác này đúng là thực phức tạp mà.

Khi Mạc tiểu thư đi giày cao gót bước vào quán, trước hết khen cái áo của ta: “Không tệ, ngươi là một trong số ít những nam nhân mặc màu xanh lá trông không giống ếch.”

Ta cảm thấy nụ cười tươi tỉnh của mình cứng ngắc lại.

Phục vụ đi đến, hai ta đều gọi cà phê. Nói thật thì ta không thích thứ này, nhưng mà làm một người phàm tục cho xứng chức, duy trì phong cách của mình, ta chỉ có thể thuận theo thời thế.

Ta chủ động nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là Vương Thủ Ninh.”

Mặc tiểu thư nhếch môi cười: “Mạc Bách Linh, vinh hạnh vinh hạnh.” Nàng híp mắt hỏi ta: “Không biết Vương tiên sinh muốn vòng vo tam quốc hay đi thẳng vào vấn đề đây ạ?”

“Đi thẳng vào vấn đề. Tiết kiệm sinh mệnh.”

“Được rồi.” Nàng bỗng dưng vung tay quơ lòng vòng, làm ra động tác kì quái.

Ta trừng mắt nhìn nàng.

“Ta không biết phải nói từ đâu nữa.” Nàng cười cười vẻ có lỗi.

Ta miễn cưỡng uống một ngụm cà phê, sau đó bảo: “Bắt đầu nói từ chỗ làm sao ngươi biết được cái kia kia là ta online đi.”

“Cái kia kia? Ý ngươi là ID nữ sinh hồng phấn ấy à?”

Ta xin ngươi đừng nói ra được không, ta run rẩy, sao ta lại lên cơn động kinh mà lấy cái nick name đó cơ chứ!

“À, đó là vì ta truy tra địa chỉ IP của ngươi, phát hiện có địa chỉ nội bộ của công ty, chỉ cần ngươi dùng mạng của công ty là có thể xem xét tương ứng đến từng máy tính.”

Đây là một trong số những khuyết điểm của tệ nạn lên mạng khi đi làm.

Khóe mắt Mạc tiểu thư hơi nhếch lên, nhìn ta cười tủm tỉm khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng.

“Ngay từ đầu ta đã rất hứng thú với ngươi rồi. Vốn là vì định xin nghỉ phép ra nước ngoài chơi mà An Viễn hông cho, nên ta mới lấy hình của hắn đăng lên mạng, nhưng không nghĩ tới lại có người chấp nhất đến thế.”

Nàng vẫn cười, nhưng biểu cảm đã thay đổi khiến cho người ta cảm thấy dịu lại, thiếu đi một phần áp lực, ta thở phào nhẹ nhõm.

“Ai, kỳ thật mọi chuyện đều do ta mà ra cả, ta kể chuyện này cho An Viễn nghe làm vui thôi. Ta nói, ngươi coi đó, có người đối kị ngươi đến mức này luôn kìa, lấy hình của ngươi làm bia ngắm phóng phi tiêu.”

Nàng hạ tầm mắt, nhìn vào tách cà phê của mình: “Lúc đó đúng là cũng có nghĩ một chút đến phương diện khác, nhưng chung quy cho rằng đó chỉ có trong tiểu thuyết hoặc là tình tiết trong phim thôi. Kết quả là từ câu nói kia của ta mà An Viễn bắt đầu chú ý đến ngươi.”

Ta hơi đỏ mặt.

“Chi tiết thì ta không muốn nói nhiều. Mãi cho đến một ngày, không ngờ hắn dám xâm nhập vào hệ thống máy tính ta, lấy đi phần ghi chép trò chuyện của ta với ngươi.” Mạc tiểu thư đập bàn, rất rất là căm phẫn.

Ta vội vàng nói: “Đừng kích động đừng kích động.”

“Hừ, hắn tưởng rằng mình làm được đến mức thần không biết quỷ không hay à? Nhảm nhí, không lẽ ta học công nghệ thông tin ra để chơi không? Dù là trộm được tài liệu của ta, nhưng đừng mong ta tìm không ra dấu vết!”

Nghe vậy thì hình như trong máy tính của họ cài nhiều thứ lắm, có vẻ rất cao cấp.

“Vậy là, về sau dùng nickname kia ngoài ngươi ra còn có An Viễn?” Ta hỏi.

Mạc tiểu thư ranh mãnh nháy mắt với ta mấy cái đáp: “Đúng vậy. Ta phát hiện được cho nên đi ép hỏi hắn, tên đầu gỗ im ỉm kia làm sao giấu diếm ta được. Lúc sau hai chúng ta xài chung một nick.”

Ta không nói gì.

“Dù sao ta cảm thấy cũng dễ phân biệt mà, cái loại khẩu khí ngang tàng ưa ra vẻ chính là hắn.” Mạc tiểu thư đưa tay chống cằm.

Ta cũng không ngốc, thay đổi rõ ràng như thế ta vẫn cảm giác được.

“Phương thức rất ngu ngốc đúng không?”

“A?” Ta ngơ ngẩn nhìn nàng.

