Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 84: Ma Tông ám ký

Vô Trần và Diệu Ngọc đi được một đoạn, Vô Trần bỗng nhiên dừng lại, Diệu Ngọc cũng dừng lại, Vô Trần xoay người nhìn Diệu Ngọc, nói:

-Lâm trận so đấu, sao lại cho phép buông lơi một chút nào! Cao thủ đọ sức, sinh tử tồn vong luôn chỉ nằm trong một đường, con chưa chiến mà đã buông thả, tâm lại không ổn định, tiếp đó còn khinh địch, chưa xuất thủ đã phạm ba đại kỵ! May là võ công của hắn còn xa mới bì kịp con, bằng không con đã sớm táng mệnh dưới chưởng của hắn rồi!

Diệu Ngọc khom người nói:

-Diệu Ngọc ghi nhớ lời giáo huấn của sư phụ!

-Diệu Ngọc, con xuất thủ trước giờ vẫn tâm từ nhu nhược không đổi được. Đối phó ác đồ tuyệt không có thể có chút từ ẩn, nhân nhượng dung túng cái ác cũng không phải là việc phật môn hướng tới!

-Sư phụ, hắn không giống là cái loại...

-Diệu Ngọc! Phàm là kẻ đại gian đại ác, thường không thể hiện ra ngoài! Những kẻ càng là gian ác, càng biết che giấu bản thân! Nhớ kỹ, không được dễ tin người khác, nhất là với những kẻ miệng đầy láu lỉnh như hắn!

-Vâng! Sư phụ!

Vô Trần gật đầu, nói:

-Ừhm, con mặc dù chưa có giết chết hắn, tuy nhiên đã cùng hắn đánh một trận, nhưng kỹ năng phân tích trận đấu còn thấp, trở về phải cố gắng lĩnh ngộ thêm, nhất định có thể tăng thêm một tầng!

-Vâng, đệ tử hiểu rõ! Cái này cũng may mà có hắn...

-Diệu Ngọc!

Vô Trần hai mắt lóe lên, Diệu Ngọc lập tức im bặt:

-Diệu Ngọc, nhớ kỹ, hắn là kẻ gian ác! Con thân là đệ tử Nga Mi, nhất định phải trừng ác dương thiện, tuyệt đối không thể dung túng cho cái ác!

-Vâng, đệ tử biết!

Diệu Ngọc nhỏ giọng đáp.

-Uh, còn không ném bông hoa cúc kia xuống!

Vô Trần nói xong xoay người sang chỗ khác, cất bước đi trước.

Thì ra trong tay Diệu Ngọc còn cầm lấy bông hoa cúc vừa rồi Sở Phong gài tại trên tóc nàng.

Diệu Ngọc mặc dù cảm thấy bông hoa cúc này rất đẹp, nhưng nàng đương nhiên không dám làm trái sư mệnh, vội giơ tay ném nó đi. Nàng bước vội lên vài bước, hỏi:

-Sư phụ, sao bảy vị sư muội còn chưa cùng chúng ta hội họp, có thể có chuyện gì không?

Bảy vị sư muội trong miệng nàng nói chính là chỉ Nga Mi thất tử, vốn tại trong đông đảo đệ tử, Diệu Ngọc trẻ tuổi nhất, tuy nhiên nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Nga Mi, lại sớm nhập môn nhất, cho nên trở thành sư tỷ.

Vô Trần dừng lại cước bộ, nghĩ nghĩ nói:

-Thất Tử Du Tiên Kiếm Trận của bọn họ cũng luyện được sáu, bảy thành rồi, cao thủ bình thường cũng không đáng là gì, không cần lo lắng.

-Sư phụ, không bằng chờ đệ tử đi trước kiểm tra một chút!

Diệu Ngọc vẫn là có phần không quá an tâm.

Vô Trần nhìn nàng, nói:

-Kiếm pháp của con mặc dù cao, nhưng nội rất mềm yếu, quá thiện lương, để con đi một mình, ta không yên lòng.

-Sư phụ...

-Không cần nhiều lời, chúng ta về trước Tương Dương, nếu như đêm nay còn không thấy bọn họ tới hội họp, chúng ta mới kiểm tra thử xem.

Lại nói về Sở Phong dọc đường đi cứ lải nhải buồn bực mắng Vô Trần, cùng Hoa Dương Phi trở về ngoài thành Tương Dương, Hoa Dương Phi trong lòng buồn cười, nói:

-Sở huynh, vừa rồi khi huynh cùng Diệu Ngọc giao thủ, thân hình đột nhiên lóe lên như lưu quang, thân pháp gì thần kì như vậy?

