Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 87

"Chưởng môn là vì việc của Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu?".

"Ha ha, Tam trưởng lão thế nhưng so với ta làm chưởng môn, làm sư phụ lại càng rõ ràng hơn" Bách Lý Thương Mặc cười cười, gợi khóe miệng lên, "Tam trưởng lão đồng dạng cũng bất mãn đối với ta phải không?".

Tam trưởng lão đối với Bách Lý Thương Mặc cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Chưởng môn, ta nói không phải ngươi. Nếu là các nàng không có vấn đề, làm sao e ngại đây? Nếu các nàng trong đó thực sự có vấn đề, hừ hừ, chưởng môn, hai vị đệ tử của ngươi sợ là làm cho mọi người không phục" ý tứ nói là, chưởng môn đời tiếp theo không thể là một trong hai nàng.

"Nga, vấn đề Tam trưởng lão muốn chỉ ra là gì?" mặc khác Bách Lý Thương Mặc nhìn mặt hai vị Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão lộ vẻ xấu hổ, "Tam trưởng lão cho rằng bản chưởng môn không biết là vấn đề".

"Chưởng môn hẳn là sẽ không thiên vị đệ tử của chính mình chứ?" mặt Tam trưởng lão lộ vẻ châm biếm, "Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu làm đại đệ tử và nhị đệ tử của chưởng môn, được chưởng môn đích thân dạy dỗ lại làm ra việc bại hoại gia môn như thế, chẳng lẽ đây không phải là vấn đề sao? Hai người đều là nữ tử, lại làm việc cẩu thả này, không thể kéo dài!" Tam trưởng lão nói trảm đinh chặt thép, mà tất cả mấy người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Bách Lý Thương Mặc biết Tam trưởng lão không phải người xấu, nhưng cách xử sự cùng tác phong làm người thật làm người ta không thể chịu nổi, cho dù biết nàng cũng vì muốn tốt cho Hâm Hải Vân Các, nhưng lời này thật sự nghe không thoải mái.

Cái gọi là việc cẩu thả là như thế nào? Không phải chính mình cũng bị lôi vào sao?

Thời điểm trước kia lúc chưa cùng Bách Lý Thần một chỗ, Bách Lý Thương Mặc đối với việc nữ tử cùng nữ tử có tình cảm trong Các đều mở một mắt nhắm một mắt, dù sao nàng từng thích qua một người cũng là nữ tử, nàng cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ là làm chưởng môn cũng không thể đề xướng loại hành động này, cho nên cũng làm bộ như không biết. Có thể nói, các đời chưởng môn trước kia đều như thế.

Ai có thể biết được các đời chưởng môn trước kia cũng thích nữ đồng môn hay không? Có lẽ chính các nàng trong lúc đó không công khai mà thôi, tựa như chính mình cùng Bách Lý Thần.

Hoa Loan Thu thật sự nghe không nổi nữa, tính tình vốn có chút vội vàng xao động nàng nhịn không được mở miệng nói với Cô Cô, "Ta cùng đại sư tỷ thật tình yêu nhau, như thế nào lại thành việc cẩu thả? Tam trưởng lão, trong Các cũng không có quy định nữ đệ tử cùng nữ đệ tử không thể có tình cảm, ngươi lại dựa vào cái gì ngậm máu phun người như vậy?!" Hoa Loan Thu thật sự quá tức giận, nàng làm sao có thể để cho bà già này vũ nhục người trong lòng mình?

"Chưởng môn, đây là đệ tử tốt do ngươi dạy dỗ sao? Đúng là không coi trưởng bối ra gì?!" Tam trưởng lão xanh mặt, "Hay là nói, chưởng môn đúng là nên vì các nàng làm chủ, tạo ra tiền lệ chưa có, làm ra loại việc bại hoại gia môn này? Chẳng lẽ chưởng môn không sợ Hâm Hải Vân Các ta sẽ bị chính đạo xa lánh, đả kích sao?!".