“Tại vì về phương diện này An Viễn có thể xem như đồ ngốc mà. Nói thật cho ngươi biết, trước kia không phải hắn chưa từng quen bạn gái, nhưng mà cái cách hắn yêu đương chẳng khác chút nào so với tác phong làm việc hết á. Trong nhà sốt ruột quýnh quáng cả lên, bản thân hắn lại ngây ngốc không biết có chuyện gì. Đừng thấy hắn luôn nghiêm túc mà lầm, kỳ thực là trừ những thứ liên quan đến công việc ra, đầu óc của hắn rất thẳng.”

“Cho nên, dù là thủ đoạn rất ngây thơ, giành mất nickname QQ của ta, nhưng đó là lần đầu tiên hắn để tâm đến một người như vậy. Trông thấy hắn có đôi khi len lén nép vào thang lầu, nhìn theo ngươi đang vội vã cầm tài liệu đi ngang qua. Làm ra loại chuyện ngu ngốc mà chỉ có học sinh mới làm như thế, nhưng cả ta nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.”

Ta nhìn xuống, vành mắt cay cay, tựa như có thứ gì đó chui vào lòng, mạnh mẽ kích thích đến một chỗ mềm mại nhất bên trong.

“Lần trước ngươi hỏi ta, tại sao hắn luôn nghiêm túc như vậy, không thường cười, ta lại chưa nói, thật ra vì khi hắn còn nhỏ đã xảy ra một chuyện, chắc ngươi cũng biết chút ít rồi, nhưng mà chi tiết cụ thể cứ để hắn nói cho ngươi đi. Vì chuyện đó nên cả nhà đặc biệt quan tâm yêu thương hắn, chuyện gì cũng theo ý hắn. Một người như vậy giao vào tay ngươi, ngươi có thể tiếp tục trân trọng hắn không?”

Ta nhìn người ngồi đối diện hỏi: “Tại sao lại tin tưởng ta như vậy, ta cũng là nam nhân.”

Mạc tiểu thư cười yếu ớt: “Không phải không từng lo lắng. Lúc đầu ta thậm chí từng thử nói bóng gió khuyên hắn rồi, nhưng mà ta lập tức ý thức được với tính cách cứng đầu ấy của hắn là hoàn toàn vô dụng. Cho nên, dù gì cũng không ngăn lại được, thay vì cản trở, thôi thì chúc phúc các ngươi đi.”

“Bất quá ta nghĩ chắc ngươi cũng biết. Thế tục so với các ngươi tưởng tượng còn hẹp hòi hơn nhiều. Dù cho ta có thể lý tưởng hóa, nhưng có rất nhiều người họ không hiểu.”

Ta cũng cười: “Ta biết. Ta so với bất cứ ai còn hiểu rõ.”

Chúng ta nhìn nhau cười, đến hiện tại, rốt cuộc ta cũng sinh ra một chút cảm giác thân cận với vị Mạc tiểu thư này. Nàng thật sự rất tốt với An Viễn, à mà khoan, trên QQ nàng vốn chỉ gọi An Viễn là Quan tổng, sao hôm nay trực tiếp kêu tên rồi, hơn nữa…

“Ngươi cùng An Viễn là quan hệ gì vậy?”

Mạc tiểu thư cười mím chi: “Ngươi đoán xem?”

Ta cảm giác lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên: “Ta không biết.”

“Vợ của ông bác của con trai cô em chồng của mẹ ta là con gái của đứa cháu của con trai ông nội của ba hắn.”

“Hoàn toàn không hiểu, có thể nói thông tục dễ hiểu chút được không?”

“À, thông tục dễ hiểu một chút đó là mẹ ta là con gái của ba hắn, mà hắn là cậu ta.”

“Ngươi chính là đứa cháu tặng hắn đôi dép lê con thỏ?”

“Bingo!”

Chả buồn cười tí nào.

Lúc sau, Mạc tiểu thư vẫn rất cao hứng, vỗ vai ta bảo sau này đều là người một nhà, ta có thể gọi nàng Bách Linh. Rồi điện thoại của ta chợt vang lên.

Ta nhìn màn hình, hơi ngượng nghịu.

“A lô.” Ta vẫn chưa quen gọi thẳng tên hắn.

“A lô, Thủ Ninh à?”

“Ừ.”

“Có rảnh không vậy?”

“Làm gì?”

“Cùng ăn cơm chiều đi.”

Ta gãi gãi đầu, thấy Mạc Bách Linh che miệng cười, đáp: “Được.”

“Ta đi đón ngươi.”

“Không cần đâu, ta đang ở bên ngoài. Ngươi ở đâu?”

“Ta ở công ty.”

Cuối tuần mà còn ở công ty cơ à. Ta nói: “Ta đang ở gần công ty, ngươi xuống đi, ta ở bên dưới chờ ngươi.”

“Được.”

Ta cúp điện thoại, Mạc Bách Linh cười như mèo trộm được cá, nàng bảo: “Ta không quấy rầy ngươi hẹn hò, bái bai. À, đừng nói với An Viễn là ta đã gặp ngươi nhé.”

Ta gật đầu, nàng phất tay với ta, liền như trước nện giày cao gót đi rồi.

===============

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 17: Bối phận thật là một thứ rất kỳ diệu.

Vài lời của editor:

Hoàn toàn không hiểu nổi cái dòng miêu tả quan hệ họ hàng đầu tiên của quái a di Vốn nhà K cũng ít họ hàng lắm, chỉ có gia đình K trong này thôi cho nên…