Sở Phong cười cười, kỳ thực bản thân hắn cũng hết sức kinh ngạc, thân pháp này hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng, trước đây bởi vì công lực có hạn, vẫn không có cách nào thi triển ra thân pháp này, không ngờ hôm nay vì kiếm thế của Diệu Ngọc bức bách mà bỗng chốc đã thi triển ra, xem ra công lực của mình lại tăng tiến một tầng.

Hai người đang đi tới, Sở Phong bỗng nhiên nhìn một thân cây bên cạnh mà ngẩn người, Hoa Dương Phi kỳ quái hỏi:

-Chuyện gì?

-Không có gì.

Sở Phong thu hồi ánh mắt.

Hoa Dương Phi cũng không để ý tới, khi hai người trở về bên trong thành, sắc trời đã tối, Hoa Dương Phi đi gặp một người bằng hữu của phụ thân hắn, còn Sở Phong tự mình về quán trọ.

Ăn cơm xong, Sở Phong một mình đi ra ngoài thành Tương Dương, đi tới chỗ thân cây mà hắn bỗng nhiên ngẩn người ra, tỉ mỉ xem xét.

Thì ra trên thân cây này có một cái ký hiệu cực kỳ bí ẩn, nếu không phải Sở Phong vô cùng quen thuộc với những ký hiệu này, thì cũng không có thể liếc mắt đã nhìn ra được.

Hắn nhìn ký hiệu, dường như lại nhớ tới hơn mười năm trước, những lần phụ thân hắn thường mang bản thân lên núi chơi "tìm bảo vật" .Tình cảnh khi đó mình chẳng qua cũng chỉ 7,8 tuổi, phụ thân đã nói theo những ký hiệu này ở trên cây mà tìm kiếm suy đoán ra vị trí của "Bảo vật", mỗi khi mình tìm được chỗ vị trí đó, luôn luôn là một lần kinh hỉ, "Bảo vật" đó hoặc là một món đồ chơi tinh quái, hoặc là một hòn đá nhỏ năm màu rực rỡ, có lúc thậm chí là một xâu trái cây trên núi rất ngon miệng, dù sao thì vẫn sẽ không làm cho mình thất vọng.

Sở Phong nghĩ nghĩ, trên mặt bất tri bất giác lộ ra nét tươi cười rất ngây thơ, dường như lại nhớ tới khoảng thời gian vui sướng vô ưu vô lự khi còn bé. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Ngay tại phía sau một thân cây khác cách hắn không xa, đang ẩn thân một người, một thân bạch y như tuyết, nàng lẳng lặng nhìn Sở Phong, chưa bao giờ nghĩ tới có người sẽ cười đến mức hồn nhiên như vậy, ngọt ngào như vậy, nhất là một vết chỉ ngân trên mặt, khi tười cười càng thêm bập bềnh, như thế càng thêm mê người hấp dẫn. Nàng thậm chí có phần nhìn ngây người.

Gió nhẹ thổi qua, hất bay lên một mảnh tay áo tuyết trắng của nàng.

Sở Phong vừa thu lại dáng tươi cười, bỗng nhiên xoay người, đang muốn gọi lên, Ngụy Đích đã nhẹ nhàng đi ra.

-Là cô?

Sở Phong vô cùng kinh ngạc.

-Rất kỳ quái sao?

Trên mặt Ngụy Đích mang theo nụ cười yếu ớt hầu như phát hiện không được, giọng điệu cũng không lạnh lùng giống như lần trước.

-Cô nương sao lại ở đây?

-Thế công tử sao lại ở đây?

Ngụy Đích hỏi lại, mang theo một chút dí dỏm.

Sở Phong quay đầu lại nhìn phía thân cây, Ngụy Đích đi qua, cũng nhìn thân cây, nhíu mày, hỏi:

-Làm sao vậy?

-Trên cây này có ám hiệu.

-Sao?

Ngụy Đích tỉ mỉ quan sát thân cây lần nữa. Cây này đã rất già, vỏ cây đã khô nứt thành từng mảng, không ít đã bị tróc ra, lại nhìn không ra có cái gì đặc biệt. Nàng không khỏi nghi hoặc nhìn Sở Phong.

Sở Phong chỉ vào ba cái vết nứt trên vỏ cây bị tróc ra nói:

-Cô xem ba chỗ này, có khác biệt gì so với các chỗ khác?