Bách Lý Thương Mặc không khỏi hừ lạnh ra tiếng, ánh mắt nhìn Tam trưởng lão cũng càng lúc cùng lợi hại hơn, "Nếu đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều đến, để cho các nàng cũng nói về cái nhìn của mình, làm chưởng môn luôn muốn nghe ý kiến của mọi người, mà không phải chỉ nghe một mình Tam trưởng lão ngươi mà định đoạt. Về phần đệ tử của bản chưởng môn, bản chưởng môn tự nhiên biết dạy dỗ, không cần Tam trưởng lão phải nhúng tay" ánh mắt Bách Lý Thương Mặc nhìn về phía hai vị Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão một bên không biết nên mở miệng như thế nào tiếp tục nói, "Bản chưởng môn ta cũng không gạt mấy vị trưởng lão, các trưởng lão cũng biết trong Hâm Hải Vân Các trường hợp giống Dao Nhi cùng Thu Nhi như vậy cũng không ít, nếu hôm nay đem nói hết ra, vậy cần nói rõ ràng một chút, hoặc là chấp nhận hoặc là lập tức cấm đoán, nếu ai trái lệnh liền đuổi khỏi Các".

Bách Lý Thương Mặc tuy nói như vậy nhưng thái độ của nàng rõ ràng thuộc loại chấp nhận, nếu không chẳng lẽ ngươi để cho nàng đem hai đệ tử đều đuổi đi sao?

Trong lòng Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cũng biết chưởng môn rõ ràng thiên vị cho hai đệ tử, hơn nữa lời nói của chưởng môn lý lẽ cũng rất rõ ràng, hôm nay quyết định thay đổi toàn bộ Hâm Hải Vân Các.

Nếu chấp nhận thì hậu quả nó mang đến các nàng cũng không dám tưởng tượng; Mà nếu phản đối thì rõ ràng là đối nghịch cùng chưởng môn, môn hạ đệ tử này cũng sẽ hận thấu xương các nàng, dù sao đệ tử trong Hâm Hải Vân Các mến nhau cũng không ít, ngay cả chính mình cũng ---.

"Hai vị trưởng lão hẳn là cũng là có lời muốn nói?" Bách Lý Thương Mặc đối với hai vị trưởng lão ngữ khí dịu đi rất nhiều, "Chuyện này đối với bổn Các mà nói cũng là đại sự, hai vị trưởng lão tốt nhất nên cân nhắc một chút".

Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, làm ác nhân thật sự không tốt lắm, cũng chỉ có Tam trưởng lão làm không biết mệt.

"Chưởng môn, không gạt ngươi, kỳ thật loại chuyện này chúng ta cũng biết" Đại trưởng lão liếc mắt nhìn nhị trưởng lão một cái, sau đó tựa như lâm vào ký ức, "Cùng ăn cùng ở, cùng nhau tu luyện, chăm sóc lẫn nhau, con đường tu tiên có bao nhiêu tịch mịch, nghĩ đến đây mọi người cũng biết được. Đồng môn trong thời gian đó nảy sinh tình cảm, có đôi khi cũng không phải ngươi mướn khống chế là có thể khống chế được. Cho nên, đối với các đệ tử nảy sinh tình cảm trong lúc đó chúng ta cũng sẽ làm như không nhìn thấy. Dù sao cũng như Tam trưởng lão nói, chuyện này không thể kéo dài, nếu không chúng ta sẽ trở thành ngoại tộc, có lẽ kết cục của chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Ma Tông".

Nhị trưởng lão gật gật đầu, tiếp tục nói, "Chưởng môn, Tam trưởng lão, việc này có từ bỏ như vậy không? Chúng ta cũng không hy vọng bóp chết tình cảm của đệ tử" Nhị trưởng lão gián tiếp biểu lộ thái độ, Tam trưởng lão ngươi coi như không tốt lắm là chỉ phát hiện, làm gì vẫn muốn cùng chưởng môn phân cao thấp?

