Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 3: Cô quên tôi rồi sao?

"Buổi sáng tốt lành"

Lăng Mộc Uy vừa mở cửa tiệm đã thấy Nhạc Hy đang chật vật kéo vali xuống cầu thang.

"Để em giúp!"

Cậu đặt chìa khoá lên bàn rồi chạy lại giúp cô xách hành lý.

Cô thấy vậy cũng không khách sáo mà để cậu khuân một mình còn mình nhanh chóng đi xuống trước.

" Mộc Uy, lát mọi người đến thì thay tôi gửi lời chào đến họ."

" Hay em đưa chị ra sân bay."

" Không cần đâu, tôi gọi xe rồi"

Nhạc Hy tự rót cho mình một cốc nước rồi nói chuyện phiếm với cậu:

" Theo cậu, lần này bà gọi tôi về gấp như vậy hẳn là muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi chứ?"

Giọng Nhạc Hy điềm đạm không hề tỏ ra buồn phiền, chỉ ung dung như là một câu nói vu vơ.

" Chị đừng nói thế! Em cũng không phải bà ngoại chị..."

Ánh mắt cô di chuyển theo chiếc taxi màu vàng đang chuẩn bị đỗ gần cửa tiệm.

" Xe đến rồi, tôi đi đây. Tạm biệt."

Nhạc Hy sau khi đã ngồi ngay ngắn trên xe liền nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô đối với Thượng Hải có rất nhiều kỉ niệm không hay. Tựa như vụ tai nạn của ba mẹ, hay khi người cô thích hẹn hò với bạn thân cô hoặc chuyện cô làm náo loạn bữa tiệc của Sở gia... Nghĩ lại cô thấy mình năm đó thật ngu ngốc, không biết phải trái, hành xử cũng thật thô lỗ và đần độn.

Tại Bắc Kinh vẫn còn khá sớm, đường phố thưa thớt nhưng trong sảnh sân bay thì không giấu nổi nhiều người như vậy.

Cô làm thủ tục một chút rồi lên máy bay. Ít lâu sau đó hàng ghế cạnh cô cũng có người tới.

Nhạc Hy liếc mắt khẽ nhìn dung mạo người ngồi kế mình.

Một nam nhân tầm 27-28 có ngoại hình cao ráo; nước da hơi nâu, gương mặt bị che khuất bới cái kính râm nên cô chỉ mơ hồ đoán anh ta cũng có chút nhan sắc.

Cô buồn chán không nhìn anh ta nữa, hạ tấm chắn ở cửa sổ xuống, đeo bịt mắt vào rồi bắt đầu hiu hiu ngủ.

Chiếc máy bay vừa cất cánh được một lúc thì một nữ tiếp viên tiến gần đến chỗ cô nhẹ nhàng đến nỗi những người xung quanh đều không cảm thấy gì.

" Xin hỏi tiểu thư có phải Bác sĩ Triệu Nhạc Hy không?"

Cô nghe danh mình liền kéo miếng bịt mắt lên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu:

" Là tôi. Có chuyện gì?"

" Thật tốt quá! Đây là đồ bên Khưu tổng nhờ chúng tôi chuyển giúp cô"

Cô tiếp viên nói xong lập tức rời đi chỗ khác. Nhạc Hy giở túi đồ liền thấy một bản thiết kế khuôn viên bệnh viện Gia Phát, một file chứa những chương trình bên đó, còn lại là một tấm danh thiếp của Khưu tổng và một tấm thẻ Vip của nhà hàng nơi cô được hẹn.

" Cô có quan hệ với Cao gia đúng không?"

Giọng người nam nhân bên cạnh cất lên khiến cô bất ngờ. Chủ yếu là về nội dung câu hỏi.

" Anh là ai?"

" Cô trả lời tôi trước đi"

Nhạc Hy nhìn người đàn ông này, trong lòng có chút hoang mang.

Sau cùng cô cũng nói:

" Đúng. Tôi là con gái Cao Viên Viên"

Không sai, cô là Triệu tiểu thư đanh đá, hỗn láo trong truyền thuyết, ngạc nhiên lắm sao? Cô quan sát kĩ từng biểu cảm của anh sau đó khẽ cất lời:

" Vậy giờ có thể cho tôi biết, anh là ai?"

" Không ngờ trí nhớ của cô lại kém vậy!"

Nhạc Hy rất ghét bị người khác xỉa xói, khinh thường, càng rất ghét những người lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo như này.

" Tôi sẽ không bao giờ để những thứ không đáng nhớ vào trong đầu. Mong anh thông cảm!"

Lời nói nhẹ nhàng, lịch sự ; nhìn qua có vẻ như vậy nhưng đối với một người 4 năm nay đã lặn lội trên thương trường như anh, cái này chính xác là cô đang nói móc anh.

" Xem ra cô không còn ngu ngốc như trước nữa rồi."

" Quá khen, tôi tự biết mình không cần anh nhắc."

" Rất vui được gặp lại, tôi là Lý Minh."

Lý Minh anh trai của Lý Mạn Thi - người bạn thân đã cặp với người cô thích đó sao?? Đúng là đáng ghét như nhau cả mà.

Lý Minh hơn cô 2 tuổi, là Phó Tổng của Lý Thị, nghe rất oai đúng không? Anh ta căn bản không phải người xấu nhưng vì bước vào con đường kinh doanh lên một bước liền trở nên xảo quyệt, ranh mãnh.

Anh thấy cô có vẻ đăm chiêu, cũng không phải sắt đá gì liền hỏi:

" Triệu tiểu thư có chuyện gì sao?"

" Tôi không sao."

Nhạc Hy hoàn hồn về thực tại, cô cũng chẳng thân thiết gì với anh vì cô và Mạn Thi không còn là bạn nữa cũng không có qua nhà nhau nhiều, nếu có gặp hẳn chỉ là cuộc xã giao qua loa bình thường.

" Cô hình như khác trước quá nhiều"

" Chắc là vậy. Con người rồi ai cũng sẽ phải thay đổi."

___________________________

#Xu