Được Sở Phong nhắc nhở, Ngụy Đích lập tức nhìn ra một vài manh mối, nói:

-Ba chỗ này hình như là mới vừa được bóc ra.

-Không sai, tuy nhiên cũng không phải tự nó bị bóc ra, mà là có người cố ý lột xuống, đi theo ta!

Sở Phong nói rồi đi về phía hướng đông bắc, Ngụy Đích trong lòng nghi hoặc, cũng đành phải theo sau.

Hai người đi được một đoạn, Sở Phong đột nhiên dừng lại dưới một thân cây già, Ngụy Đích ngẩng đầu nhìn lại, nhìn kỹ dưới thân cây này cũng có ba cái vết nứt trên vỏ cây mới vừa bị bong ra , nhưng mà hình dạng hình như cũng có sự khác biệt.

Sở Phong liếc mắt nhìn một cái, lập tức lại đi theo hướng tây, lại đi một đoạn, lại dừng lại tại một thân cây già, trên cây cũng có ba vết nứt trên vỏ cây mới vừa bị bóc ra, lần này Sở Phong lại chuyển theo hướng tây bắc.

Cứ như vậy Sở Phong đi một đoạn lại một đoạn, mỗi một lần cũng dừng lại tại dưới gốc cây có chứa ám hiệu, lại chuyển hướng mà đi, dần dần đã vào trong một mảnh sơn lâm.

Hai người lại đi tới dưới một thân cây, Ngụy Đích nhìn một chút, bỗng nhiên nói:

-Lần này có phải là đi thẳng về hướng đông không?

Sở Phong kinh ngạc nhìn nàng, Ngụy Đích vừa nhìn ánh mắt này của Sở Phong, biết mình không có đoán sai, bèn dịu dàng cười, nói:

-Những ám hiệu này đều là do ba vết nứt thượng trung hạ sắp thành hàng, có dài có ngắn. Nếu như ba vết đều dài, thì sẽ là đi thẳng, nếu như có một vết dài ở trên cao nhất thì sẽ theo hướng đông bắc, nếu như vết dài ở giữa , thì sẽ đi theo hướng tây, nếu như vết dài ở phía dưới, thì sẽ chuyển theo hướng tây bắc...

Sở Phong thực sự có chút không quá tin được, nói:

-Cô... chỉ nhìn qua một lần thì đã hiểu?

Ngụy Đích khẽ cười nói:

-Công tử mang theo ta chuyển qua nhiều cây như vậy, nếu ta còn nhìn không ra, ta đây chẳng phải ngu hơn cả heo sao!

Trên mặt Sở Phong không khỏi đỏ lên, lẩm bẩm nói:

-Năm đó ta xem ba ngày ba đêm còn chưa hiểu được, thì ra ta thật sự còn ngu hơn cả heo...

Ngụy Đích nghe được rõ ràng, kinh ngạc một chút, vội vàng nói:

-Ý của ta không phải như vậy, kỳ thực ta cũng chỉ là suy đoán, cũng không dám chắc.

Sở Phong cười khổ một cái:

-Cô nương thoáng cái đã đoán ra, nhưng ta là ba ngày ba đêm cũng đoán không được...

Ngụy Đích thấy hắn vẫn còn phiền muộn, con ngươi xoay động, cười nói:

-Ai, kỳ thực cũng không phải công tử ngu, chỉ là khả năng của ta hơi thông minh một chút, cho nên dễ hiểu được những ám hiệu này.

Sở Phong vỗ đầu, nói:

-Đúng, sao ta lại nghĩ không ra chứ, căn bản là Trích Tiên Tử cô băng tuyết thông minh, ta thế nào lại ngu hơn cả heo chứ, lão đạo sĩ cũng nói ngộ tính của ta cao đến kinh ngạc, vạn người không có một.

Ngụy Đích thấy Sở Phong rốt cuộc đã vui vẻ lên, trong lòng không ngừng buồn cười: tiểu tử này sao lại dễ bị người khác lừa như vậy. Nàng lại nói:

-Tuy nhiên ta vẫn còn có một điểm không rõ.

-Sao?

-Phương hướng thì ta đã nhìn ra, nhưng không cách nào biết được phải đi xa bao nhiêu mới tới được ám hiệu kế tiếp? Dù sao vẫn không thể đi quan sát từng thân cây một chứ!

Sở Phong ha ha cười nói:

-Cô nương nhìn không ra đúng không, cái này nhưng lại khá là tài tình, từ từ ta sẽ nói cho cô biết, trước hết đi theo ta!