Tam trưởng lão dường như đối với cách nói của hai vị trưởng rất khinh thường, "Trầm mê trong tình – yêu thì có gì tốt? Ta là vì muốn tốt cho các nàng, một lòng tu luyện đắc đạo thành tiên mới là điều chúng ta nên theo đuổi".

"Phi, ngươi phóng p---" lời thô tục này làm cho Tam trưởng lão nhịn không được muốn chửi ầm lên, nhìn về phía Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu thấy các nàng đồng dạng là ngạc nhiên, nhưng ở đây mọi người trừ bỏ hai người các nàng, lại có ai nói như vậy?!

Bách Lý Thương Mặc cũng nghe ra thanh âm của người này, không khỏi nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi, "Thần Nhi, đi ra! Chớ làm càn!".

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Bách Lý Thần không chớp mắt từ một góc trong đại điện 'Bá' một chút đi ra, tức giận nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, ánh mắt kia hận không thể đem nàng chém thành tám khối.

Từ khi có Thông Thiên Bi, Bách Lý Thần có thể nói là xuất quỷ nhập thần, chỉ cần thừa dịp không có người đi vào, sau đó trốn trong Thông Thiên Bi, trên cơ bản cái gì cũng được giải quyết.

Bởi vì chủ nhân Thông Thiên Bi là Bách Lý Thần, cho nên nàng có thể ở bên trong nhìn rõ ràng tất cả phát sinh bên ngoài, tương đương với việc có một cái không gian tùy thân.

"Cô Cô, cho ta nói một chút, không nói không chịu được" Bách Lý Thần quật cường nhìn Bách Lý Thương Mặc, sau đó lại nhìn về phía Tam trưởng lão cũng đang trợn mắt nhìn, "Tam trưởng lão, chẳng lẽ chúng ta còn sống cũng chỉ là vì một lòng tu luyện đắc đạo thành tiên sao? Vì thành tiên, chẳng lẽ có thể vứt bỏ việc bản thân là người thân nên có tình cảm sao? Nữ nữ mến nhau, có lẽ là vì âm dương hợp ý thì thế nào?! Tam trưởng lão có thể tưởng tượng qua, ở Hâm Hải Vân Các làm bạn với chúng ta chẳng lẽ không phải là nữ tử sao? Có lẽ, ước nguyện ban đầu lúc bái nhập Hâm Hải Vân Các là vì tu tiên đắc đạo, nhưng trong quá trình tu luyện ngươi cũng không thể ngăn cản cảm tình phát sinh. Cảm tình, vốn còn có hợp có xa, chỉ có chính mình kiên định thì tình cảm đó mới có thể tiếp tục phát triển. Chẳng lẽ Tam trưởng lão có thể

cam đoan sống cùng nam nhân có thể thiên trường địa cửu sao? Chỉ cần Tam trưởng lão có thể vỗ ngực nói ra những lời này, Bách Lý Thần ta không nói hai lời lập tức dập đầu bồi tội với ngươi".

Lời này của Bách Lý Thần làm cho Tam trưởng lão cứng lưỡi.

Bởi vì lời này chưởng môn tự nhiên là nói không nên lời, mà các trưởng lão cũng sẽ không nói, về phần Mộ Vũ Dao cùng Hoa Loan Thu, có sư phụ ở phía trước, các nàng cũng không dám làm càn quá mức. Chỉ có Bách Lý Thần, người khác không dám, nàng dám.

Nếu Cô Cô tức giận thì nhiều nhất ta lại nằm một hồi, hơn nữa sau lưng Bách Lý Thần còn có thần thú nghịch thiên Thú Ca, không nên bị ủy khuất.

"Ha ha, con nít chỉ biết đấu võ mồm là giỏi" Tam trưởng lão giận quá hóa cười, "Nếu chuyện này mà công khai thì Hâm Hải Vân Các không thể sống yên với sáu môn phái còn lại, mà những người trước kia tự xưng là đồng đạo cũng sẽ quay lại tấn công, con nhóc kia, chẳng lẽ ngươi muốn đảo điên cơ nghiệp vạn năm của Hâm Hải Vân Các ta sao? Ý định này của ngươi nên bị bóp chết!".

"Lão yêu bà, nói thật cho ngươi biết chỉ cần bọn họ dám đến, ta còn có biện pháp làm cho bọn họ có đến mà không có về. Nếu không thể với sáu môn phái còn lại vậy thì làm môn phái đứng đầu" Bách Lý Thần híp mắt, không ngại nhìn ánh mắt tràn đầy sát ý kia của Tam trưởng lão, "Người tu chân cường thịnh trở lại cũng là người, cho dù thành tiên cũng bất quá chỉ là tiên, phía trên tiên còn có thần, ở dưới mí mắt thần ta cũng muốn nhìn xem ai dám!".

"Vô liêm sỉ!" Tam trưởng lão vỗ bàn, mắt thấy sẽ động thủ giáo huấn Bách Lý Thần.

"Ta xem ngươi mới là vô liêm sỉ!" Thú Ca chợt lóe xuất hiện che chở trước mặt Bách Lý Thần, liếc mắt nhìn mấy người chung quanh một cái, "Cư nhiên phải làm cái việc chia rẽ uyên ương kia, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh?!" Ở trong Thông Thiên Bi của Bách Lý Thần nhìn mà phát hỏa, thật vất vả mới ra được tự nhiên không thể liền quên đi như vậy. "Nói thật cho ngươi biết, Bách Lý Thần là ta quản, về sau hâm Hải Vân Các ta cũng quản, ai dám đến, ta liền giết hắn".

"Ngươi xem nó là cái gì vậy?!" nam nhân này đột nhiên xuất hiện làm cho ba vị trưởng lão e ngại và cả kinh, ngược lại Bách Lý Thương Mặc bất đắc dĩ thở dài một hơi, có một số việc nhất định không thể giải quyết trong hòa bình.

"Hừ, không sợ nói cho ngươi, bản thần thú --- Huyền Vũ, bình thường được xưng là nam thần" Thú Ca đắc ý giơ giơ cằm lên, "Thần thú Huyền Vũ, chủ phương Bắc".

"......".

Trừ bỏ hai người Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc biết nội tình, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thú Ca giống như đang nhìn người bệnh thần kinh.

Nghĩ lại cũng đúng, tu tiên thì tu tiên nhưng ngay cả tiên cũng chưa thấy qua, lại càng không nói đến thần thú.

Huống chi, nào có thần thú có bộ dáng của tiểu bạch kiểm, trong tay còn cầm một cái quạt, còn muốn quản lý chuyện trong môn phái người ta?!

"Hừ, nếu ngươi là thần thú, vậy ngươi biến một cái ta xem xem?" Tam trưởng lão đã đem Thú Ca cùng Bách Lý Thần về cùng một loại người, người điên.

"Làm càn, chân thân của Thú Ca ta một người tu chân nho nhỏ như ngươi có tư cách để xem sao?!" Thú Ca 'ba' một cái mở cái quạt ra, "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, dù sao chuyện này ta nhất định phải quản. Hừ, nói cái gì mà chuyện này không thể kéo dài? Chẳng những muốn dài, còn muốn dài tới tinh thông. Hôn sự của Mộ cô nương cùng Hoa cô nương sẽ tính trên người ta".

Đúng vậy, dựa theo ý tứ Thú Ca, làm lớn nhất có thể.

Đến lúc đó, để cho đám người mắt mù này nhìn xem, hâm Hải Vân Các là ai quản?! Nếu dám đến quấy rối vậy không cần đi về, đem xương cốt chôn ở chỗ này là được rồi.

Kiếp trước Thú Ca không có năng lực, kiếp này há lại có thể để cho người khác tiếp tục khi dễ?!